Tiếng cười cợt nhả của Sư Tư Triết vang lên giữa một trời sương mù dày đặc, nhưng không thể nào xác định được vị trí cụ thể của hắn, tiếng vọng của hắn như truyền tới từ bốn phương tám hướng vậy.
Ngay khi âm thanh của Sư Tư Triết vang lên, trong khi tôi vẫn còn chưa trông thấy ông ta và đại quân Ma Vương xuất hiện thì Vương Lỗi dường như đã khóa chặt được phương hướng của ông ta, anh ta nhìn chằm chằm về phía trước, quát to: "Mẹ kiếp, cứ trốn chui trốn nhủi mãi, có bản lĩnh thì cút ra đây! Hôm nay có Lỗi gia ta ở đây, chưa đến lượt ông ngang ngược chơi trò thần bí đâu!"
Giọng Vương Lỗi mang theo chân khí, vang vọng khắp bốn phương tám hướng. Tiếng vang còn chưa biến mất, giọng của Sư Tư Triết đã đáp lại: "Ha ha ha, ta còn tưởng là ai chứ! Hóa ra là bại tướng dưới tay! Vương Lỗi, ngươi cho rằng chỉ với ngần này binh mã của ngươi mà có thể ngăn cản ta được hay sao?"
"Có thể ngăn được ông hay không Lỗi gia ta không cần biết. Nhưng Lỗi gia ta có thể nói cho ông hay, núi Miêu Vương này khó cắn lắm, ông không gặm nổi đâu! Không tin cứ thử mà xem!" Vương Lỗi nghiêm nghị mắng trả lại.
Bên trong màn sương mù dày đặc truyền đến tiếng cười khẽ của Sư Tư Triết: "Được, vậy để ta coi thử xem các ngươi châu chấu đá xe như thế nào!"
Chỉ trong vài giây, màn sương mù bên dãy núi kia đã lan tràn về phía chúng tôi nhanh như thủy triều. Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều cảm nhận được một cảm giác đè nén ngột ngạt kinh khủng, hoàn toàn không biết bên trong màn sương quỷ này có bao nhiêu ác quỷ nữa.
Có vài đệ tử đạo hạnh kém không chịu nổi sự bí bách của màn sương dày nên đã phải vội vã niệm chú tĩnh tâm. Thế nhưng chú tĩnh tâm không có tác dụng gì cho lắm, họ càng phản kháng thì hậu quả phản phệ lại càng mạnh. Chưa được vài phút mà tôi đã thấy mắt tai mũi họng của họ bắt đầu chảy máu.
Vương Lỗi thấy thế bèn nhíu mày lại, hô to: "Ác quỷ xông vào à, trò mèo! Đến đây, để Lỗi gia ta sử dụng chú Sát Quỷ, tiêu diệt hết những ác quỷ này!"
Sau khi Vương Lỗi ra lệnh, hơn ngàn đệ tử phía trước đồng loạt rút kiếm gỗ đào ở sau lưng ra, cầm thêm một tờ linh phù trong tay, đồng thời múa trận Thất Tinh kiếm pháp. Hơn ngàn đệ tử này đều là lực lượng tinh anh của Đạo môn, đạo hạnh đương nhiên cao hơn khá nhiều so với đệ tử thông thường.
Chú Sát Quỷ không phải là một trận pháp đơn giản, nhưng họ đã thuần thục với nó từ lâu, tôi nhìn động tác chỉnh tề như một của họ mà thầm cảm thấy mừng rỡ. Đợi đến khi họ múa xong một bộ Thất Tinh kiếm pháp, hàng loạt kiếm gỗ đào đều vươn lên chỉ về sao trời, hai tay chập lại, đồng thời niệm lời chú của chú Sát Quỷ: "Thái Thượng Lão Quân dạy ta giết quỷ, cùng với pháp thuật của ta. Trên cầu ngọc nữ, thu nhận điềm gở. Leo núi đá nứt, mang theo con dấu. Đầu đội lọng che, chân rượt Khôi Cương, trái phò trợ Lục Giáp, phải bảo vệ Lục Đinh. Trước có Hoàng Thần, sau có Việt Chương. Thần sư sát phạt, không tránh hào cường, trước giết ác quỷ, sau trảm dạ quang. Thần nào không phục, quỷ nào dám ngăn? Cấp tốc nghe lệnh, giết!"
Uy lực của chữ "Giết" sau khi được hơn một ngàn đệ tử hô vang chắc chắn không thể khinh thường được. Kiếm gỗ đào trong tay cũng giơ về phía màn sương mù dày đặc trước mặt, vô số lá bùa được ném về phía không trung, xoèn xoẹt vài tiếng rồi bốc cháy.
Tốc độ bốc cháy của lá bùa cực kỳ nhanh, chỉ chớp mắt đã biến thành than tro. Than tro còn chưa rơi xuống thì bốn phương tám hướng đã có một trận gió nhẹ thổi đến, thổi bay những than tro trong không trung về phía màn sương mù.
Sau khi lớp than tro này tiếp xúc với màn sương mù cũng không có xảy ra phản ứng gì quá lớn, chỉ là màn sương mù đó lập tức nhạt hẳn đi, khiến mọi người trông thấy một cảnh tượng vô cùng rợn người.
Chỉ thấy trong màn sương dày đặc này đều là vô số cô hồn dã quỷ, căn bản không thể phân biệt được rốt cuộc có bao nhiêu ác quỷ, nhưng ướm chừng binh mã cũng phải hơn vạn. Xông lên phía trước tiên chính là ác quỷ của mười tám tầng địa ngục, cùng với Quỷ Vương và Quỷ Đế của thành Cửu U, tất cả đều là các oán quỷ có đạo hạnh cao thâm.
Lúc trông thấy số lượng của họ, đến tôi cũng phải tặc lưỡi kinh hãi. Tôi nhớ rất rõ rằng lúc ở thành Cửu U, số lượng ác quỷ chỉ mới có mấy ngàn. Vậy mà chỉ trong vòng dăm ba ngày ngắn ngủi, số lượng của chúng đã đạt đến hơn vạn.
Tôi quan sát những oan hồn đi theo sau đại quân ác quỷ, những oan hồn này có lẽ đều là cô hồn dã quỷ hay làm loạn trên dương gian. Đại quân Ma Vương vừa xuất hiện, chúng đã cam chịu đi theo. Đây chính là chỗ kinh khủng của Sư Tư Triết, quỷ tà của tam giới chỉ cần cảm ứng được sự tồn tại của ông ta là sẽ thức tỉnh và đi theo liền.
Bởi vậy nên mới nói, thế lực của ông ta sẽ giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn. Đây mới chỉ là lực lượng oan hồn ác quỷ, còn chưa nhắc đến những yêu ma tà vật khác. Giờ tôi không thể nào tưởng tượng được, đại quân Ma Vương của Sư Tư Triết lúc này rốt cuộc có bao nhiêu người nữa.
Lúc đầu tôi từng dự tính đến trường hợp xấu nhất là binh mã của Sư Tư Triết nhiều nhất sẽ rơi vào khoảng một đến hai vạn. Nhưng giờ chỉ riêng số lượng ác quỷ đã vượt quá cả một vạn rồi, đại quân Ma Vương khổng lồ như thế này, chúng tôi có thể đối phó được như thế nào đây?
Tôi có thể nhìn ra, các đệ tử ở đây đều đã xuất hiện nét mặt khiếp sợ. Bởi vì số lượng khổng lồ như thế này, đừng nói là họ, ngay cả tôi và Lỗi gia cũng đều là lần đầu tiên được trông thấy.
Chú Sát Quỷ không thể làm tổn thương được chúng mà chỉ đánh tan được màn sương mù dày. Cho dù trăm Quỷ Đế liên thủ với nhau thì Chú Sát Quỷ của hơn một ngàn người vẫn có thể khiến họ hồn bay phách tán. Đáng tiếc là số lượng của chúng thật sự là đã quá kinh khủng.
Nhưng may mà chú Sát Quỷ vẫn còn một chút tác dụng, không chỉ nhìn thấy chính xác số lượng của chúng mà còn ngăn được sự lan tràn của sương mù.
Mãi một lúc sau Vương Lỗi mới hồi hồn lại, anh ta hô tiếp lần hai: "Oan hồn lệ quỷ có gì mà phải sợ? Chúng ta là những người tu đạo đường đường chính chính, từ xưa nay tà không thể thắng chính! Âm dương ngũ hành, tương sinh tương khắc, ngươi có ác quỷ, ta đây cũng có thiên binh thiên tướng! Chúng đệ tử nghe lệnh, mời thần binh, diệt ác quỷ!"
Giọng Vương Lỗi về sau gần như là gào lên, quen biết anh ta nhiều năm như vậy rồi, tôi đây mới lần đầu tiên trông thấy anh ta nghiêm túc đến thế. Tất cả trận pháp trên núi Miêu Vương đều do anh ta bày bố. Trong đám người chúng tôi, cũng chỉ có anh ta là có đạo hạnh cao nhất, hiểu rõ nhiều đạo thuật nhất. Hiện giờ hi vọng của tất cả mọi người đều ở trên người anh ta, để xem xem anh ta có thể thống lĩnh đệ tử Đạo giáo ngăn cản sự tấn công của Sư Tư Triết với nhau hay không.
Hiển nhiên, Sư Tư Triết đã dùng đại quân ác quỷ để đến đánh trận đầu. Số lượng của đại quân ác quỷ hẳn là nhiều nhất, ông ta muốn đánh bại chúng tôi ngay từ mặt khí thế và tâm lý. Điều con người sợ nhất không phải là thất vọng mà là tuyệt vọng. Nếu từ ngay đợt đánh đầu tiên mà chúng tôi đã thua trận, thì về sau chắc chắn sẽ binh bại như núi đổ, cho nên, trận này chỉ có thể thắng, không thể thua.
Sau khi nghe mệnh lệnh của Vương Lỗi, hơn một ngàn đệ tử bắt đầu biến hóa trận hình. Tốc độ biến trận rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, hơn một ngàn đệ tử đã bày được trận hình Thái Cực. Hai đệ tử ở chính giữa hiển nhiên chính là hai đệ tử có đạo hạnh cao nhất trong số các đệ tử.
Hai người họ dẫn đầu, kiếm gỗ đào trong tay đột ngột cắm thẳng xuống đất, hai tay nhanh chóng chuyển động kết ấn, miệng vội vã niệm lời chú của chú Mời Thần. Được họ dẫn đầu, hơn một ngàn đệ tử còn lại lập tức hưởng ứng theo. Bất kể là động tác kết ấn hay là bộ pháp dưới chân, đều chỉnh tề như một, không hề rối loạn.
Chờ đến khi họ niệm chú xong, hai đệ tử dẫn đầu ở chính giữa bèn lấy dao cứa vào lòng bàn tay mình, khiến máu tươi chảy giàn giụa, nhưng không hề có một ai kêu đau. Bàn tay đẫm máu đó thọc vào trong túi càn khôn, nhanh chóng nắm lấy một nắm đậu tương.
Khi đậu tương đã dính đẫm máu tươi, họ bèn vung số đậu tương đó lên không trung, khi đậu tương còn chưa rơi xuống đất, hai đệ tử dẫn đầu đã đồng thanh hô to: "Đệ tử Đạo giáo chúng ta, hôm nay lấy máu cung phụng, lấy mạng để mời thần, xin tổ sư gia ban cho thiên binh thiên tướng, giúp chúng ta giết quỷ trừ tà! Ta phụng Thái Thượng Lão Quân lập tức theo lệnh, hô phong hoán vũ vung đậu thành binh, đậu rơi là thành lệnh, lệnh thành là chú bắt đầu! Ha!"
Chữ "Ha" cuối cùng đúng là khiến người nghe sôi trào nhiệt huyết. Âm thanh do hơn ngàn người đồng thanh hô lên, nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng ra được sẽ chấn động đến mức nào. Tôi là người chấp chưởng Đạo giáo, nhìn thấy đệ tử của mình thành tài như vậy, trong lòng cảm thấy cảm động và vui mừng khôn xiết. Nhưng tất cả những thứ này đều phải quy về công của Vương Lỗi. Nếu không có anh ta bày binh bố trận, thì hiệu quả tuyệt đối không thể đạt được đến mức này.
Lúc này, đậu tương mà họ vung ra, sau khi rơi xuống như mưa đã tức khắc hóa thành hơn vạn thiên binh thiên tướng, mỗi người đều mặc khôi giáp màu bạc, mũ đội màu bạc, cầm trường thương màu bạc trong tay, uy phong lẫm liệt vô cùng.
Sau khi triệu hoán thiên binh thiên tướng xong, hai đệ tử dẫn đầu bèn rút cây kiếm gỗ đào trên mặt đất lên, bổ một chiêu về phía ác quỷ trong màn sương mù, thô bạo quát: "Thiên binh nghe lệnh, giết ác quỷ, không giữ lại một ai!"
Hai người họ vừa thét lên, hơn vạn thiên binh tức thì xông về phía ác quỷ trong màn sương dày đặc nhanh như chớp. Chỉ trông thấy một đám khói trắng thoảng qua, song phương nhanh chóng xông vào đánh nhau. Nhưng số lượng của thiên binh vẫn không đủ, vừa xông vào màn sương đã ngay lập tức bị ác quỷ bao vây.
Những con đánh trận đầu trong đại quân ác quỷ hiển nhiên đều là những con già đời cấp bậc Quỷ Đế. Thiên binh tuy rằng lợi hại, tuy nhiên còn lâu mới là đối thủ của họ. Những Quỷ Đế kia rất điên cuồng cũng rất kích động, chỉ trong nháy mắt đã xé thiên binh ra tan thành mây khói.
"Khó quá, thật sự là khó quá, đây là kiếp số của chúng ta rồi!" Tôi đứng bên cạnh Vương Lỗi, trông thấy anh ta lắc đầu, khẽ lẩm bẩm.
Những đệ tử khác không nghe thấy anh ta nói câu đó, nếu không, chắc chắn họ sẽ bị chịu ảnh hưởng. Chúng tôi bây giờ ôm theo tâm lý tử chiến đến cùng, không có đường lui, cũng không có đường quay lại.
Nếu như chúng tôi lui, tam giới ắt sẽ đại loạn. Cho đến bây giờ tôi mới hiểu được trách nhiệm của chúng tôi, mục đích cuối cùng của tu đạo chính là xả thân thành nhân, lấy cái chết để chứng đạo.
Tôi vỗ nhẹ vai Vương Lỗi một cái khiến anh ta quay đầu tò mò nhìn tôi. Tôi mỉm cười, an ủi: "Lỗi gia, lúc trước anh từng nói với tôi rằng ma sinh ra từ tâm, không có con người thì cũng sẽ không có ma. Anh cũng từng nói không nên khinh thường sức mạnh của nhân loại. Tôi tin tưởng những con người bình phàm, bởi vì chúng ta có cảm xúc, và cũng có tình yêu. Chỉ cần có hai thứ này, nhất định sẽ có kỳ tích xảy ra!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận