Khi nhìn thấy chiếc quan tài được chôn dựng đứng đầy tà môn, đệ tử Diệp gia sợ tới mức, nhảy hết lên khỏi huyệt mộ. Họ nhìn tôi, đợi tôi hạ mệnh lệnh.
Vương Kỳ Bằng can đảm hơn bọn họ rất nhiều. Cậu ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nói:
"Anh Cửu, tục lệ an táng của người Hoa Hạ chúng ta đều coi trọng việc để thi thể được nằm ngang với ý vào đất được bình yên, chưa từng xuất hiện cách chôn quan tài đứng như thế này. Như này khiến người trong quan tài sau khi chết cũng không thể yên bình. Đây là sát huyệt, vận số phong thủy bị cóc máu nuốt mất. Theo lý mà nói, đáng lẽ Vương Kiến Vĩ không thể thăng quan phát đạt, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Giờ tôi không còn đường lùi nữa. Đám người Vương Kiến Vĩ đã biến mất, tôi cũng không có bất kỳ manh mối nào, chỉ có thể bắt tay từ ngôi mộ này để tìm ra tung tích của bác Diệp.
Đúng là quan tài này rất tà môn, và cả sự kỳ lạ của phong thủy nơi đây đều vượt qua nhận thức của chúng tôi. Nhưng giờ tôi đã không còn cách nào khác, tôi cắn răng ra lệnh:
"Lấy quan tài lên."
"Vâng, anh Cửu!"
Nói xong, Vương Kỳ Bằng mới dẫn theo một đệ tử khác của Diệp gia, bắt đầu làm việc. Bọn họ nhanh chóng dựng một giá ba chân ngay phía trên miệng hố. Trung tâm của giá ba chân gắn một ròng rọc.
Bọn họ đều là người tu đạo. Việc đào mộ như này cũng làm rất dễ dàng, tốc độ rất nhanh. Sau khi cố định ròng rọc, họ lồng dây thừng vào đầu quan tài. Sau khi buộc chắc, hai đệ tử Diệp gia mới bắt đầu kéo sợi dây.
Có ròng rọc, cả chiếc quan tài được kéo lên một cách khá dễ dàng, chúng tôi đều nhìn chằm chằm chiếc quan tài.
Quan tài bị nâng hẳn ra khỏi hố, bùn đất ướt nhẹp bám trên chiếc quan tài rơi xuống lộp bộp. Trong đất vẫn còn ướt máu. Đến ngay cả cỗ quan tài cũng có máu chảy dọc theo thân quan tài, rơi xuống đất.
Đợi khi quan tài được treo lên hoàn toàn trong không trung, Vương Kỳ Bằng lại cầm một sợi dây khác, lồng vào đuôi quan tài, giựt ngang, kéo quan tài lên khỏi huyệt mộ. Quan tài vừa được thả xuống đất, tất cả mọi người đều ngửi thấy mùi máu tanh nồng, giống như cỗ quan tài này luôn được ngâm trong máu, nếu không thể tỏa ra mùi nồng nặc như vậy.
Tôi bước tới gần quan tài, nhìn bọn họ nói:
"Kỳ Bằng, các cậu ở phía sau tôi, chú ý tình hình xung quanh."
"Được, anh Cửu! Anh cẩn thận!"
Mấy người Vương Kỳ Bằng rút kiếm đồng tiền ra, đồng loạt đứng phía sau tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, sau khi gỡ dây ở trên quan tài, tôi mới nhấc nắp quan tài lên. Nắp quan tài này không được đóng đinh nên Vương Kiến Vĩ mới có thể bị kéo vào bên trong.
Tôi đi tới đầu quan tài, hai tay cầm hai bên nắp quan tài. Cổ tay tôi vừa rung, chân khí trong đan điền lập tức vận chuyển tới cổ tay. Tôi hất mạnh một cái, một tiếng rắc vang lên, nắp quan tài đã bị tôi lật hẳn ra.
Tôi vội vàng lùi lại vài bước. Khoảnh khắc mở nắp ra, tôi nhìn thấy có vô số thi khí toát ra. Thi khí xộc lên, cái mùi đó thực sự khiến người ta buồn nôn.
"Mượn ánh mặt trời!"
Tôi lập tức hét lên. Đệ tử Diệp gia phản ứng rất nhanh, cầm kính càn khôn phản xạ lại ánh mặt trời. Ánh mặt trời vừa chiếu lên nắp quan tài, thi khí phát ra càng nồng nặc hơn.
Nhưng cũng chẳng mấy chốc, khí đen đã biến mất. Chưa tới một phút, khí đen đã ngừng toát ra.
Đùng... đùng...
Một giây sau, chiếc quan tài bỗng lắc lư không ngừng, còn vọng ra tiếng gõ rất kỳ quái. Quan tài này khá mỏng, trông không chắc chắn lắm. Nó cứ thế đột ngột lắc lư, cũng đủ khiến người ta cảm thấy sợ.
Tôi cầm thước Trấn Hồn xông lên, đồng thời cũng nhìn thấy rõ thi thể nằm bên trong. Và ngay sau đó, tôi liền hoảng sợ.
Bởi vì thi thể bên trong quan tài thật sự rất quỷ dị, nó không hề có dấu hiệu phân hủy, còn thấm đẫm máu. Thi thể không trong tư thế nằm ngửa mà là nằm sấp xuống, hai tay vặn ngược ra sau, cánh tay cong để lộ rõ tư thế đang ôm hướng vào trong.
Hai chân móc về phía sau, tạo thành hình chữ bát (八). Thi thể đã cứng ngắc, tư thế vặn vẹo, có lẽ khi chết đã phải trải quả cảm giác vô cùng đau đớn nên mới tạo thành tư thế như vậy.
Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy một điểm càng thêm quỷ dị. Thi thể nằm sấp trong quan tài, từ trán tới ngực, rồi lại tới eo, đùi, tổng cộng bị đóng bảy cái đinh gỗ đào.
Nơi máu chảy ra từ trong thi thể cũng chính là vị trí của bảy chiếc đinh được đóng. Thủ pháp này quá tàn nhẫn, năm đó người trông mộ đã làm vậy là vì cái gì? Tôi nhìn mà sợ hãi, trong lòng nảy ra một suy nghĩ rất to gan, hình như đây không phải là hạ táng mà là cúng tế mới đúng.
Hơn nữa, dùng đinh gỗ đào đóng vào thi thể còn có thể khóa lại hồn phách ở lại trong thi thể, chẳng trách ngôi mộ tổ của nhà Vương Kiến Vĩ lại có ý thức.
Nghĩ tới đây, tôi mới chộp lấy hai chân của thi thể, giật mạnh một cái, nhưng vẫn chưa thể kéo được thi thể ra khỏi quan tài. Mấy chiếc đinh được đóng khá sâu vào đáy quan tài, nhưng đã rụng được vài chiếc, chỉ còn lại chiếc ở phần đầu chưa rơi ra.
Tôi lại kéo mạnh thêm một lần nữa. Sau một tiếng rắc, chiếc đinh quan tài còn lại cũng rơi ra. Tôi nghiến răng, kéo mạnh, kéo thi thể ra.
Thi thể bị tôi kéo ra, đệ tử Diệp gia cũng phối hợp theo động tác của tôi, cầm gương càn khôn phản xạ ánh sáng mặt trời rọi tới. Ánh sáng chiếu lên, cả thi thể bỗng giãy giụa kịch liệt.
Thi thể đã hoàn toàn cứng ngắc, bởi vậy khi nó giãy giụa, không phải chỉ là một bộ phận mà là cả cơ thể cùng giãy giụa. Những chiếc đinh quan tài được đóng trên thi thể cũng bắt đầu từ từ rơi xuống.
Cạch...Cạch...
Toàn bộ bảy chiếc đinh đã rơi ra. Cánh tay bị bẻ ngoặt ra sau và cả hai chân cong vòng của thi thể lập tức buông thõng xuống.
Sau đó tôi nhìn thấy âm hồn trong thi thể chui ra từ thiên linh cái. Âm hồn vừa chui ra thì đã bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, nó lập tức kêu lên thảm thiết vì đau đớn. Hơn nữa, có khói đen bốc lên từ thi thể.
Đợi âm hồn thành hình, tôi cũng nhìn thấy rõ bộ dạng của nó, có vài phần giống Vương Kiến Vĩ, tầm sáu, bảy mươi tuổi. Âm hồn này có lẽ là tổ tiên của Vương Kiến Vĩ.
Khi chúng tôi nhìn nó, âm hồn cũng nhìn chúng tôi. Ánh mặt trời khiến nó rất khó chịu nhưng âm khí trên cơ thể nó quá dày đặc, ánh mặt trời gay gắt như vậy, rồi lại thêm cả pháp lực của kính càn khôn mà vẫn không thể khiến nó hồn bay phách tán, chỉ khiến nó càng thêm hung bạo.
Nó bước sang bên một bước, tránh khỏi ánh nắng mặt trời phản chiếu, sau đó định chạy lên nhưng tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nó. Thấy nó di chuyển, tôi vội vàng dùng thước Trấn Hồn chặn đường đi của nó.
Nó nhìn tôi đầy hung hăng, không ngừng chửi rủa tôi. Đôi mắt của nó đã biến thành màu đen xì, oán khí quá sâu sắc.
Bị thước Trấn Hồn chặn lại, âm hồn lập tức dùng hai tay che mặt, đồng thời lùi lại. Nó vừa lùi bước, ánh mặt trời do đệ tử Diệp gia dùng kính càn khôn phản xạ lại chiếu tới.
Chân nó bị ánh sáng rọi tới không khác gì bị sắt nung đỏ đập phải, khiến nó nhảy dựng lên, vẻ mặt đầy đau đớn. Tôi thấy vậy bèn lao tới, ném bùa về phía nó, đồng thời kết đạo ấn, đọc chú đuổi hồn.
Chú ngữ chưa đọc xong thì lá bùa đã bay tới, dán chặt vào ngực âm hồn. Nó bị phù trấn hồn trấn áp không thể nhúc nhích, nhưng đôi mắt thì vẫn có thể cử động. Nó nhìn tôi một cách đầy oán hận, căm thù, giống như muốn ăn sống tôi.
Tôi nhìn nó, nói đầy lạnh lùng:
"Ta là chưởng môn phái Huyền Chân, trước mặt ta, tốt nhất ngươi nên thành thật, nếu không ta sẽ khiến ngươi hồn bay phách tán ngay!"
Thông thường âm hồn sẽ dè chứng đạo sĩ, sau khi nghe tôi báo danh, âm hồn này không dám nhìn thẳng vào tôi nữa.
Tôi nói tiếp:
"Ngươi bị chôn trong quan tài bằng cách thức đó, rõ ràng có người muốn hại ngươi, khiến ngươi không thể đầu thai. Nói cho ta, rốt cuộc chyện gì đã xảy ra? Và cả những người tu đạo bị mất tích, bọn họ đã đi đâu rồi?"
Tôi vừa hỏi xong, âm hồn lập tức run lẩy bẩy, sợ hãi ra mặt.
Tôi nhìn bộ dạng của nó, càng khẳng định nó biết được nguyên do mọi chuyện bèn quát ngay:
"Nói cho ta, ta sẽ cho ngươi cơ hội xuống Âm tào Địa phủ báo cáo! Nếu không, ta sẽ khiến ngươi hồn bay phách tán!"
Vừa nói, tôi vừa vận chuyển chân khí vào thước Trấn Hồn, cây thước tức thì tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt. Âm hồn vừa nhìn thấy ánh sáng này thì sợ tới mức mặt mày nhăn nhó.
Nó vội vàng lắc đầu, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện:
"Tôi chết rồi cũng không được yên bình là bởi vì có thứ còn lợi hại hơn khống chế tôi. Trước đó, thực ra tôi đã trở thành một khối thây khô, nhưng sau khi đám con cháu di chuyển vị trí mộ của tôi, tôi đã được hấp thụ tinh hoa đất trời xung quanh. Cặp cóc máu đó đã trấn áp quan tài của tôi, biến tinh hoa đất trời thành sát khí. Tôi hấp thụ sát khí, từ từ có lại máu thịt, có cả ý thức. Thi khí của tôi càng dày đặc thì cặp cóc máu đó càng to hơn, sát khí tỏa ra càng nhiều hơn. Tôi không biết nguyên nhân là gì, chỉ cảm nhận được có thứ gì đó đang khống chế mình. Những đạo trưởng mất tích, bọn họ... bị bắt vào trong Quỷ môn quan. Nhất là thứ dưới...dưới..."
Âm hồn chưa dứt lời thì ánh sáng mặt trời được phản xạ lại bằng kính càn khôn bỗng dưng biến mất. Tôi chưa kịp phản ứng thì đã thấy trời đất tối sầm, sau đó là tiếng sét đánh ầm ầm.
"Thiên lôi sắp đánh xuống mộ rồi! Anh Cửu, mau tránh đi!"
Tôi đang định ngẩng đầu nhìn thì Vương Kỳ Bằng đã hét lên nhắc nhở tôi. Tôi không kịp quay đầu lại thì cậu ta đã xông lên, nhào tới đẩy tôi ngã xuống huyệt mộ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận