Tất cả mọi người đều đang nhìn lên mảnh trăng tàn đang tản ra huyết khí nồng nặc trên trời. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hiện tượng kì lạ này, mảnh trăng tàn cong như lưỡi móc, ánh trăng sáng mà lạnh lẽo như nước.
Nhưng bây giờ mảnh trăng đó đã biến thành màu đỏ tươi, bên trong mảnh trăng tàn không ngừng tỏa ra huyết khí, bao phủ lấy toàn bộ mảnh trăng. Từ xa trông lại cứ như xung quanh mảnh trăng tàn này đang mọc ra thêm một lớp lông màu đỏ vậy, chưa kể đến luồng khí lạnh mà nó đang tỏa ra nữa.
Tôi đã từng trông thấy mặt trăng lông trắng hai lần, nhưng mặt trăng đỏ như này thì là lần đầu tiên. Màu đỏ, tượng trưng cho một là đại hỉ, hai là đại hung. Hiện tượng ma quái như này thì rõ ràng là điềm cực xấu rồi.
Nền trời phía sau mảnh trăng tàn lúc này tựa như cũng bị nhuốm một màu máu nhàn nhạt theo.
"Theo sử sách Đạo môn ghi chép, mặt trăng đỏ xuất hiện đồng nghĩa với việc ma và Quỷ đế ra đời. Quỷ đế giống như ma, không ở trong ngũ hành, cũng không bị tam giới trói buộc. Không ngờ rằng đánh bại được Linh tộc xong lại gặp phải một Quỷ đế còn lợi hại hơn. Đến ông trời còn muốn từ bỏ nơi này, lẽ nào đây là kiếp số của Đạo môn chúng ta thật sao?" Có vẻ lão quỷ biết được sự lợi hại của Quỷ đế, nên trong giọng nói có chút âm điệu thỏa hiệp và sợ hãi.
Tôi sợ ông ta làm ảnh hưởng đến các đệ tử khác nên nghiêm nghị nói: "Bất luận Quỷ đế này lợi hại đến mức nào, tôi cũng tin tưởng tà không thể đàn áp được chính, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực là nhất định có thể đánh bại hắn! Tất cả mọi người nghe lệnh, Quỷ đế này đang ở trong thôn, bây giờ chúng ta phải tìm cho ra hắn! Tôi không tin với sức mạnh của ngần này người chúng ta, hắn còn có thể lật trời được! Chuẩn bị chiến đấu!"
"Anh.... Anh Cửu...." Dương lão tam lắp bắp hô lên, sợ sệt chỉ tay về hướng sau lưng tôi.
Tôi vội vàng quay đầu nhìn lại, trông thấy cây đa trơ trụi phía sau lưng tôi bỗng nhiên nứt toác ra từ từ như có người đang chẻ dần từng nhát một vậy.
Mà cảnh kinh dị hơn là chất lỏng chảy ra từ bên trong thân cây chẳng phải màu xanh cũng chẳng phải màu trắng mà là màu đỏ, một màu đỏ tươi như máu.
Chất lỏng vừa chảy ra, mùi máu tanh nồng nặc đã xộc lên khiến người ta buồn nôn.
"Mọi người mau lùi về phía sau!" Tôi vội vàng ra lệnh.
Trong lúc chúng tôi lùi lại, trên mặt đất chỗ cây đa bỗng bốc lên từng luồng huyết khí lạnh băng. Mẹ nó, cảnh này nhìn kinh dị vãi!
Tôi nhìn theo hướng huyết khí bay lên, sững sờ đến mức điếng người khi phát hiện ra những luồng huyết khí kia hóa ra lại đang bị cỗ quan tài của ông nội tôi hút lấy như bọt biển hút nước.
Chiếc quan tài gỗ mắc ở giữa nhánh cây đa, xung quanh trọc lốc không có lấy một chiếc lá nên nhìn lại càng rõ ràng. Hơn nữa, chiếc quan tài này không quét nước sơn, giờ vẫn giữ màu sắc nguyên bản của tấm gỗ.
Nhưng sau khi quan tài hút hết huyết khí, màu gỗ ban đầu đã dần dần biến thành màu đỏ như máu. Chỉ trong vòng một hai phút ngắn ngủi, chiếc quan tài trông đã khác đi hẳn, mang một màu đỏ tươi như bị máu tưới lên, kèm theo huyết khí bao quanh khiến người ta nhìn mà phát sợ.
Lúc trước không có thời gian, lại vì lo mở quan tài ngay trong đêm thì quan tài sẽ bị tà khí làm ảnh hưởng nên tôi vẫn chưa động tay, dự định đợi trời sáng thì mới đưa quan tài của ông nội xuống.
Nhưng đến bây giờ tôi mới hiểu ra, Quỷ đế xuất hiện lúc trước hóa ra chưa hề biến mất, hắn vẫn luôn ở trong thôn. Bên cạnh đó, có đánh chết tôi tôi cũng không nghĩ ra Quỷ đế mà người ta nghe tên đã sợ mất mật ấy lại chính là ông nội tôi.
Tử Long lúc bấy giờ nhìn thấy cảnh này cũng hiểu ra, anh ấy quay về phía tôi, sửng sốt thốt lên: "Sơ Cửu, ông nội em là..."
Nửa câu sau anh ấy không nói hết, nhưng vẻ mặt hoảng sợ của anh ấy lại dọa mọi người sợ hết cả hồn. Tôi cắn răng không nói gì, thực sự không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Ông nội tôi là Quỷ đế, đây đúng là một cú sốc lớn và trào phúng đến cỡ nào! Nếu như ông nội đã biến thành Quỷ đế thật, tôi nên đối diện với ông như thế nào đây?
"Tôi hiểu rồi, thì ra là thế!" Lão quỷ ngay lập tức nhìn thấu được vấn đề, ông ta cau mày giải thích: "Quỷ đế này chính là ông nội Sơ Cửu! Chuyện năm đó của các cậu, tôi cũng từng nghe Chu Bát Tự đề cập đến. Ông nội Sơ Cửu vì không để cho trăm quỷ vào thôn mà dùng chính tuổi thọ và thân thể mình làm mắt trận. Chỉ cần ông ấy không chết thì trận pháp sẽ không biến mất, ác quỷ bên ngoài thôn cũng không thể đi vào được. Nhưng ông ấy lại đánh giá thấp sức mạnh của quỷ hồn..."
"Chỗ này trước đây là chỗ trăm quỷ vây thôn, âm khí ngút trời, có thể thu hút âm hồn trong phạm vi mấy chục dặm, dẫn đến âm hồn nơi này dần dà càng ngày càng nhiều. Ông nội Sơ Cửu lại quên mất một điều rằng cây đa đại thụ không giống như cây gỗ đào hay cây táo tàu. Cây đa thuần âm, có thể thu hút quỷ hồn giống như cây hòe. Mà âm khí bị cây đa hút vào đều bay vào trong quan tài, vì quan tài là nơi trú ngụ của người chết, nên chúng đương nhiên là thích xông vào trong quan tài. Lúc trước tôi đã thấy có gì đó không đúng, đã mười năm trôi qua, nơi này chắc chắn không chỉ có mỗi nghìn ác quỷ như thế này. Hóa ra là phần lớn âm khí đều đã bị quan tài này hút cả rồi."
Lão quỷ nói chuyện mà như đang kể một câu chuyện, tất cả mọi người đều đang nhìn ông ta, trên mặt họ đều có nét tò mò, nhưng biểu cảm hoảng sợ hoang mang chiếm nhiều hơn. Ngoại trừ địa ngục Cửu U ra thì gần như là không gặp được sự tồn tại của cấp bậc Quỷ đế này trên âm gian và dương gian.
Lão tổ Diệp gia tiếp lời: "Trăm năm ra Quỷ vương, ngàn năm ra Quỷ đế. Nhưng quỷ hồn bình thường sao có thể sống được hơn một ngàn năm? Trừ phi là những Quỷ đế an nghỉ trong những ngôi mộ lớn có từ hàng ngàn năm trước. Còn ông nội của Lý chưởng môn biến thành Quỷ vương là do hấp thu âm khí của nơi này. Phong thủy nơi này đã không còn, sương quỷ che trời, âm khí không tiêu tan, sau một khoảng thời gian chắc chắn sẽ biến thành ác quỷ! Mà ông nội của Lý chưởng môn lại nằm ngay ở vị trí mắt trận, là chỗ yếu nhất của trận pháp nên lại càng không ngăn cản được sự xâm lấn của âm khí. Quỷ đế sinh ra trong điều kiện kinh khủng như vậy, chắc chắn không phải hạng tầm thường!"
Lão tổ Diệp gia trước nay vẫn luôn điềm tĩnh, nhưng giờ tôi lại có thể nhìn thấy vẻ sợ hãi xuất hiện trên mặt ông ta. Lão quỷ như đang cùng ông ta so kè, lão tổ Diệp gia vừa nói xong, lão quỷ lại nói tiếp: "Nhưng ông nội Sơ Cửu khi còn sống là một người rất vĩ đại, kể cả ông ấy có biến thành Quỷ đế thì vẫn đang cố gắng ngăn cản ác quỷ vào trong thôn. Ý niệm của ông ấy có lẽ chính là bảo vệ thôn dân thôn Ma Câu. Cho nên lúc các người vào thôn lần đầu tiên đã bị ông ấy đẩy lui. Mà thủy quỷ ở bên ngoài cũng chịu ảnh hưởng của ông ấy nên mới lên bờ vây quanh thôn Ma Câu. Ông ấy làm như vậy, không chỉ để phòng ngừa ác quỷ mà khả năng là còn không cho cả người Linh tộc vào trong thôn. Chắc chắn ông ấy không thể rời khỏi quan tài, nếu không trận pháp sẽ bị phá, ác quỷ sẽ tràn vào trong thôn. Có điều, xem chừng ông ấy mới biến thành Quỷ đế cách đây không lâu. Nếu không thì cũng không đợi đến mặt trăng đỏ xuất hiện mới thức tỉnh."
Hai người họ mỗi người một câu, lấy toàn bộ kiến thức của mình ra để phân tích. Nhưng tâm tình tôi lúc này đang rất hỗn loạn, cảm giác như sắp nghẹt thở đến nơi, giống như bị ông trời đùa bỡn vậy. Chúng tôi vất vả đánh bại Linh tộc, giờ ông trời lại còn muốn tôi đối mặt với ông nội mình!
Vận mệnh chết tiệt, ông trời chết tiệt, mẹ kiếp, tàn nhẫn quá!
Tôi không thể nào ngờ được kẻ địch lớn nhất của thôn Ma Câu tự dưng lại biến thành ông nội tôi. Nếu như không giải quyết Quỷ đế thì đến khi hắn rời đi, những nơi mà hắn đi qua chắc chắn sẽ biến thành thôn quỷ!
"Sơ Cửu, quyết định đi!" Thấy tôi vẫn chưa thể tỉnh táo lại, Tử Long bèn vỗ một cái lên vai tôi thật mạnh.
Tôi hoàn hồn lại, lắc đầu, vẫn không thể nào cất tiếng. Tử Long lo lắng nhìn tôi, xót xa nói: "Sơ Cửu, người nhà của em chính là người nhà của anh! Em nghỉ ngơi đi, chuyện này để anh xử lý!"
Dứt lời, Tử Long lập tức nhìn về phía các đệ tử xung quanh, lớn tiếng hô: "Các đệ tử nghe lệnh, lập tức kết trận! Những người còn lại, theo tôi đi đối phó Quỷ đế! Nhanh lên!"
Sau khi Tử Long ra lệnh, đệ tử phái Phù Lục và phái Huyền Chân đều chạy vòng quanh cây đa. Sau khi đã vây kín xung quanh cái cây, tất cả bọn họ lập tức khoanh chân lại.
Sau đó mọi người rút kiếm gỗ đào ra, đồng thời lấy ra một lá bùa. Trận pháp lần này họ kết không phải trận Thái Cực mà là trận U Minh Sát Quỷ.
Lão quỷ cầm hai lá cờ màu vàng, phụ trách chỉ huy đệ tử phái Phù Lục và phái Huyền Chân. Ông ta vung lá cờ màu vàng bên tay trái lên, đệ tử phái Phù Lục ngay tức khắc liền niệm chú.
Đạo chỉ xoay chuyển, bùa trong tay bỗng bốc cháy rừng rực. Sau đó tất cả mọi người đều đồng thanh niệm chú Sát Quỷ: "Thái thượng lão quân dạy ta giết quỷ, cùng với thần phương. Trên cầu ngọc nữ, trấn áp điềm xấu. Leo núi đá nứt, mang theo con dấu. Đầu đội lọng che, chân rượt Khôi Cương, trái phò trợ lục giáp, phải bảo vệ lục đinh. Trước có Hoàng Thần, sau có Việt Chương. Thần sư sát phạt, không tránh hào cường, trước giết ác quỷ, sau trảm dạ quang. Thần nào không phục, quỷ nào dám ngăn? Cấp tốc nghe lệnh, giết"
Trong khoảnh khắc tiếng "Giết" kinh động thiên hạ được hô lên, chúng tôi cảm nhận được có một làn gió mát lạnh thổi đến, tất cả kiếm gỗ đào trong tay đệ tử phái Phù Lục đều phát ra ánh vàng kim.
Kiếm gỗ đào của họ đều đồng loạt nhắm về phía cây đa, pháp lực ngập trời, tất cả chỉ chờ ông nội tôi bò từ trong quan tài ra ngoài...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận