Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 457: Trăm quỷ xông trận

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Sau tiếng gọi lập trận Thái cực Bát quái của lão tổ Diệp gia, tôi trông thấy hơn trăm đệ tử kia bắt đầu tăng tốc chạy nhanh hẳn lên. Trận Bát quái này là trận pháp của đệ tử Diệp gia, trong một đội quân hơn trăm người, lập tức có hơn bốn mươi, năm mươi đệ tử chạy ra.
Bọn họ một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay kết Đạo chỉ, nhanh chóng tách ra làm hai hướng. Sau đó lại hợp với nhau, chỉ trong thoáng chốc đã vây lại thành một vòng tròn lớn.
Sau đó lại có hơn mười đệ tử chạy ra, nối liền vòng tròn đó lại với nhau, tạo thành một đường Âm Dương trong Thái cực Bát quái. Trong lúc đó, đệ tử Linh tộc và các đệ tử của các gia tộc nhỏ khác cũng tranh thủ tiến vào trong vòng vây của họ, lần lượt tập trung thành hai nhóm ở hai bên đường Âm Dương, tạo thành thế cá âm dương một đen một trắng trong Thái cực Bát quái.
Cứ vậy, trận Thái cực Bát quái do hơn một trăm đệ tử bày trận cũng đã được tạo ra.
Gần như cùng lúc đó, lão tổ Diệp gia lại hô lên: "Phá ác quỷ!"
Ông ta vừa hô, mười mấy đệ tử Diệp gia tức thì đều cắn nát ngón tay trỏ, dùng máu ở đầu ngón tay nhanh chóng vẽ bùa giết quỷ lên trên thân kiếm gỗ đào.
Sau đó mười mấy đệ tử Diệp gia lại đồng thanh niệm lời chú giết quỷ: "Thái thượng lão quân dạy ta giết quỷ, cùng với pháp thuật của ta. Trên gọi ngọc nữ, thu nhận không lành. Leo núi đá nứt, mang theo con dấu. Đầu đội lọng che, chân rượt Khôi Cương, trái phò trợ lục giáp, phải bảo vệ lục đinh. Trước có Hoàng Thần, sau có Việt Chương. Thần sư sát phạt, không tránh hào cường, trước giết ác quỷ, sau trảm dạ quang. Thần nào không nấp, quỷ nào dám ngăn? Cấp cấp như luật lệnh, giết! Giết! Giết!"
Bọn chúng phát ra khí thế vô cùng kinh khủng, từng tiếng "giết" nghe mà chấn động lòng người, phá vỡ sự yên tĩnh của thôn Ma Câu. Ngay cả tiếng nước cuộn ào ào cũng bị giọng của bọn chúng lấn át.
Giọng chúng đã khàn, nhưng chính bởi vì khàn tiếng mà âm thanh hô vang đó lại có thêm một phần chấn động. Sau khi niệm xong lời chú giết quỷ, tất cả đều nhấc kiếm gỗ đào trong tay lên, chỉ thẳng lên trời.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được ngay một làn gió xuân ấm áp phả vào mặt, tựa như có thể lập tức xua tan thời tiết giá lạnh của trời đông.
Khi làn gió xuân tan đi, tôi trông thấy trong trận Thái cực Bát quái mà bọn chúng bày ra bỗng xuất hiện một luồng kim quang hình tròn.
Luồng kim quang kia trông khá giống Thái cực Bát quái đồ, chỉ có điều nó lại biến mất quá nhanh. Chỉ trong vòng vài giây, lấy đám đệ tử kia làm trung tâm, luồng kim quang kia nhanh chóng tỏa về bốn phương tám hướng.
Những nơi kim quang lan đến, đám quỷ hồn đang quây lại đều bị chấn động đến mức lùi trở về. Những oan hồn đứng sát nhất cũng không chống cự được pháp lực của thần chú giết quỷ, trong nháy mắt đã bị chấn động đến mức hồn bay phách tán.
Những oan hồn bị chấn động đến mức phải lùi về phía sau, hồn thể đều sợ hãi đến run lên bần bật, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu đầy thảm thiết. Tiếng ma khóc quỷ hờn này quá chói tai, hơn mấy trăm quỷ hồn đều đồng thời kêu lên như thế, khỏi phải nói chói tai đến mức nào.
Lỗ tai tôi đau nhức một hồi, sau đó cảm giác có chất lỏng ấm nóng chảy từ trong lỗ tai ra. Tôi đưa tay lên sờ, nong nóng âm ấm. Là máu tươi!
Tôi sợ bị thủng màng nhĩ, bèn vội vàng lấy ra hai lá bùa nhét vào hai lỗ tai, cảm giác đau nhói kia sau đó mới biến mất.
Chiêu thức vừa rồi của đệ tử Diệp gia quả đã khiến tôi sững sờ. Lúc trước những gì tôi hiểu biết về đệ tử Diệp gia đều là đám lông bông, chẳng có tính kỷ luật, lại rất sợ chết. Những đệ tử thật sự có bản lĩnh lại chẳng có mấy người.
Nhưng không ngờ rằng chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, đệ tử Diệp gia lại có thể lớn mạnh đến vậy. E là những đệ tử này mới là đệ tử chân chính của Diệp gia, cộng thêm sự huấn luyện của lão tổ Diệp gia, nên mới có khí thế đến vậy, thậm chí còn vượt xa cả đệ tử Linh tộc.
Trong những đệ tử mà tôi đã từng tiếp xúc, đệ tử Linh tộc là kinh khủng nhất, bọn chúng được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, hơn nữa cũng không phải loại người tham sống sợ chết.
Không ngờ đệ tử Diệp gia cũng có thể khí thế đến nhường này. Xem ra Diệp Đường và lão tổ Diệp gia đã có quyết tâm tranh cướp Đạo môn từ lâu. Với tính tình của Diệp Đường, chắc chắn sẽ không khuất phục dưới chân Linh tộc mãi như vậy.
Tuy nhìn vẻ ngoài cô ta là một người con gái yếu đuối, nhưng dã tâm lại cực lớn, lúc nào cũng tham vọng thống lĩnh Diệp gia trở thành đại gia tộc đứng đầu Đạo môn.
Hẳn là ngày thường bọn họ cũng lén lút huấn luyện đệ tử Diệp gia. Lần này bọn họ đã đưa những đệ tử lợi hại nhất theo. Bằng sự hiểu biết của tôi về Diệp Đường, có lẽ cô ta đang đợi tôi và Linh tộc đánh nhau đến hai bên đều bị tổn thất nặng nề, sau đó thừa cơ tiêu diệt cả hai bên.
Người phụ nữ này quả là đáng sợ!
Lúc này, lão tổ Diệp gia lại nghiêm giọng hô: "Ác quỷ to gan, hơn trăm đệ tử Đạo môn chúng ta ở đây, vậy mà còn dám làm càn định hãm hại chúng ta! Mau cút khỏi đây, tốt nhất là lùi thêm mười dặm nữa! Bằng không, ta sẽ khiến các ngươi hồn bay phách tán!"
Tiếng hô của ông ta mang theo khí tức, nên truyền đi được rất xa, ngay cả bản thân tôi lúc này đã bịt tai lại vẫn có thể nghe thấy tiếng hô giận dữ đầy vang dội đó. Mà tiếng hô này cũng đã chọc giận oan hồn xung quanh.
Chỉ trong vài phút đồng hồ, xung quanh nơi này đã tụ tập đến cả hàng ngàn oan hồn, già trẻ gái trai đều có, mà cách ăn mặc lại khác nhau, có lẽ là ở vùng phụ cận nhưng bị thu hút đến đây.
Mỗi người trong số chúng đều nhe răng nhếch miệng, dáng vẻ cực kì hung ác, mặt mũi trắng bệch, trông âm u vô cùng. Hơn ngàn oan hồn như thế này mà vẫn chưa xuất hiện Quỷ vương, không có Quỷ vương thì sẽ không có quỷ hồn hiệu triệu bọn chúng.
Câu dọa nạt của lão tổ Diệp gia chẳng hề có tác dụng, những oan hồn này vẫn cứ bao vây dần lấy đám người bọn họ. Cùng lúc đó, âm khí ngất trời cũng lấy khí thế dời non lấp bể mà đè nặng lên người bọn họ.
Tôi đứng cách xa như vậy mà vẫn cảm nhận được sự ngột ngạt từ sâu trong nội tâm. Mà hơn trăm đệ tử kia cũng bị khí thế kia đè nén, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng.
Bọn họ nào từng gặp nhiều oan hồn đến vậy cơ chứ? Có những đệ tử định lực kém, hai chân đã run cầm cập như cầy sấy.
Nhưng bọn họ là đệ tử tu đạo, những oan hồn này không ám lên người họ được, cũng không thể phá trận Thái cực Bát quái để tấn công, chỉ có thể dùng âm khí trên người chúng để xông vào trận Thái cực Bát quái.
Nhiều oan hồn như vậy, hơn nữa số lượng còn đang tăng dần lên. Cứ thế này, trận Thái cực Bát quái mà hơn trăm đệ tử bày ra chắc chắn sẽ không trụ nổi. Không còn trận Thái cực Bát quái hộ thân, nhất định bọn họ sẽ có thương vong nặng nề.
Nghĩ đến đây, tôi mừng thầm trong lòng, tốt nhất là hơn một ngàn quỷ hồn này hãy phá tan trận pháp của bọn họ, sau đó tiêu diệt luôn đi.
Nếu được vậy, chẳng khác nào chặt đứt một bên cánh của Linh tộc!
"Đồ ngu xuẩn, giết!" Lão tổ Diệp gia nhíu mày, rồi hô lớn một tiếng. Những đệ tử Diệp gia kết trận cũng đồng thanh hét lên một tiếng "Giết!".
Lúc này bọn họ cũng biết tình hình không ổn, chuẩn bị phải liều mạng rồi. Một tiếng "giết!" phát ra mà tựa như chấn động cả dãy núi hai bên.
Sau đó, tôi trông thấy tất cả bọn họ đều thu hồi kiếm gỗ đào, đồng thời ngồi xổm xuống, đồng loạt đứng trung bình tấn. Sau đó kéo kiếm gỗ đào về phía sau, Đạo chỉ hướng về phía trước, kiếm gỗ đào trong tay đâm thẳng ra ngoài.
Đồng thời, trận Thái cực Bát quái mà bọn họ kết ra cũng phát ra một luồng kim quang. Luồng kim quang này lại lấy họ làm trung tâm mà lan tỏa ra bốn phía giống như lúc trước.
Luồng kim quang này đụng phải âm khí mà oan hồn phát ra, vang lên một tiếng ầm chói tai, hai luồng khí thể một chính một tà nổ tung. Hai luồng khí đó đều vô hình, nên sau khi tiếng động kia biến mất, hàng ngàn oan hồn đều bị chấn động cho lui về phía sau mấy bước.
Những đệ tử Diệp gia đang kết trận cũng phun đầy máu tươi, chân mềm oặt, nhìn như sắp sửa đổ gục xuống đất. Nhưng những đệ tử này mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, lúc sắp ngã xuống, tất cả bọn họ đều cắm kiếm gỗ đào xuống đất, cố gắng chống đỡ thân hình, sau khi loạng choạng mấy cái thì vẫn có thể đứng được vững vàng.
Những đệ tử này quả không đơn giản, nếu như sau này tôi có thể sử dụng, hẳn sẽ là một thế lực cực mạnh! Tôi vừa thầm nghĩ vậy vừa hi vọng hàng ngàn oan hồn này có thể giải quyết bọn họ.
Bởi vì chúng tôi đang ở trạng thái đối địch, đến lúc đó nếu họ còn sống, tôi không giết họ thì họ cũng sẽ giết chúng tôi.
"Lão tổ, cứ tiếp tục như thế này chắc chắn sẽ không ổn đâu! Số lượng oan hồn quá đông, chúng ta trúng kế rồi, Lý Sơ Cửu cố tình dẫn chúng ta đến nơi này!" Diệp Đường lo lắng kêu lên: "Cũng không biết hai đại hộ pháp đi đâu rồi? Nếu như họ còn không đến thì chúng ta phải nghĩ cách rút lui trước thôi!"
"Diệp gia chủ chớ hoảng sợ, đối phó với quỷ hồn không nhất định phải dùng đạo thuật! Nếu phải đối phó với quỷ hồn thì Linh tộc chúng tôi xưng đứng thứ hai, không ai dám xưng đứng nhất!" Nào ngờ, Diệp Đường vừa dứt lời thì Chu Tước và Thanh Long bỗng chạy từ trên núi xuống.
Nhưng bọn họ không xông vào, chỉ đứng bên ngoài vòng vây của quỷ hồn. Chu Tước chắp hai tay sau lưng, Thanh Long lại hờ hững đùa nghịch thứ ở trong tay, chẳng hề có vẻ gì là sợ sệt.
Bọn họ vô cùng ung dung, cứ như chẳng hề coi những quỷ hồn này ra gì.
"Năm đó tôn chủ của chúng tôi từng có ước hẹn với quỷ hồn vây quanh thôn Ma Câu, mười năm sau, nếu như người của thôn Ma Câu chết sạch, tôn chủ sẽ tự mình đưa các ngươi đến Âm tào Địa phủ để đầu thai chuyển thế. Bây giờ đã đến ước hẹn mười năm, nhiệm vụ của các ngươi cũng kết thúc rồi. Tất cả giải tán đi, chờ tôn chủ đến sẽ thực hiện lời hứa của ngài với các ngươi!" Hóa ra đây là lí do Chu Tước không có ý ra tay!
Những quỷ hồn này đều có ý thức, sau khi nghe xong tuy không rời đi ngay nhưng cũng không xông vào trận Thái cực Bát quái nữa. Xem chừng như đang đợi thứ gì đó ra lệnh.
Quả nhiên, ngay sau đó phía bên dưới bờ sông bỗng nổi lên một luồng sóng nước cao ngất, cùng với đó là một tiếng quát lạnh lùng và tức giận: "Cút!"

Bình Luận

0 Thảo luận