Không ai trong chúng tôi nghĩ đến Tử Long sẽ xảy ra chuyện, chỉ trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi, Tử Long đã bị bắt đi mất!
Lúc nãy bọn Diệp Chu Tinh đến, tôi còn tưởng là bọn họ đã cứu Tử Long. Nhưng hóa ra lại không phải vậy, có nghĩa là Tử Long đã bị bắt đi mất.
Chú Ngũ Lôi của chúng tôi bị phá, anh ấy phải chịu sự cắn trả rất nặng nề, có thể nói là lúc này, chắc chắn anh ấy đang thoi thóp. Người đàn ông kia đưa cho tôi Cửu chuyển hoàn hồn đan, chính là để tôi đi cứu Tử Long. Cũng có nghĩa là không phải ông ta đem Tử Long đi.
Toàn bộ người của Vu giáo đều chết hết, không có một người sống sót. Rất rõ ràng không phải bọn họ, người duy nhất sống sót đã rời khỏi đây chính là Long Dương.
Tôi lập tức nói ra suy nghĩ của mình, "Có phải Long Dương đưa Tử Long đi rồi không? Việc anh ta bỏ chạy ngay trước cuộc đấu pháp, tham sống sợ chết đã không giấu được nữa. Bộ phận đặc biệt các người nhất định sẽ trừng phạt anh ta. Anh ta cũng biết tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta, có phải anh ta đưa Tử Long đi để sau này uy hiếp chúng ta không?"
Diệp Chu Tinh nghe vậy, vẻ mặt càng thêm lạnh như băng, nhưng cô ta vẫn cố kìm nén cơn giận trong lòng. Một lúc sau, cô ta mới lạnh lùng nói: "Nếu đúng là Long Dương đưa Tử Long đi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta!"
Diệp Chu Tinh nói xong định đi thẳng, tôi lập tức gọi cô ta lại, hỏi: "Diệp Chu Tinh, cô định làm thế nào?"
Diệp Chu Tinh không quay đầu lại, nói thẳng với chúng tôi: "Tôi muốn đi tìm Tử Long, cho dù có đến chân trời góc bể tôi cũng phải tìm cho ra cậu ta! Trên thế gian này không ai được phép làm tổn thương Triệu Tử Long, ngoại trừ tôi!"
Cô ta nói xong thì đi thẳng ra khỏi làng chài. Tôi biết tính cách của cô ta, lạnh lùng độc đoán, khuyên cô ta cũng vô dụng.
Việc cô ta đã quyết định thì có lẽ chỉ có Tử Long mới có thể thay đổi cô ta!
Cô ta là kiểu con gái mạnh mẽ, hiếu thắng, nhưng cứ gặp Tử Long là cô ta lại không hề khó tính tý nào. Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, trong lòng cô ta đã có Tử Long.
"Hi hi..." Lâm Y Y cười nhìn Diệp Chu Tinh rời khỏi, nói với giọng đầy cảm động: "Chị Tinh Tinh thật là bá đạo, hy vọng chị ấy có thể tìm thấy anh Long, để bọn họ có thể hạnh phúc bên nhau!"
Tôi không nói chuyện, trong lòng đã có quyết định. Đợi tôi dưỡng thương xong sẽ đi tìm Tử Long. Nếu thật sự là Long Dương làm, tôi tuyệt đối sẽ lấy mạng của hắn!
"Sơ Cửu, bây giờ cháu đang bị thương nặng, nên dưỡng thương trước đã, đợi lành rồi thì chúng ta về nhà họ Diệp!" Lúc này bác Diệp mới lên tiếng.
"Vâng." Tôi gật đầu, hỏi: "Bác Diệp, anh Mạnh và đám trẻ con trong làng đâu?"
"Cháu yên tâm, bác đã sắp xếp ổn thỏa rồi!" Bác Diệp cười đáp: "Mạnh Doanh cũng bị thương nặng, bác đã cho người nhà họ Diệp đưa cậu ấy về dưỡng thương trước rồi. Còn đám trẻ con, cháu yên tâm, người nhà họ Diệp sẽ bố trí cho chúng một hoàn cảnh sống tốt nhất. Sau này, nhà họ Diệp cũng sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn cho việc nuôi dưỡng và cho chúng đi học đến tận khi trưởng thành!"
Bác Diệp nói đến đây đột nhiên cười ranh mãnh, nói: "Sơ Cửu, tất cả những việc này đều là ý của đại tiểu thư! Đại tiểu thư đã dặn, bọn họ đã giúp cháu, cũng chính là giúp nhà họ Diệp!"
Làm sao mà tôi lại không hiểu ý trong lời nói của bác Diệp, nghe bác ấy nhắc mà tôi lại cảm thấy có chút nhớ Diệp Đường. Cô ấy là người con gái đầu tiên tôi gặp sau khi rời khỏi Miêu Vương quan, cô ấy rất ân cần, dịu dàng, cũng chăm sóc tôi rất chu đáo.
Tôi không biết cái gì là tình cảm, cũng không phân biệt được tình cảm đối với cô ấy là gì. Nhưng tôi biết cô ấy rất quan trọng với mình.
Nghĩ tới đây mặt tôi lại đỏ ửng, tôi vội hỏi bác Diệp để phá vỡ không khí ngượng ngùng này, "Bác Diệp, Diệp Đường thế nào rồi?"
Bác Diệp thấy tôi đỏ mặt thì mỉm cười, nhưng nghe câu hỏi mặt lập tức căng cứng, nói: "Gia chủ đã bị người giết hại, đại tiểu thư định đích thân đến đón cháu, nhưng vì chuyện này nên không thể đến được, tiểu thư nhờ bác nói tiếng xin lỗi với cháu!"
Nghe thấy tin dữ này, tôi cũng bất ngờ! Mặc dù cha của Diệp Đường bị Chu Bát Tự hại, nhưng chúng tôi cũng đã tìm được nấm quan tài ở trại Cổ Miêu, cứu sống ông ấy.
Nhưng bây giờ ông ấy lại bị người khác giết hại rồi? Chu Bát Tự muốn đối phó với nhà họ Diệp để khơi mào chiến tranh với Linh tộc, nhưng Chu Bát Tự đã bị tôi giết chết, âm mưu quỷ kế của lão ta cũng bị phá hủy.
Cũng tức là bây giờ nhà họ Diệp đáng lẽ không còn kẻ thù nữa! Chẳng lẽ là... Linh tộc?
Vừa nghĩ đến đây tôi liền hỏi bác Diệp: "Bác Diệp, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Bác cũng không rõ!" Bác Diệp lắc đầu, "Đại tiểu thư chỉ gọi điện thoại tới báo cho bác biết, nhưng lại không nói rõ gì thêm. Chỉ bảo bác đợi cháu dưỡng thương xong thì đưa cháu về."
"Là như vậy à!" Tôi có chút lo lắng cho Diệp Đường, Diệp Trường Phong chết rồi, cha cô ấy cũng chết rồi, bây giờ nhà họ Diệp chỉ có thể dựa vào cô ấy.
Một người con gái như cô ấy phải chèo chống cả nhà họ Diệp to lớn như vậy, nhất định rất gian khổ.
"Sơ Cửu, cháu cứ yên tâm nghỉ ngơi! Bác sẽ cho đệ tử nhà họ Diệp đi chôn cất người dân trong làng, sau đó siêu độ cho họ và cả những âm hồn dưới sông Long Ngâm! Cháu cũng không cần lo lắng cho đại tiểu thư, cô ấy kiên cường hơn chúng ta nghĩ nhiều!" Bác Diệp vỗ vai tôi nói.
Tôi vâng một tiếng, rồi lại nhắc nhở bác ấy: "Bác Diệp, lát nữa bác nhớ đưa thi thể của Cà Lăm về chôn cất. Còn về thi thể của Vu giáo, người chết không lưu tội! Xuống Âm tào Địa phủ, Diêm vương muốn trừng phạt bọn họ như thế nào là chuyện của Diêm vương. Ý của cháu là vẫn nên chôn cất thi thể của bọn họ thì hơn, chôn chung là được!"
"Ừ, cháu yên tâm!" Bác Diệp gật đầu, bắt đầu gọi đệ tử nhà họ Diệp đi làm việc.
Lâm Y Y dìu tôi đi tìm một căn nhà còn nguyên vẹn, nhưng rồi tôi lại phát hiện ra rằng cô ấy có vẻ buồn bực không vui.
Mới lúc nãy cô ấy còn rất vui vẻ, vậy mà chỉ chớp mắt đã không vui.
Tôi bèn hỏi cô ấy: "Y Y, em sao vậy? Có phải có việc gì không vui không?"
"Không có ạ!" Lâm Y Y lắc đầu, mỉm cười miễn cưỡng.
Cô bé này không hề biết nói dối, đến tôi cũng có thể nhìn ra được ngay. Tôi dừng lại, nhìn cô ấy nói: "Y Y, em không biết nói dối! Nói cho anh biết, rốt cuộc là em làm sao vậy?"
Y Y nghe tôi hỏi thì có chút bứt rứt. Cô ấy cúi đầu không nhìn thẳng vào mắt tôi, sau mấy giây mới ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: "Anh Cửu, có phải anh rất thích chị Diệp Đường?"
"Hả? Cái gì?!" Tôi không ngờ cô ấy sẽ hỏi vấn đề này, khiến tôi cũng hơi bất ngờ, sững sờ mất một lúc.
"Hì hì..." Lâm Y Y thấy tôi do dự, lập tức mỉm cười, nói: "Anh Cửu, chị Diệp Đường là người tốt, anh phải đối xử thật tốt với chị ấy! Con cháu Miêu Cương bọn em một đời một kiếp yêu không thay đổi, nếu anh Cửu làm tổn thương chị Diệp Đường, Y Y sẽ không thích anh nữa!"
Rõ ràng Lâm Y Y đang nói đùa, nhưng đôi mắt thì đã ướt lệ. Tôi không trả lời cô ấy, trong lòng có một loại cảm xúc, nó rất kỳ quặc, giống như là mất mát lại giống như là đau lòng, không thể nói rõ được.
"Đi thôi, anh Cửu, em đi làm món gì đó ngon ngon cho anh ăn!" Lâm Y Y thấy tôi ngây người, lúc này mới dìu tôi vào trong một căn nhà.
Ba ngày liên tiếp, tôi đều nằm trên giường, mỗi ngày Lâm Y Y làm đủ các món ngon để cho tôi ăn. Lại thêm thuốc do bác Diệp mang đến, những vết thương trên cơ thể tôi đã khỏi rất nhanh, nhưng người tôi cũng thêm đầy vết sẹo, hầu như không có chỗ nào là lành lặn, chính tôi nhìn mà cũng cảm thấy dọa người.
Tuy nhiên, khí tức trong cơ thể tôi vẫn chưa ổn định, tôi bị thương nặng rồi lại bị pháp thuật cắn trả, cần thời gian để điều tức thì mới có thể ổn định lại được.
Bọn người bác Diệp cũng không nhàn rỗi. Sau khi chôn cất thi thể của dân làng và đệ tử Vu giáo thì mọi người lại đi siêu độ. Nước sông Long Ngâm vẫn nguyên một màu đen, mỗi ngày lại có cả đàn quạ đen bay lượn kêu than trên mặt sông.
Bác Diệp đã dẫn dắt các đệ tử của nhà họ Diệp thả đèn sông ở sông Long Ngâm, cắm đầy cờ triệu hồn bên bờ sông, phải mất ba ngày ba đêm mới siêu độ hết tất cả âm hồn dưới sông.
Siêu độ xong âm hồn, đến lượt những bộ hài cốt nổi đầy trên mặt nước, bác Diệp cho người đi vớt và chôn cất số hài cốt đó xong, nước sông Long Ngâm mới hoàn toàn trong suốt trở lại.
Nhưng làng chài nơi chúng tôi đang ở cũng hoàn toàn hoang phế. Tôi lo cho Tử Long, nhưng Diệp Chu Tinh không để lại bất cứ phương thức liên lạc nào, tôi cũng không biết cô ta có tìm thấy Tử Long không!
Đồng thời tôi cũng lo cho Vương Lỗi, lần cuối tôi nhìn thấy anh ta là khi anh ta cưỡi trên hung khí Hắc Long chui thẳng xuống dưới sông Long Ngâm. Nhưng khi đó anh ta cũng đã không còn là người sống nữa, mà chỉ là hồn phách.
Nhưng tôi không tin, Lỗi gia bản lĩnh cao cường đến hung khí Hắc Long cũng có thể điều khiển, tôi không tin anh ta sẽ chết dễ dàng như vậy!
Diệp Chu Tinh đã trả lại cho tôi thước Trấn Hồn và đại ấn Huyền Chân, trong lòng tôi cũng đã có quyết định. Đợi khi điều chỉnh khí tức trong cơ thể xong, tôi sẽ cầm hai thứ này, đích thân xông vào Âm tào Địa phủ một chuyến.
Bất kể nguy hiểm đến mức nào hay có bị trời trách phạt, phải nhận báo ứng, tôi cũng quyết phải tìm hiểu xem liệu Lỗi gia có đến Âm tào Địa phủ không, hay anh ta vẫn còn sống?!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận