Nghe Dương lão thất nói vậy, tôi cũng bắt đầu nghi ngờ. Dù sao người biết chúng tôi lén đến thôn Ma Câu cũng không nhiều, ngoại trừ Diệp Thiếu Khanh ra thì chỉ còn lại Sư Tư Triết với Trình Tùng.
Mặc dù bộ phận đặc biệt thuộc kiểu người qua cầu rút ván, nhưng chuyện này cũng đâu đến nỗi khiến họ phải bán đứng chúng tôi. Về tình về lý, tôi cũng là người mà bọn chúng nâng đỡ, bọn chúng cũng hi vọng cậy sức tôi để duy trì thế cân bằng chính tà của Đạo môn.
Nếu như tôi thất bại, bọn chúng còn phải tốn thời gian đi tìm kiếm người nâng đỡ kế tiếp lại từ đầu. Điều bọn chúng không muốn nhìn thấy nhất chính là Đạo môn bị mất cân bằng. Giống như những gì họ đã từng nói, Đạo môn không chỉ có mỗi chính đạo mà còn có cả tà đạo nữa.
Bài xích lẫn nhau, cùng nhau tồn tại mới có thể ràng buộc lẫn nhau. Nếu như chỉ có một bên chính đạo, sau một khoảng thời gian, nhất định sẽ lại sinh ra tà đạo. Thế cục tốt nhất là để hai bên cân bằng.
Cho nên tôi có thể quả quyết rằng không phải họ bán đứng hành tung của tôi. Cho dù Linh tộc biết tôi sẽ đến thôn Ma Câu, nhưng họ không thể xác định được thời gian chính xác. Tôi đến thôn Ma Câu trước Linh tộc một bước cũng là vì muốn chuẩn bị sẵn sàng trước khi Linh tộc đến.
Nhưng người biết tin tức này không nhiều, trừ bọn chúng ra tôi thật sự không nghĩ ra được còn ai khác.
Tôi lắc đầu, không đồng tình với lời giải thích của Dương lão thất: "Không phải là họ, dù sao họ cũng là nhân viên nhà nước. Nếu như họ giở trò thật, chẳng may bị người của Đạo môn biết được thì sau này còn ai nghe theo họ nữa. Bộ phận đặc biệt còn xảo quyệt hơn chúng ta tưởng tượng, chắc chắn sẽ không làm cái chuyện nâng đá tự đập chân mình như thế này."
Nghe tôi phân tích, Dương lão thất gật đầu tán đồng, cũng không phát biểu gì nữa, có lẽ cũng đang nghĩ xem rốt cuộc là ai đang để lộ tin tức của chúng tôi ra ngoài.
Trong lòng tôi đang rất phức tạp, nếu như Linh tộc biết được tin tức này, tôi lo bọn chúng sẽ sớm đánh đến thôn Ma Câu. Hiện giờ chúng tôi chỉ có vài người, những người khác còn chưa đuổi kịp đến đây. Đến lúc đó rõ ràng bên bại trận chính là chúng tôi.
"Anh Cửu, cậu nói xem liệu có phải đám Vương Kỳ Bằng không?" Dương lão tam vốn im lặng nãy giờ bỗng cất tiếng.
"Vương Kỳ Bằng?" Tôi lại lắc đầu, nói: "Chắc không phải cậu ta đâu, theo ước hẹn giữa tôi với cậu ta, hẳn là trong vài ngày này cậu ta sẽ đến trấn Ma Câu. Cậu ta đang giúp tôi âm thầm xây dựng lại phái Huyền Chân, chắc chắn không dám gióng trống khua chiêng. Cho nên tôi nghĩ cũng không phải cậu ta."'
"Hầy, Sơ Cửu, cậu nói xem có phải là cậu ta không?" Tôi vừa dứt lời, lão quỷ bỗng nhiên gọi tôi một câu.
Tôi nhìn về phía lão quỷ, ông ta liền nở một nụ cười rất khó đoán. Tôi ngơ ngác vài giây rồi mới nghĩ ra người mà ông ta đang nhắc tới. Tôi nhướng mày, hỏi ngược lại: "Lão quỷ, ý lão muốn nói là Vương Lỗi sao?"
"Không sai!" Lão quỷ bắt đầu dùng cách phân tích loại trừ, "Người biết chuyện của cậu, chắc chắn có Lỗi gia! Trừ Tử Long ra trước, vì họ đang trên đường đến đây, nói không chừng còn chưa đến địa giới Kiềm Thành nữa là. Mà ban nãy cậu cũng đã phân tích những người kia không thể nào làm thế, người duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến chỉ còn Lỗi gia thôi! Tác phong làm việc của Lỗi gia thất thường, chẳng ai đoán được cậu ta đang nghĩ gì. Có lúc chúng ta sẽ phải dùng tư duy ngược chiều để đi phân tích cậu ta. Cậu ta dám trắng trợn lan truyền tin cậu đã đến thôn Ma Câu chính là muốn nói cho người trong Đạo môn biết, cậu sắp đại diện cho Đạo môn để tuyên chiến với Linh tộc!"
"Cậu thử nghĩ mà xem, cuộc chiến này liên quan đến sự tồn vong của Đạo môn và Linh tộc. E là tất cả người tu đạo Trung Hoa đều sẽ tới. Mà đừng nói riêng Trung Hoa, tôi e là người của những nước khác cũng sẽ đến góp vui. Rất nhiều người tu đạo sẽ đứng quan sát với vị trí trung lập, nếu như Sơ Cửu cậu thắng, có nghĩa là Đạo môn thắng, bọn chúng sẽ bái nhập làm môn đồ của cậu. Nếu như Linh tộc thắng, chắc chắn họ cũng sẽ bái vào làm môn hạ của Linh tộc. Nhưng trong Đạo môn không phải ai cũng là kẻ sợ chết, cũng không phải ai cũng đều đồng ý đi theo Linh tộc. Cậu chỉ cần đi đầu tuyên chiến là đã cắm cờ đánh dấu mốc, họ đương nhiên sẽ đi theo cậu."
Lão quỷ phân tích rất có lý, trước giờ gần như không có ai có thể hiểu được tác phong làm việc của Vương Lỗi, bởi vì anh ta không thích đi theo lẽ thường. Nếu quả thật là anh ta, vậy có nghĩa là anh ta không gặp chuyện gì, cũng dùng cách làm to gan này để âm thầm giúp tôi.
Tuy thầm kì vọng là vậy, nhưng tôi vẫn lo lắng, lỡ đâu người bí ẩn đó không phải Vương Lỗi mà là tên ác ma muốn giao dịch bằng tim người thì sao?
Nếu như là hắn, vậy thì rõ ràng chuyện này đã chuyển biến xấu đi nhiều. Nhưng tôi không dám nói, nói ra chỉ tổ khiến họ hoảng sợ hơn mà thôi.
Cân nhắc điều đó, tôi mới cười nói: "Nếu như là Vương Lỗi, vậy thì chúng ta có hi vọng đánh thắng Linh tộc rồi. Chỉ là hành tung hiện giờ của chúng ta đã bị lộ, nhất định phải tăng tốc độ lên. Nếu như đại quân Linh tộc xâm lấn, mấy người chúng ta chắc chắn sẽ không có sức chống cự. Thế nên, Dương lão tam, anh đi canh gác đi. Nếu như phát hiện có người đi vào thì lập tức đến báo cho tôi biết. Nhưng nhớ kỹ là nhất định phải cẩn thận đấy nhé!"
"Vâng, anh Cửu!" Dương lão tam đồng ý rồi lập tức rời đi.
Đợi anh ta đi rồi, tôi mới nhìn về phía lão thợ làm vàng mã: "Lão tiên sinh, giờ chúng ta phải làm bè gỗ, nếu không có bè gỗ thì không thể qua sông được. Mà đến lúc đó đành phải nhờ cậy vào lão tiên sinh đối phó với thuyền giấy trên sông vậy!"
"Được." Lão thợ làm vàng mã gật đầu, sau đó vuốt chòm râu bạc, nói với giọng quả quyết: "Năm đó, hai tên đồ đệ của tôi đã làm ra chuyện thương thiên hại lý, vậy giờ để kẻ làm sư phụ như tôi sẽ đến để đền tội. Thợ làm vàng mã chúng tôi tuy cùng một mạch với thầy phép nhưng tôi sẽ luôn đứng trên lập trường cùng cậu - chống lại Linh tộc!"
"Được!" Tôi cảm kích nói một tiếng, sau đó mới để họ bắt tay vào việc làm bè gỗ. Trong tiệm quan tài có không ít gỗ, công cụ lại càng có sẵn, chẳng thiếu gì cả.
Lúc chúng tôi cưa cọc gỗ, lão thợ làm vàng mã đã quay về nhà chính để làm chuyện riêng của ông ta. Tôi cũng không hỏi, bởi vì muốn tránh những chiếc thuyền giấy trên sông kia, chỉ có thể dựa vào ông ta.
Mà những cây cọc gỗ dùng để làm quan tài đều to hơn cả eo người trưởng thành. Theo phương pháp mà lão quỷ chỉ dạy, bè gỗ mà chúng tôi làm phải duy trì khối lượng sao cho nhẹ nhất, bởi vì đến lúc đó chúng tôi còn phải khiêng nó đến thôn Ma Câu nữa. Nếu như nặng quá thì sao chúng tôi ứng phó nổi.
Đồng thời chúng tôi còn phải bảo đảm sức nổi của bè gỗ, lại vừa làm sao cho bè gỗ có thể chịu được sức nặng của ít nhất là năm người.
Sau một hồi nghiên cứu tính toán, chúng tôi cũng đã xác định được phương án. Tiêu chuẩn của bè gỗ là bốn cây cọc gỗ, mà mỗi một cái cọc gỗ có độ dài tối thiểu khoảng hai mét. Về phần đường kính thì rất nhỏ, chỉ cần gần như cẳng chân là được.
Tôi và Dương lão thất bắt đầu chia nhau cưa cọc gỗ theo tiêu chuẩn mà lão quỷ yêu cầu, còn lão quỷ phụ trách tết bè gỗ. Chúng tôi bắt đầu làm từ lúc đêm xuống, đến cơm tôi cũng không ăn, bận bịu đến khi sắp hừng đông.
Chúng tôi có quá ít người, bận rộn cả một buổi tối mà mới chỉ làm được ba chiếc bè gỗ. Dựa theo số người mà chúng tôi dự đoán, ít nhất cũng phải mười chiếc bè gỗ mới đủ được.
Nhưng dù sao lão quỷ cũng không có sức như đám thanh niên chúng tôi, mới qua một đêm mà vẻ mặt đã bơ phờ tiều tụy. Còn lão thợ làm vàng mã, có lẽ cũng đã tết nguyên cả một buổi tối. Tôi có thể trông thấy tay ông ta không được linh hoạt lắm, trông có phần hơi cứng ngắc.
Tôi thấy tình hình của họ không ổn, đành bảo họ ngừng lại, rồi bảo Dương lão tam đi làm đồ ăn. Đến khi ăn qua loa xong thì trời cũng đã sáng.
Tôi bảo lão quỷ và lão thợ làm vàng mã đi nghỉ ngơi, còn cá nhân tôi, vì chưa buồn ngủ nên tếp tục ở lại sân cưa cọc gỗ. Dương lão thất đi đưa cơm cho Dương lão tam xong quay về cũng chẳng hề nhàn rỗi, bỏ hết công việc trong tay xuống đến giúp tôi cưa cọc gỗ.
Tôi nhìn ra được Dương lão thất cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Tuổi cậu ta còn nhỏ, nhưng điều khiến tôi cảm động nhất chính là cậu ta chưa từng than vãn lấy một câu.
Lúc chúng tôi cưa cọc gỗ, tôi hỏi cậu ta: "Dương lão thất này, từ khi hai anh em các anh đi theo tôi, không có ngày nào được sống tốt. Tôi luôn dùng đủ cách để giày vò các anh, khiến các anh phải chịu khổ nhiều. Hơn nữa, sau khi Linh tộc đến, nói không chừng chúng ta đều sẽ phải chết. Anh... anh có hối hận không?"
Dương lão thất bỏ đồ trong tay xuống, quệt mồ hôi trên trán, sau đó cười sảng khoái: "Anh Cửu, từ ngày đi theo anh, hai anh em chúng tôi đều chưa từng hối hận! Chúng tôi giao mạng cho cậu là bởi vì chúng tôi kính trọng cậu. Sống chết thì có ngại gì chứ, mười tám năm sau chúng ta lại là trang hảo hán. Ít nhất tôi cũng đã từng làm chuyện lớn với cậu, sau khi chết đến Âm tào Địa phủ, tổ tông cha mẹ cũng sẽ thấy tự hào vì tôi! Đối với hai anh em chúng tôi thế là đã quá đủ rồi!"
Con người Dương lão thất rất đơn giản, tâm tư cũng rất đơn thuần. Những gì anh ta nói khiến tôi vô cùng cảm động, chỉ có điều câu hỏi này của tôi khiến tôi như tự mua dây buộc mình, giờ cũng không biết phải trả lời anh ta như thế nào, chỉ có thể âm thầm thề, nhất định sẽ bảo vệ thật tốt những người ở bên cạnh tôi!
Bởi vì tôi là người sắp chết, tuổi thọ sắp hết, nhưng tôi không thể để họ gặp chuyện không may được. Với tôi, điều quan trọng nhất là họ có thể sống sót.
Sau đó, chúng tôi cưa cọc gỗ cả ngày. Sau khi lão quỷ tỉnh lại cũng giúp đỡ làm bè gỗ tiếp. Đến tối, chúng tôi đã làm ra được sáu chiếc bè gỗ trông cũng ra hình ra dáng.
Với tốc độ này, trước hừng đông có lẽ là có thể hoàn thành mười chiếc bè gỗ. Đương nhiên là càng nhiều bè gỗ càng tốt, nhưng gỗ trong cửa hàng quan tài đã không còn đủ nữa, đành có bao nhiêu thì làm bấy nhiêu thôi.
Lại đến đêm khuya, chúng tôi thay phiên nghỉ ngơi rồi ăn cơm. Sau khi Dương lão thất ăn cơm xong, tôi mới đi ăn cơm.
Nhưng nào ngờ, tôi còn chưa ra khỏi sân sau, một con hạc giấy được gấp bằng bùa bỗng nhẹ nhàng bay từ ngoài cửa sổ vào khiến tôi thoáng hoảng hốt.
Bởi vì trên hạc giấy có ghi ngày sinh tháng đẻ của tôi, là mật báo tôi bảo Dương lão tam dùng nếu như muốn báo tin. Tôi bảo anh ta rằng, nếu như phát hiện người của Linh tộc đến thì ngay lập tức gấp lá bùa đó thành hạc giấy.
Sau khi hạc giấy rơi xuống tay tôi, tôi nhanh chóng mở nó ra. Mặt tôi trắng bệch ra như sáp, bởi vì trên lá bùa có mấy dòng chữ viết bằng máu: "Anh Cửu, đi mau, bọn chúng đến rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận