Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 684: Ngựa quen đường cũ

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Sau khi ra khỏi nhà của Diệp Thiếu Khanh, tôi tới huyện Miêu Vương một mình. Huyện Miêu Vương cũng được xem là quê quán của tôi nên tôi cũng khá quen đường.
Hiện tại tôi đang rất phấn khởi chiến đấu, còn Vương Lỗi đang muốn điều tra ra người bí ẩn trong bóng tối. Thế nhưng bây giờ anh ta vẫn chưa lộ diện, e rằng vẫn chưa điều tra ra được thân phận của người nọ.
Tử Long đã dẫn Diệp Chu Tinh tách khỏi chúng tôi, không biết bây giờ ra sao rồi nữa? Diệp Chu Tinh là người của bộ phận Đặc Biệt, chuyện cô ấy phản bội có lẽ đã thật sự làm tổn thương trái tim của Tử Long. Tôi lo lắng anh ấy sẽ nhập ma lần nữa vì chuyện này.
Nếu như Vương Lỗi có thể tìm được bọn họ đương nhiên là chuyện tốt nhất. Bây giờ tôi cũng mất liên lạc với người của thôn Tiểu Nghĩa, nhưng chắc là bọn họ đã trốn vào rừng sâu núi thẳm, chỉ cần nghe được tin tức về tôi thì Mạnh Doanh nhất định sẽ đến tìm tôi để tụ họp!
Lúc đến huyện Miêu Vương vừa lúc là buổi chiều, tôi gọi điện thoại cho đám người Dương lão thất trước, để anh ta tiếp tục trấn giữ đạo giáo bắc phái, còn Lâm Tiêu và A Cẩu thì dẫn theo bộ đội tinh nhuệ đến đây trợ giúp. Dựa theo thời gian mà tôi và Diệp Thiếu Khanh hẹn, cũng chính là trong vòng mười ngày thì bọn họ nhất định phải chạy tới núi Miêu Vương.
Đồng thời tôi cũng bảo anh ta nhắc nhở A Cẩu, nếu như đến được huyện Miêu Vương rồi thì âm thầm đi tìm người của thôn Tiểu Nghĩa. Tôi lo bọn họ không tìm được mình, dù sao bây giờ tôi vẫn chưa công khai lộ diện.
Mặc dù lão tổ Diệp gia là kẻ giả nhân giả nghĩa, thế nhưng không thể không thừa nhận rằng ông ta rất biết cách quản lý Đạo môn. Trong thời gian ngắn, ông ta đã thống nhất được thế lực Đạo môn phía Nam ở núi Miêu Vương.
Đệ tử dưới quyền ông ta cũng không ít, tổng cộng chia thành bốn phái Thiên - Địa - Huyền - Hoàng. Ngoại trừ ba trăm đệ tử Địa Tự môn của Lâm Tiêu thì gần như không thể thuyết phục được những đệ tử Đạo môn còn lại.
Thế lực đạo giáo phía Nam còn nhiều hơn thế lực đạo giáo phía Bắc gấp mấy lần. E là đệ tử Đạo môn đang tụ tập ở núi Miêu Vương, hoặc đang dựng trại đóng quân ở gần núi Miêu Vương không đến một nghìn thì cũng phải được tám trăm.
Vì vậy đây là một cuộc chiến gian khổ. Trải qua nhiều lần chiến tranh Đạo môn như vậy, tôi cũng hiểu rõ một điều. Không phải ai cũng có thể thuyết phục, có lúc cũng cần phải giết chóc mới có thể khiến những đệ tử lòng mang ý đồ xấu kia kinh sợ.
Chắc chắn không thể tránh được trận chiến này! Nếu như tôi thắng thì Nam - Bắc hoàn toàn thống nhất. Nếu như tôi thua, lão tổ Diệp gia tiếp tục khống chế Đạo môn, sau đó đấu một mất một còn với bộ phận Đặc Biệt, cuối cùng lại bị Âm Dương đạo diệt trừ.
Đây là kết cục rất rõ ràng và rất hiện thực. Vì vậy cho dù không nói đến thù hận của bản thân thì vì đạo giáo Hoa Hạ, tôi cũng phải liều mạng đứng ra, không còn một đường lui nào!
Cái tôi chờ bây giờ là kế hoạch của Diệp Thiếu Khanh.
Vừa đến được huyện Miêu Vương, tôi không trì hoãn mà đi thẳng đến núi Miêu Vương. Nhưng nào ngờ khi đến được trấn nhỏ bên dưới núi Miêu Vương, tôi lại phát hiện dường như trấn nhỏ đã biến thành một toà thành trống.
Trấn nhỏ vốn rất náo nhiệt bây giờ lại chẳng có một ai ra vào. Nhất là cửa vào trấn nhỏ còn bị hai đệ tử Đạo môn canh gác, bầu không khí rất yên lặng, nhưng âm thầm lại có cảm giác cực kỳ căng thẳng, giống như là đêm trước khi đại chiến vậy.
Tôi sợ bị bọn họ nhận ra, không tiến vào trấn nhỏ mà ra khỏi đó hai cây số, lúc này mới có nhà trọ tiệm ăn do dân chúng mở. Đây là một cái thôn nhỏ nhưng cũng không náo nhiệt lắm, khác hẳn so với cảnh tượng náo nhiệt trước kia.
Tôi chọn một nhà trọ ở góc vắng vẻ, là do dân nơi đây dùng nhà mình để mở. Không chỉ có thể ở trọ mà còn có thể dùng cơm. Trước đó Diệp Thiếu Khanh chuẩn bị cho tôi không ít tiền, hoàn toàn đủ để tôi chi tiêu khoảng thời gian này.
Chủ của nhà trọ là một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, khá mập mạp và thấp, mặc một bộ áo ngủ màu trắng. Ở trên môi, phía bên phải có một nốt ruồi rất to.
Bà ta uốn kiểu tóc đã lỗi thời, trong tay luôn cầm lấy hạt dưa, lúc nào cũng có cảm giác đang cắn dưa, như thể hộp dưa trong tay không bao giờ hết vậy.
Tôi bước vào, chủ của nhà trọ lập tức đứng lên, cười hì hì hỏi tôi: "Anh chàng đẹp trai, muốn ở trọ sao?"
Tôi còn chưa kịp nói gì, bà ta đã lấy ba lô trên lưng tôi xuống giúp, sau đó nhiệt tình kéo tôi đến ghế sô pha. Bà ta đè tôi ngồi xuống dưới, bắt đầu châm trà cho tôi rồi sờ vào ly xem có ấm không.
Bà chị này nhiệt tình đến mức khiến tôi không biết phải từ chối thế nào, chỉ đành gật đầu, hỏi: "Chị, nơi này của chị có tiện không? Có lẽ tôi phải ở đây thêm mấy ngày, nhưng mấy ngày thì vẫn chưa biết!"
"Cậu em, lúc nào cũng tiện cả. Cứ yên tâm ở, chị đây bảo đảm cậu sẽ ở thoải mái, ăn ngon và chơi vui!" Bà chị này quả thật là một người nhiệt tình, giọng nói rất lớn, là giọng lớn đúng chuẩn luôn.
"Vậy thì cảm ơn chị!" Tôi lễ phép trả lời, nghĩ bụng hơi đói nên bảo bà chị này lấy cơm cho mình. Nhà trọ này là do bà chị này và chồng cùng mở, chồng chị ta phụ trách nấu ăn, còn bà chị thì phụ trách kinh doanh nhà trọ.
Khoảng mười phút sau, cơm nước đã được bưng lên, là món ăn nhà nông tiêu chuẩn. Rất sạch sẽ, mùi vị cũng không tệ.
Sau khi ăn một lúc, tôi mới bắt đầu dò la tin tức: "Chị, sao bây giờ trấn nhỏ này không có ai hết vậy?"
"Ôi!" Nào ngờ tôi vừa hỏi vậy, bà chị này liền thở dài một tiếng, nói: "Là chuyện của tuần trước, chính phủ đột nhiên ra thông báo, nói muốn trưng thu trấn nhỏ này để nghiên cứu và phát triển văn hóa tôn giáo! Nhắc đến chuyện này là chị lại tức, chỉ trưng thu cái trấn nhỏ ở trên thôi, mỗi nhà đều được bồi thường tiền và nhà. Nhưng khu vực gần trấn nhỏ như bọn chị thì chẳng trưng thu nhà nào hết. Nếu không thì ai chịu ngày ngày trông coi cái nhà trọ nát này chứ! Xùy..."
Bà chị nói chuyện rất khôi hài, nói xong lời cuối cùng còn ném một hạt dưa vào trong miệng, miệng giật giật rồi xùy một tiếng, phun vỏ của hạt dưa ra ngoài. Nhất là sự thay đổi trên vẻ mặt của chị ta trông rất hài hước. Lúc thì trợn trắng mắt, lúc thì thở dài, vừa nhìn liền biết tính cách của chị ta rất mạnh mẽ, thuộc kiểu đi trên đường mà không ai dám trêu vào.
Nghe bà chị nói chuyện, tôi cũng không nhịn được nở nụ cười. Nhưng tôi cũng chú ý đến chi tiết nhỏ trong lời nói của chị ta, người trong trấn nhỏ đều chuyển đi hết, chắc chắn chỉ có bộ phận Đặc Biệt mới có năng lực này.
Bọn họ làm như thế, chắc chắn không chỉ đơn giản là vì nguyên nhân nhỏ như phát triển văn hóa tôn giáo, nhất định còn có mục đích khác. Lẽ nào bộ phận Đặc Biệt biết ở núi Miêu Vương này sớm muộn gì cũng sẽ có một trận đại chiến, cố ý đưa dân chúng trong trấn nhỏ đi hết là để tránh làm hại đến dân chúng vô tội?
Điểm này thì có thể hiểu được, dù sao cũng là tổ chức chính thức. Nếu chuyện bị làm lớn, chắc chắn bọn họ cũng không gánh được trách nhiệm này.
Dừng một lúc, tôi lại tiếp tục thăm dò: "Chị, hiện tại còn nhiều người đến núi Miêu Vương không?"
Bà chị ngước đầu ngẩn ngơ. Sau khi bóc một hát dưa bỏ vào miệng, lúc này chị ta mới nói: "Hiện tại thị trấn và núi Miêu Vương đã không cho người ngoài vào trong, trừ phi là đạo sĩ hoặc là hòa thượng mới có thể vào. Chị nghe bọn họ nói, cả núi Miêu Vương đều được quân đội hùng hậu canh gác, vây kín như thùng sắt, ruồi cũng không bay vào được. Không biết bọn họ đang làm trò gì nữa, làm những dân chúng như chúng ta kinh hoàng."
Theo lời của bà chị, hiện tại núi Miêu Vương đang được canh giữ rất nghiêm ngặt. Hết thảy thế lực đạo giáo đều tập trung trên núi Miêu Vương, không biết rốt cuộc lão tổ Diệp gia đang làm trò gì nữa?
Sau đó thì tôi không thăm dò thêm được tin tức gì nữa. Nhưng sự nhiệt tình của bà chị này hoàn toàn vượt khỏi sự tưởng tượng của tôi. Đến khúc cuối, chị ta còn muốn giới thiệu cho tôi một cô gái để cưới. Bà chị nói cô gái đó là người trong thôn bọn họ, làn da hơi đen nhưng thân thể đầy đặn có sức, làm việc đồng áng rất tốt.
Còn bảo cô gái kia mông vừa tròn vừa to, sau này nhất định sẽ sinh được một thằng nhóc bụ bẫm.
Cái miệng của bà chị này đúng là dẻo, lúc mở miệng làm bà mối thì rất có lý lẽ của riêng mình. Như thể nốt ruồi trên khóe môi của chị ta chính là dấu hiệu trời sinh làm nghề này vậy.
Tôi nghe mà giống như bị Đường Tăng niệm chú Khẩn Cô, đau hết cả đầu. Bất đắc dĩ lắm, lúc này tôi bèn nói mình mệt rồi, sau đó vội vàng chạy vào phòng. Khoảnh khắc tôi đóng cửa phòng, bà chị còn chưa hết hy vọng mà đuổi theo, gõ cửa ầm ầm đến hai lần, còn bảo: "Anh chàng đẹp trai, cậu suy nghĩ cho kỹ đi. Người bình thường thì chị đây sẽ không giới thiệu cho đâu. Cô gái kia tốt lắm, nghe nói nhà còn được bồi thường để di chuyển đến nơi khác. Cô gái thế này, cậu có đốt đèn lồng cũng không tìm được đâu đó!"
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của bà chị còn có vẻ vô cùng đau đớn. Tôi dứt khoát không để ý đến chị ta nữa. Bà chị ở ngoài cửa nói mãi suốt mấy phút, sau đó mới từ bỏ mà đi xuống lầu.
Tôi chẳng hề buồn ngủ, chỉ muốn lên núi điều tra rõ ràng tình hình trên núi Miêu Vương. Thứ nhất là muốn xem rốt cuộc trên núi Miêu Vương bây giờ có bao nhiêu thế lực? Thứ hai là muốn dò là xem an nguy của Vương Kỳ Bằng, Dương lão tam, ông thợ làm vàng mã và đám đệ tử trung thành tuyệt đối kia.
Bây giờ chỉ mới vào đêm, chưa phải là lúc thăm dò. Đợi đến giờ Tý, tôi mới thay quần áo dạ hành, đeo mặt nạ lưới đen lên, khóa kín cửa phòng rồi mới lộn ra ngoài từ cửa sổ.
Tôi không mang theo vũ khí bên mình, kiếm Long Uyên đã bị sứ giả Ngũ Hành cướp đi, tôi chỉ cầm theo một con dao găm để phòng thân. Sau khi ra khỏi nhà trọ, tôi phát hiện trên đường rất yên tĩnh, chẳng thấy có dấu hiệu hoạt động của con người, giống như một tòa thành trống không có chút sức sống nào vậy.
Thế nhưng khi lén di chuyển đến cửa vào thị trấn, tôi lại thấy cửa thị trấn vẫn có khoảng mười đệ tử đang canh gác. Tôi nhìn đạo bào trên người bọn họ, trên ngực đều thêu một chữ Hoàng.
Chắc là đệ tử Hoàng Tự môn có thực lực yếu nhất. Lúc này bọn họ đang vây quanh đống lửa, ăn thịt nướng và uống chút rượu, trông rất thích ý.
Hiện tại tôi không dám đụng vào bọn họ, chỉ áp sát tường rồi nhảy vào trong thị trấn. Trong thị trấn cũng có rất nhiều đệ tử canh gác, tôi chỉ có thể di chuyển trên nóc nhà. Đợi khi di chuyển đến cửa vào núi Miêu Vương, tôi cũng phát hiện có đệ tử đang canh gác.
Cuối cùng tôi đành phải đi đường nhỏ, lần mò trong rừng. Tôi và Tử Long chắc chắn là người quen thuộc nhất với từng cọng cây ngọn cỏ trong núi Miêu Vương, điều này vô hình trung cũng tăng thêm ưu thế cho tôi.
Khoảng bốn mươi phút sau, tôi mới lên lén bò lên được đỉnh núi. Tôi vừa leo lên cái cây cao nhất, đang thò đầu ra thăm dò tình hình trên đỉnh núi.
Thế nhưng vừa thò đầu ra, tôi liền nhìn thấy cảnh tượng khiến bản thân cực kỳ khó chịu...

Bình Luận

0 Thảo luận