Nói thật thì lúc Câu Hồn bảo muốn hãm hại Vương Lỗi, thâm tâm tôi vẫn rất lo lắng cho anh ta. Thực lực của Vương Lỗi không yếu, nhưng dù sao thì anh ta vẫn một thân một mình đi đến Âm Dương đạo Nhật Bản.
Mỗi một gia tộc và giáo phái đều có gốc gác của riêng mình, đặc biệt là giáo phái cổ xưa không biết đã tồn tại bao nhiêu năm như Âm Dương đạo thì lại càng có gốc rễ và sức mạnh truyền thụ đặc biệt.
Hơn nữa, họ đã sớm bố trí xong thiên la địa võng, tôi lo Vương Lỗi vì vội vã cứu người mà trúng phải kế của họ. Vương Lỗi là người bảo vệ bánh xe vận mệnh, chỉ có bánh xe vận mệnh mới có thể tìm được người đối phó Ma Vương. Nếu như anh ta xảy ra chuyện, tam giới sẽ đi đời.
Tuy hiện giờ đang lo sốt vó, nhưng tôi không thể thể hiện ra ngoài. Tôi nhếch mép nhìn Câu Hồn một cái rồi tự tin nói: "Câu Hồn, ông quên khi đó mình bị Lỗi gia đánh cho lên bờ xuống ruộng như thế nào rồi hay sao? Ngay cả chủ nhân của ông cũng không thể giết được Lỗi gia, chẳng lẽ ông thấy Âm Dương đạo đó có thể đối phó được Lỗi gia chắc? Tôi dám đánh cược với ông, Lỗi gia chắc chắn sẽ đưa được người con gái mà anh ta yêu thương trở về, nói không chừng còn có thể diệt sạch Âm Dương đạo ấy chứ!"
Câu Hồn không biết phải đáp lại ra sao, bèn hừ lạnh một tiếng: "Lý Sơ Cửu, mi đừng có mà đắc ý! Vốn dĩ muốn giữ mi lại để xem thi thể Vương Lỗi, đáng tiếc là mi không có phúc phận đó rồi! Không có Vương Lỗi thì mi chẳng là cái thá gì cả! Ta muốn xem thử xem hôm nay còn có ai có thể cứu được mi?"
"Vẫn còn có ta đây!" Câu Hồn vừa dứt lời thì Lạc đã đứng dậy, nghiêm giọng nói: "Tuy ta không phải đối thủ của ông, nhưng vẫn có thể giữ chân mấy người giúp Sơ Cửu!"
"Ha ha ha!" Câu Hồn cười phá lên đầy khinh thường, ánh mắt hắn quét qua người chúng tôi ra vẻ khinh bỉ: "Rặt một lũ tôm tép nhãi nhép, cũng được! Lên cả đi, đừng lãng phí thời gian nữa!"
"Sơ Cửu, cậu cứ việc yên tâm đối phó một tên, tôi và Lạc sẽ giúp cậu giữ chân hai tên khác!" Lý Tiêu Vũ nở một nụ cười quyến rũ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Chu Tinh, "Diệp Chu Tinh, có lúc tôi thực sự hâm mộ cô. Tử Long là người đàn ông tốt như vậy, là một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà cô lại không biết đường quý trọng! Tôi muốn thử xem rốt cuộc trái tim cô làm bằng thứ gì vậy hả?"
"Hừ!" Diệp Chu Tinh cười khẩy một tiếng rồi lạnh lùng nói: "Bớt ăn nói hàm hồ đi, Tử Long là của tôi, cô không xứng với anh ấy đâu! Tôi sẽ trừ khử hết những kẻ đáng ghét bên cạnh anh ấy, đến đây đi!"
Phụ nữ mà đã tàn nhẫn lên là sẽ vô lý như thế đấy, nhưng nói chuyện vẫn rất ra vẻ đúng tình hợp lý. Ngay cả Lý Tiêu Vũ trước giờ vẫn rất chín chắn, trầm ổn, lão luyện cũng bị Diệp Chu Tinh chọc tức, cô ta chống nạnh, cau có quát: "Tôi không xứng với anh ấy, nhưng cô còn không xứng hơn cả tôi! Bà đây cứ thích anh ấy đấy, cô làm gì được tôi?"
"Khốn kiếp!" Diệp Chu Tinh nổi nóng, trực tiếp ra tay với Lý Tiêu Vũ. Lý Tiêu Vũ thông minh, không động thủ với cô ta mà dẫn dụ cô ta đến một khoảng cách nhất định rồi mới đánh nhau.
Tôi biết thân thủ của họ, có lẽ cũng kẻ tám lạng người nửa cân, muốn phân thắng bại cũng không phải chuyện nhất thời là có thể định đoạt được. Nhưng chỉ cần có thể giằng co câu giờ, tôi sẽ không phải phân tâm đi chăm sóc Lý Tiêu Vũ.
Thấy Lý Tiêu Vũ đã ra tay, Lạc cũng nhìn về phía Đoạt Phách từ nãy giờ vẫn im lặng: "Đến đây đi, đối thủ của ông là ta!"
Đoạt Phách cười khẩy một tiếng như không thèm để Lạc vào trong mắt. Lạc cũng cố tình muốn kéo khoảng cách giữa tôi với Câu Hồn nên sau khi đánh một chiêu nghi binh, anh ta đã dẫn Đoạt Phách về hướng ngược lại.
Chờ đến khi họ bắt đầu đấu đá, tôi mới nhìn về phía Câu Hồn rồi cười bảo: "Câu Hồn, tôi muốn xem xem rốt cuộc ông mạnh đến mức nào."
Cùng lúc đó, tôi đã xuất hiện ngay trước mặt Câu Hồn rồi tóm lấy cổ hắn. Câu Hồn lập tức lùi lại phía sau, điểm nhẹ mũi chân trên đất, chỉ nhoáng cái đã bay xa tới vài mét, bóng người nhanh như quỷ.
Khi hắn ta còn chưa đứng vững, tôi đã giơ đạo chỉ về phía hắn, trong nháy mắt lập tức có một luồng chân khí mãnh liệt bắn về phía hắn. Câu Hồn cười khẩy, thân hình lại nhoáng cái biến mất tại chỗ.
Đòn công kích của tôi cứ thể chọc thẳng không khí, đến khi Câu Hồn xuất hiện lần nữa đã là bất ngờ ở ngay phía sau tôi. Tôi còn chưa quay đầu lại đã cảm nhận được hắc khí tà ác của hắn đang bay vút về phía mình.
Đòn công kích của tôi không đủ gần, nên tôi đành phải tức tốc xông về phía trước vài bước, nhanh chóng lật tay kết ấn. Đến khi tôi kết xong ấn Phiên Thiên mới đột ngột quay người lại, đúng lúc Câu Hồn hóa thành một bóng đen chạy thẳng về phía tôi.
Tôi vội vàng vung tay, hai tay đan vào nhau ép xuống phía dưới. Tiếp đó, song chưởng khổng lồ đột ngột ép xuống, đè thẳng Câu Hồn xuống dưới đất. Nhưng ấn Phiên Thiên còn chưa bộc phát được sức mạnh thì Câu Hồn đã hóa thành vô số bóng đen, thoáng chốc thoát khỏi phạm vi công kích của ấn Phiên Thiên.
Chiêu ấn Phiên Thiên này là do Vương Lỗi dạy cho tôi, là đòn công kích được tạo thành từ chân khí kết hợp với linh khí đất trời. Sau khi Câu Hồn tránh được đòn công kích của ấn Phiên Thiên, ấn Phiên Thiên tức thì đánh ầm một tiếng xuống mặt đất.
Một luồng khí lưu cực mạnh bỗng lan tràn ra bốn phương tám hướng, ngay cả cát bụi trên mặt đất cũng bị chấn động đến mức bay lên. Nhất là mặt đất chỗ bị ấn Phiên Thiên đánh trúng, chỉ trong nháy mắt đã để lại một dấu ấn bàn tay cực kỳ lớn, lún xuống dưới ít nhất cũng phải năm phân.
Đến khi khí lưu tiêu tan, hắc khí mà Câu Hồn hóa thành mới nhanh chóng ngưng tụ lại với nhau, tạo thành một hình người hoàn chỉnh. Câu Hồn vỗ bụi bặm trên người, chầm chậm đi từ trong vết lún hình bàn tay trên mặt đất ra, cười lạnh: "Lý Sơ Cửu, ta đã nói rồi, đạo thuật của mi chẳng có tác dụng gì với ta đâu, ha ha ha!"
Điệu cười vẫn còn chưa dứt, Câu Hồn đã đột ngột tăng tốc, bản thể hình người lại hóa thành một luồng hắc khí nồng nặc, vọt đến xông thẳng về phía tôi. Cảm nhận được sự đáng sợ của luồng hắc khí này, tôi vội vã lùi về phía sau hai bước, hai tay tiếp tục chuyển động kết ấn, nhanh chóng kết ra một bức bình phong thái cực bát quái màu vàng kim.
Chỉ lệch một hai giây ngắn ngủi, hắc khí mà Câu Hồn hóa thành đã tông mạnh vào bức bình phong thái cực của tôi. Khoảnh khắc đó, tôi chỉ cảm thấy như có một luồng sức mạnh nặng cả ngàn cân đánh lên người mình, hai cánh tay bị chấn động đến mức tê dại, thân thể bị va đập đến mức không ngừng trượt về phía sau.
Luồng hắc khí này là sức mạnh vốn có của Câu Hồn nên cực kỳ mạnh. Bức bình phong thái cực bát quái của tôi chỉ trụ được chừng mười giây rồi vang lên từng tiếng răng rắc, cuối cùng vỡ tan thành từng mảnh vụn, còn tôi thì bị đập cho bắn ngược ra ngoài.
Thân hình tôi lộn vòng trên không trung vài vòng rồi mới tiếp đất. Chưa kịp đứng vững thì hắc khí của Câu Hồn đã lại biến thành người, nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt tôi, cánh tay gầy nhẳng như móng vuốt chim ứng thình lình chộp lấy cổ tôi.
Tôi không kịp tránh né, hoàn toàn phải phản ứng bằng bản năng của thân thể, đánh một chưởng về phía Câu Hồn. Nhưng một chưởng này của tôi như thể đánh vào trong không khí, chẳng làm Câu Hồn bị thương một chút nào, nhưng cũng may là hóa giải được nguy hiểm lần này.
Tôi không lập tức động thủ mà nhân cơ hội này âm thầm phân tích: "Cứ đánh thế này thì mình sẽ không thể là đối thủ của Câu Hồn được. Hơn nữa sức mạnh mỗi lần mình sử dụng đều không yếu. Đến khi đó mình để lộ ra sơ hở, lúc ấy chính là lúc mình đánh bại Câu Hồn. Hắn ta cũng không phải không e dè đạo thuật của mình, chỉ là cấu tạo thân thể của hắn rất đặc biệt, đòn công kích của mình không thể làm cho hắn bị thương. Nói cách khác, hắn đang tiêu hao sức mạnh của mình!"
"Lý Sơ Cửu, đến đây, tiếp tục đi chứ!" Tôi còn đang suy ngẫm kế sách để đối phó, nào ngờ Câu Hồn lại ngoắc ngón tay về phía tôi ra điều khiêu khích.
Tôi tự nhủ bản thân không được kích động, nhưng không có cách nào khác để đối phó hắn ta. Cách duy nhất chính là dùng đạo thuật mạnh mẽ tạm thời trấn áp hắn. Nghĩ đến đây, tôi bèn chập hai tay lại với nhau, đến khi tôi từ từ tách ra tay ra, lòng bàn tay thoáng chốc xuất hiện một thanh trường kiếm được ngưng tụ từ chân khí Huyền Chân.
Tôi nắm chặt thanh trường kiếm, chủ động vọt về phía Câu Hồn. Lúc mới vọt được nửa quãng đường, tôi lấy đà nhảy bật lên, hai tay đồng thời nắm chặt chuôi kiếm, hung ác bổ xuống Câu Hồn một chiêu.
Một luồng chân khí mãnh liệt ngay lập tức phá gió bay tới, những nơi mà chân khí xẹt qua có thể nghe thấy tiếng nổ tanh tách nho nhỏ như thể xé rách không gian.
Nhất là bãi cát dưới chân, bấy giờ đã bị chân khí cắt thành một rãnh rất sâu. Sức công kích lần này không yếu, tôi gần như đã công kích toàn lực. Câu Hồn không dám liều mình chống trả, nên lúc chân khí sắp đánh vào người hắn, thân hình hắn lại biến thành hai luồng hắc khí, khéo léo né được đòn công kích của tôi.
Đến khi đòn công kích của tôi tiêu tan, hai luồng hắc khí lại dung hợp với nhau, biến về lại thành một dáng người hoàn chỉnh.
Thấy hắn biến hóa như thế, giờ phút này tôi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo, nếu như hắc khí của hắn không thể nào dung hợp với nhau, nói không chừng tôi có thể phá được tà thuật của hắn.
Thế nhưng, tà khí của hắn có ý thức, phải ngăn cản hắc khí của hắn dung hợp như thế nào đây?
Thấy Câu Hồn không chủ động tấn công, tôi thuận đà liếc mắt nhìn về phía bên Lý Tiêu Vũ. Có thể nói đây là cuộc đấu giữa tình địch với nhau, nên họ xuống tay cực kỳ hung ác. Có điều, thân thủ hai người tương đương nhau nên rất khó phân ra thắng bại.
Về phần Lý Tiêu Vũ, thật ra tôi cũng không cần phải lo lắng quá. Tôi lo cho tình hình bên phía người nuôi thi tên Lạc hơn. Lúc tìm hiểu tình hình trận chiến của Lạc, tôi chợt chú ý đến việc anh ta đã bị thương.
Anh ta không phải đối thủ của Đoạt Phách, mà Đoạt Phách cũng không có lấy mạng anh ta ngay lập tức, phỏng chừng muốn trêu đùa anh ta hơn. Có lẽ đợi đến khi tôi thua cuộc, Đoạt Phách sẽ ra tay giết Lạc.
Tình cảnh của chúng tôi lúc này đang rất tệ, nếu như tất cả chúng tôi đều chết hết, vậy thì thực sự sẽ chẳng còn ai có thể ngăn cản được họ nữa. Cho nên tôi nhất định phải đánh bại Câu Hồn, như thế mới có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Lúc tôi đang ở thế khó, Câu Hồn lại cười lạnh: "Lý Sơ Cửu, mi vĩnh viễn không phải đối thủ của ta! Trừ phi mi có thể sử dụng sức mạnh không gian như Vương Lỗi, bằng không cả đời này mi cũng sẽ là bại tướng dưới tay ta mà thôi, ha ha ha!"
Câu nói đó của Câu Hồn bỗng vô tình nhắc nhở tôi, khiến đầu tôi nảy ra một cách đối phó đầy can đảm!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận