Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 238: Tượng thần U Đô (Âm giới)

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tôi thấy sau khi kể xong, trên gương mặt vợ của Vương Kiến Vĩ vẫn còn vương nỗi sợ hãi. Ngay cả những người phụ nữ khác trong phòng, mặt mày ai nấy cũng đều trắng bệch. Có thể tưởng tượng được, lúc đào mộ, chắc chắn họ đã gặp phải thứ cực kỳ kinh khủng.
Sau khi bà ta đã bình tĩnh lại, tôi mới hỏi tiếp: "Bà có còn nhớ lúc ấy có bao nhiêu người ở đó không? Và bác Diệp có từng nói điều gì không?"
Vợ của Vương Kiến Vĩ ngẫm nghĩ một hồi mới đáp: "Bởi vì lúc trước, khi vị cao nhân kia chỉ chỗ đào mộ thì đã xảy ra chuyện. Chồng tôi cũng sợ nên muốn mời thêm nhiều cao nhân đến cho chắc ăn, do vậy mới mời cả người Diệp gia các cậu và người của Thần Tiêu môn nữa, tổng cộng phải đến chừng mười người. Mà bác Diệp phụ trách chủ trì việc di dời mộ tổ, chuyện xảy ra sau đó thì tôi đã kể vừa nãy rồi. Bác Diệp cũng không nói gì, chỉ là lúc nguy cấp, tôi có nghe thấy bác ấy hét lên bảo chúng tôi chạy đi, rồi tìm cao nhân đến. Đạo trưởng, cậu nhất định phải đi cứu họ!"
"Mẹ, con đã bảo với mẹ rồi, những người này đều là bọn giang hồ bịp bợm chuyên đi lừa tiền. Tìm bọn họ có ích cái mẹ gì chứ, chẳng thà báo cảnh sát sớm còn hơn, để cho cảnh sát đến tìm người. Nhà họ Vương chúng ta tuy giàu, nhưng nếu là cho đám thầy phép lừa đảo này thì con thà cho đám ăn mày còn hơn!" Nào ngờ, lúc tôi định mở miệng thì có một người trẻ tuổi đứng vụt dậy, thốt ra những lời độc địa nhắm về phía chúng tôi.
"Cậu dám nói chuyện với anh Cửu như thế à? Tôi cảnh cáo cậu, nếu còn nói năng vô lễ với anh ấy thì đừng trách tôi không khách sáo!" Tôi còn chưa tức giận, cậu đệ tử Diệp gia cầm bản đồ đã nổi giận, hùng hổ chỉ tay vào người trẻ tuổi kia.
"Đm, mày có biết tao là ai không? Bọn xã hội đen trên tỉnh nhìn thấy tao cũng phải cung kính gọi tao hai tiếng anh Kiệt đấy! Cái thứ mạt rệp như mày, có tin lúc mày về, tao cho người đến giết chết mày luôn không?" Cậu thanh niên kia chắc cũng chưa từng bị người mắng thẳng mặt thế này bao giờ, nên cũng chửi ầm lên.
Với thể loại con nhà giàu mà vô giáo dục như thế này, tôi thực sự coi khinh. Không có bố mẹ, họ chẳng là cái thá gì cả. Cứ ỷ vào bố mẹ, không biết trời cao đất rộng.
Mà vợ của Vương Kiến Vĩ cũng không nhắc nhở con mình lấy một câu, có lẽ bình thường cũng nuông chiều con trai lắm. Có lẽ trong lòng bà ta vẫn còn đang cho rằng tôi quá trẻ, chẳng thể làm nên cơm cháo gì. Diệp gia phái tôi tới có lẽ là vì thù lao mà thôi.
Tôi không lên tiếng, tiếp tục ngồi gõ ngón tay xuống mặt bàn. Cậu đệ tử Diệp gia đã xông về phía con trai Vương Kiến Vĩ, cậu con trai kia còn chưa nhấc được cái ghế lên thì đã bị đệ tử Diệp gia tát cho hai cái nổ đom đóm mắt.
"Sau này đừng có học làm chó, cố mà học làm người đi! Cũng đừng có lôi mấy trò cũ rích trên giang hồ đến dọa tôi. Khuyên cậu một câu, nếu như tôi muốn xử lý cậu thật, khéo chết rồi cậu cũng không biết mình chết thế nào đâu." Đệ tử Diệp gia lùi về bên cạnh tôi, vừa cười mỉa mai vừa cảnh cáo thêm mấy câu.
Mà cậu thanh niên kia bị tát xong, vợ Vương Kiến Vĩ mới làm bộ làm tịch, quát con mình một câu: "Vương Kiệt, không được vô lễ với đạo trưởng! Phải cứu cha con trước đã!"
Nào ngờ, Vương Kiệt cũng cư xử với mẹ cậu ta vô lễ y như vậy: "Bà câm mẹ mồm đi! Đồ vô dụng, con trai mình bị đánh mà bà còn đỡ lời cho họ, bà không xứng làm mẹ tôi!"
Sau đó cậu ta trừng mắt nhìn chúng tôi, vẻ mặt đầy bặm trợn: "Đám oắt con chúng mày, cứ đợi đấy, tao sẽ bắt chúng mày phải quỳ xuống trước mặt tao xin tha!"
"Vẫn còn chê bị tát ít quá hả? Vậy để tôi cho cậu được thỏa mãn!" Tôi thấy cậu đệ tử Diệp gia kia lại định ra tay, bèn vội vã kéo cậu ta lại, tiện đà nhìn về phía Vương Kiệt, trong mắt tôi bùng lên sát ý, tôi gằn giọng: "Chúng tôi không chấp nhặt với chó, trước mặt tôi, cố mà tem tém cái tính hống hách với cái tính côn đồ của cậu lại đi. Nếu như cậu muốn kiếm chuyện, tôi chờ cậu ở Diệp gia! Tên của tôi, Lý Sơ Cửu, liệu mà nhớ cho kỹ vào!"
Cậu ta bị ánh mắt của tôi dọa sợ, người cũng bất giác run rẩy, không dám nhìn tôi nữa. Sau đó tôi mới hỏi trưởng làng: "Trưởng làng, nơi họ di dời mộ là ở đâu? Có thể đưa tôi đi xem không?"
"Tiểu đạo trưởng, để tôi dẫn cậu đi!" Không ngờ vị trưởng làng này lại đứng bên cười trộm, có lẽ là bởi vì chúng tôi vừa dạy cho tên Vương Kiệt kia một bài học chăng.
Thật ra lúc nhìn thấy bản làng nghèo đói này, tôi đã nghĩ đến chuyện nhà của Vương Kiến Vĩ cũng không phải hạng người tốt đẹp gì. Nếu như kiếm được nhiều tiền như thế, tại sao không trở về cái bản làng Phượng Hoàng này rồi làm từ thiện gì đó, cho dù chỉ là sửa đường hay xây trường học thôi cũng được.
Người như họ, có giàu có hơn nữa cũng không có tình người, cũng chẳng có tình cảm.
"Đạo trưởng, con trai tôi không hiểu chuyện. Cậu không cần phải chấp nhặt với nó làm gì, xin cậu rộng lượng cho!" Thấy tôi không đoái hoài gì đến bản thân, vợ của Vương Kiến Vĩ cũng sợ, vội vã ngọt nhạt với tôi.
"Ha ha..." Tôi cười mỉa mai, nhìn bà ta, "Bà Vương, có lúc nên làm việc thiện nhiều một chút, tích thêm chút âm đức! Đừng để bị tiền tài che mất lương tâm, đến lúc rơi vào đường cùng rồi có hối hận cũng không kịp đâu!"
Ban nãy tôi đã xem quá tướng mạo của Vương Kiệt, tuy tôi không am hiểu xem bói xem tướng lắm, nhưng tôi có thể nhìn ra được, dương khí của cậu ta rất yếu, có lẽ là hay ăn chơi gái gú. Mà dương khí yếu, là dấu hiệu của việc đoản thọ.
Trưởng làng cũng mỉm cười, lúc đưa chúng tôi ra cửa có thầm thì nói với tôi một câu: "Chú em à, khá lắm! Cái nhà họ Vương này tự cho là mình có được tý tiền, trở về bản chẳng hề lịch sự với chúng tôi chút nào, còn không coi chúng tôi là người, sai khiến chúng tôi như trâu như chó ấy. Từ lúc chưa phát tài thì tên Vương Kiến Vĩ cũng chẳng phải kẻ tốt đẹp gì. Kiếm được tiền xong quên luôn cả gốc, chú em dạy dỗ hay lắm, cũng coi như giúp cho chúng tôi trút được giận rồi, thoải mái thật!"
Tôi cười, nhân cơ hội hỏi thăm luôn: "Trưởng làng, lúc họ đến đây có người nào đeo kính râm đi cùng họ không? Dáng rất cao, cũng rất gầy, nhìn như cái sào luôn ấy!"
Trưởng làng cố nhớ lại, lát sau thì lắc đầu, nói: "Không có người này. Người đến đây đều ăn mặc như Đạo sĩ. Cái bác Diệp cũng mặc gần giống các cậu. Nhưng có một nhóm người, mặc toàn áo bào đen. Mà cũng chẳng nói năng gì hết cả, trông lạnh như băng ấy. Còn người mà cậu hỏi thì tôi thật sự chưa từng gặp!"
Tôi nghe xong mà trong lòng cũng hơi thấp thỏm. Sư Tư Triết phụ trách tình báo của bộ phận đặc biệt, tình báo của họ không thể nào sai được. Anh ta nói Long Dương đã gia nhập Thần Tiêu môn, lần này cũng đến giúp đỡ di dời mộ tổ.
Gã chưa xuất hiện, vậy chắc chắn còn đang núp trong tối. Bởi vậy, hiện giờ chúng tôi đã từ trong tối đi ra ngoài sáng, tình thế rất bị động.
Nếu như gã nhìn thấy tôi xuất hiện, chắc chắn sẽ không ra mặt, nói không chừng còn chạy rồi.
"Chết tiệt!" Chuyện tôi lo lắng nhất vẫn đã xảy ra. Nếu như gã bỏ trốn, vậy manh mối về Tử Long sẽ lại đứt đoạn.
Muốn tìm được Tử Long, đã khó lại càng thêm khó! Nhưng tạm thời tôi cũng không có cách nào cả, cứ phải tìm được bác Diệp trước đã rồi tính tiếp.
Trưởng làng dẫn chúng tôi lên sườn núi của ngọn núi phía sau làng. Đây là sườn bên khuất nắng, hầu hết đều chỉ toàn cây bụi, cũng không thấy trồng hoa màu gì. Thật ra thì các mặt sườn núi khác, thảm thực vật cũng khá xanh tốt.
Hơn nữa, trên sườn núi này đâu đâu cũng có mộ, mộ ở khắp mọi nơi.
Trưởng làng thấy tôi đang quan sát bèn nói: "Chú em à, đây là núi mộ của làng Phượng Hoàng chúng tôi. Từ thời các cụ, những người qua đời trong làng đều được chôn ở đây. Những ngôi mộ cổ xưa nhất ở trên đỉnh, cũng không biết đã được chôn bao nhiêu năm rồi, trong gia phả cũng không thấy có ghi chép gì."
Chúng tôi vừa nói chuyện vừa đi lên trên núi, còn đệ tử Diệp gia thì rải tiền giấy đằng trước. Vợ Vương Kiến Vĩ cũng đi theo sau chúng tôi, bộ dạng trông đến là sợ sệt.
Lúc đến lưng chừng núi, tôi trông thấy đường cũng bắt đầu dốc hơn. Đặc biệt là phía trên đỉnh, vốn dĩ là một dãy núi hoàn chỉnh, nhưng ở giữa giống như bị người ta chém đứt, nên xuất hiện một cái lỗ hổng to khổng lồ.
Ngay chỗ hổng đó có một con suối nhỏ, nước suối chảy từ bên trên xuống chính là nguồn nước chủ yếu cho bản làng Phượng Hoàng.
Chúng tôi càng leo lên cao, những ngôi mộ lại càng lâu đời. Đến khi leo đến được chỗ hổng kia, tôi mới phát hiện có một phần mộ bị đào qua. Xung quanh còn có vải trắng, hương nến chưa cháy hết, bên cạnh còn rơi vung vãi rất nhiều tiền giấy.
Trưởng làng nhìn thấy ngôi mộ này cũng tỏ ra sợ hãi, nói: "Chú em à, đây chính là mộ tổ của Vương Kiến Vĩ. Quái thật, hôm qua chỗ này vẫn còn đầy sương mù, thế mà giờ đã không còn nữa rồi!"
"Anh Cửu, anh xem chỗ vách núi kia là cái gì?" Cậu đệ tử Diệp gia lúc nãy đánh Vương Kiệt bỗng chỉ tay về phía vách núi cao nhất trên đỉnh.
Tôi nhìn theo, phát hiện trên vách núi đó không có lấy một ngọn cỏ, ngay cả màu của đá cũng đều là màu đỏ. Kì quái nhất là trên vách núi có điêu khắc ba pho tượng lớn, ít nhất cũng phải cao chừng mười mét.
Pho tượng được điêu khắc dựa vào vách núi, toàn thân pho tượng lún sâu vào trong. Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm gió táp mưa sa, pho tượng giờ đã có một phần bị phong hóa.
Nhưng mặt của pho tượng này vẫn có thể nhìn rõ được. Trông rất kì quái, chẳng phải người cũng chẳng phải thú, đầu hổ, thân bò, trên đầu còn có hai cái sừng trâu. Hai tay dang rộng, trên người còn đeo phục sức hoa văn kì lạ.
Nhưng quái dị hơn là mặt pho tượng vẫn là mặt người, nhưng có ba con mắt, con mắt trên trán dựng thẳng. Lúc tôi quan sát pho tượng, ba con mắt này giống như đang hung tợn trừng chúng tôi.
Tôi chưa từng thấy pho tượng nào như thế này, đang định hỏi trưởng làng thì vị đệ tử Diệp gia kia khẽ kéo tôi một cái, hạ giọng thầm thì: "Anh Cửu, nếu như em không nhìn lầm thì pho tượng kia chính là tượng thần U Đô mà tộc Khương Quỷ Ba Thục cung phụng, tượng Thổ Bá!"

Bình Luận

0 Thảo luận