Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 309: Coi như người xa lạ

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Vừa nghe thấy tin Y Y sẽ kết hôn với người khác, người kinh ngạc nhất chẳng phải ai khác, mà chính là tôi. Tôi há hốc mồm, không nói được câu nào. Tất cả mọi người đều nhìn sang tôi.
Nhất là Tử Long, anh ấy vỗ vai tôi an ủi: "Sơ Cửu, Y Y tuyệt đối không phải là người như thế. Anh nhìn ra được, trong mắt cô ấy chỉ có em. Con gái của trại Cổ Miêu, trước giờ luôn là người si tình. Cô ấy quyết định như thế, chắc chắn là có điều gì đó khó nói."
"Vâng!" Tôi lấy lại tinh thần, gật đầu, quyết định đi vào trong đó: "Đi, chúng ta đi vào xem thử. Có tôi ở đây, tôi sẽ không cho bất cứ ai có thể làm hại Y Y!"
Ai ngờ tôi vừa nhấc chân thì lập tức bị hai người Miêu giơ đao ngăn lại. Ánh mắt họ nhìn chúng tôi đầy hung ác. Họ nói một tràng dài, tôi nghe mà đau cả đầu. Trong lòng tôi đã rất sốt ruột, tôi vội nhìn sang lão quỷ.
Lão quỷ ngập ngừng một lát rồi mới phiên dịch cho tôi, "Sơ Cửu, họ nói chúng ta là người ngoài, không thể đi vào! Lúc trước, người ngoài là chúng ta đã giết Tiên Linh bà của trại Cổ Miêu, người của tộc Miêu ở các nơi đều muốn báo thù cho Tiên Linh bà. Nếu như chúng ta dám xông vào thì sẽ bị giết ngay lập tức!"
Tôi vừa nghe thì sốt cả ruột, quát thẳng mặt những kẻ đang ngăn cản tôi: "Đi, lập tức đi báo với Lâm Y Y của trại Cổ Miêu, nói với cô ấy rằng anh Cửu đã đến tìm cô ấy. Mau đi nhanh lên, đừng chọc cho tôi điên tiết lên. Đến lúc đó thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn!"
Tôi quát một tràng, song bọn họ nghe cũng không hiểu. Nhưng họ thấy vẻ mặt tôi không có vẻ là hiền lành gì, cho nên họ đẩy cho tôi lùi ra sau mấy bước. Tôi lắc người tránh thoát, hai tay tóm lấy cán đao của bọn họ, mượn đà nhảy lên cao, hai chân tôi vung lên, đá bọn họ ngã lăn ra đất.
Hai người tộc Miêu này lập tức bò dậy ngay. Một người thì cầm sừng trâu đeo trên cổ thổi một hơi dài. Bọn họ đang thổi tù và để báo tin. Lão quỷ tức thì hét to một tiếng "không hay", sau đó dùng tiếng Miêu để nói lại cho họ nghe câu nói vừa rồi của tôi.
Nhưng lão quỷ còn chưa nói xong, tôi đã nhìn thấy vô số người đi ra từ trại Cổ Miêu, đồng thời bao vây chúng tôi lại. Tôi nhìn thoáng qua, ít nhất cũng phải hơn trăm người. Trên mặt mỗi người đó đều vẽ những hình thù kì quái, tôi chỉ có thể nhìn thấy được ánh mắt phẫn nộ của họ.
Có vẻ như việc những người ngoài như chúng tôi xông vào trại đã chọc giận bọn họ. Họ giơ cao bó đuốc và đao trong tay, miệng bắt đầu gào to.
Tiếng gào đó khiến người ta nghe rất khó chịu.
Mà đi đầu nhóm người là khoảng mười tên thủ lĩnh ăn mặc khác nhau. Có người mặc phục trang của tộc Miêu bản địa, có người thì ở trần, trên người xăm chi chít hình. Còn có người thì đội một cái sừng trâu cao cao trên đầu.
Những người này chắc hẳn chính là trại chủ của các tộc Miêu ở cửu động thập trại. Có ông già, cũng có bà lão, nhưng bọn họ đều nhìn chúng tôi bằng ánh mắt không mấy thân thiện, thậm chí còn mang theo sự thù địch.
Nhưng tôi luôn nhìn chằm chằm vào hai người đứng giữa bọn họ. Một người là Lâm Y Y đang mặc trang phục đặc trưng của người Miêu, mà hiển nhiên đó chính là trang sức của mẹ cô ấy, Tiên Linh bà. Bây giờ thân phận của cô ấy chính là Tiên Linh bà của trại Cổ Miêu.
Mà bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông cao hơn cô ấy một cái đầu. Người đàn ông trông chỉ tầm ba mươi tuổi, mặc một bộ áo bào dài màu đen hợp thân. Tà áo dài phết đất, mỏng như tơ. Da mặt người này rất trắng, trắng đến bất thường, nhưng khuôn mặt trông tuấn tú vô cùng, mi thanh mục tú, đường nét thì góc cạnh rõ ràng như điêu khắc.
Mày kiếm hơi hất lên ở đuôi mày, đôi mắt sáng ngời, linh động đã khiến nét nghiêm nghị của khuôn trở nên nhẹ nhàng, như thể người đó luôn thản nhiên trước mọi việc. Nếu bàn về ngũ quan và vẻ bề ngoài thì Tử Long và Lỗi gia cũng không thua kém người này, nhưng lại thiếu mấy phần nho nhã, ôn hòa và bình tĩnh như của người trước mặt đây.
Người đang đứng bên cạnh Lâm Y Y lúc này đứng khoanh tay trước ngực, ngón tay cái của bàn tay phải đeo chiếc nhẫn ban chỉ màu xanh sẫm. Lúc hắn nhìn thấy chúng tôi, vẻ mặt hắn cũng không hề có sự phẫn nộ hay cảnh giác giống những người tộc Miêu khác, ngược lại, trông hắn rất ung dung, còn mỉm cười rất ôn hòa.
Khi tôi nhìn Lâm Y Y, cô ấy cũng đang nhìn tôi. Vào lúc ánh mắt đôi bên chạm nhau lần đầu, tôi nhìn thấy trong mắt cô ấy thoáng qua một sự hoảng loạn, nhưng rồi nhanh chóng biến thành sự xa cách, giống như chưa từng quen biết tôi vậy.
"U... u..."
Người tộc Miêu ở xung quanh vẫn đang kích động gào rống, rồi cái tên đứng cạnh Lâm Y Y giơ hai tay lên ra hiệu, những người xung quanh lập tức yên tĩnh lại. Tiếp đó, hắn nhìn chúng tôi, cất giọng rất hiền hòa: "Các vị, đây là địa giới của cửu động thập trại chúng tôi. Trước giờ chúng tôi không cùng người Hán giao lưu, nhưng cũng không dễ dàng gây thù chuốc oán. Mời các vị nhanh chóng rời khỏi đây, để tránh gây nên rắc rối không cần thiết!"
Tôi không ngờ người này nói tiếng Hán lại trôi chảy đến thế. Nếu hắn không đứng trong đội ngũ người Miêu, mặc trang phục của người Miêu thì chúng tôi chắc hẳn sẽ không cho rằng hắn là người Miêu.
Tôi thấy hắn lên tiếng thì cũng chủ động trả lời: "Chúng tôi đến đây, không phải để gây thù chuốc oán, tôi đến tìm Lâm Y Y!"
"Ồ?" Hiển nhiên hắn cũng hơi kinh ngạc, tiếp đó lại cười đáp: "Y Y là Tiên Linh bà của trại Cổ Miêu. Mà trại Cổ Miêu trước đây chính là trại lớn nhất trong cửu động thập trại chúng tôi, và Tiên Linh bà vẫn luôn là người thống lĩnh chúng tôi, sống ở nơi núi cao rừng sâu! Nếu cậu là bạn của Y Y, thế thì chúng tôi nên tiếp đãi như khách quý. Chỉ có điều, các người đến không đúng lúc lắm, hôm nay là ngày mà tộc người Miêu chúng tôi một lần nữa tuyển chọn Miêu vương. Đây là cấm kỵ và là quy tắc của người Miêu chúng tôi, thứ lỗi cho chúng tôi không có cách nào chiêu đãi khách quý! Nếu như các người không chê bai, vậy có thể xuống núi, chờ chúng tôi tuyển chọn Miêu Vương xong, sẽ đích thân nghênh đón các vị khách quý!"
Người này rõ ràng đang đuổi khách thẳng thừng. Tôi không nhìn hắn mà chỉ nhìn Lâm Y Y. Nhưng cô ấy chẳng những không nhìn tôi, còn tỏ ra rất xa lạ.
Tử Long nghe hắn ta nói xong thì rất tức giận, hỏi luôn: "Y Y, em cũng muốn đuổi bọn anh xuống núi? Em nhìn cho rõ, người đang đứng trước mặt em là anh Cửu của em đó. Bây giờ anh ấy không có đường nào để đi, một lòng muốn tới đây tìm em, chẳng lẽ em lại thấy chết mà không cứu?"
Lâm Y Y khẽ cắn môi, không nói câu nào, cũng không dám đưa mắt nhìn tôi và Tử Long. Lúc này, người đứng bên cạnh Lâm Y Y lại lên tiếng, hắn cười bảo: "Nếu các người thật sự là bạn tốt của Y Y, vậy thì tôi có thể phá lệ, để các người ở lại trại Cổ Miêu. Đợi chúng tôi tuyển chọn Miêu Vương mới xong, các người cũng có thể tham gia hôn lễ của Y Y với tân Miêu Vương!"
"Đại tư tế, họ không phải bạn của tôi, tôi không quen biết họ!" Nhưng nào ngờ, Lâm Y Y lại mở miệng phủ nhận quan hệ giữa chúng tôi. Ánh mắt cô ấy càng thêm phần lạnh lẽo, làm cho lòng tôi khó chịu vô cùng.
"Lâm Y Y, em điên rồi hả?" Tử Long cũng lo sốt vó, bất giác to tiếng: "Em nhìn cho rõ vào, cậu ấy là Lý Sơ Cửu! Lúc cậu ấy hôn mê, vẫn luôn gọi tên em. Người trong lòng cậu ấy chính là em! Bây giờ cậu ấy bị người ta đuổi giết, không có nơi nương thân, chẳng lẽ em muốn đuổi bọn anh xuống núi? Để mặc cho bọn anh bị đám người xấu đó giết chết hả?"
Tôi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Y Y. Tôi đang chờ đáp án của cô ấy.
Nhưng nào ai ngờ được rằng, Lâm Y Y lại lắc đầu, lạnh lùng phủ nhận: "Đại tư tế, tôi không quen họ. Trại Cổ Miêu chúng ta không chào đón người Hán, cũng không chứa chấp người ngoài!"
Từng câu từng chữ phảng phất như một mũi kim nhọn hoắt, đâm thẳng vào trái tim tôi. Tôi đau đớn hít sâu vài hơi.
Và ngay khi tôi còn chưa kịp nói câu "xin lỗi" thì Lâm Y Y đã xoay người đi vào trại Cổ Miêu. Tử Long nhìn bóng lưng cô ấy, bực bội gào to, "Lâm Y Y, cô đã quên Lý Sơ Cửu đối đãi cô như thế nào rồi hả? Vì cô mà ngay cả tính mạng cậu ấy cũng không cần. Cô thật sự tuyệt tình, thấy chết không cứu như thế hả? Cô quyết ép chúng tôi đến bước đường cùng ư?"
Bất kể Tử Long có gào thế nào, Lâm Y Y vẫn giả vờ như không nghe thấy, cũng không ngoảnh đầu lại. Đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng cô ấy nữa thì vị đại tư tế kia mới thong dong lên tiếng: "Các vị, Y Y không quen biết các vị. Xin mời các vị quay về đi! Hôm nay là ngày quan trọng của cửu động thập trại chúng tôi, xin các vị hãy tôn trọng!"
Vị đại tư tế này nói xong, còn giơ tay đầy lịch sự. Tử Long hoàn toàn không có ý định rời khỏi. Anh ấy bước lên trước, trừng mắt nhìn đại tư tế, nói: "Tao nói cho mày biết, Y Y quyết không phải là người như thế! Nếu để tao biết tụi mày uy hiếp cô ấy, hoặc bức ép cô ấy làm chuyện mà cô ấy không muốn, Triệu Tử Long tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tụi mày, cho dù có phải máu chảy thành sông!"
Trong những người tộc Miêu này, có vài người có thể nghe hiểu tiếng Hán. Bọn họ vừa nghe thấy lời uy hiếp của Tử Long, tất cả đều giơ đao trong tay lên, miệng quát tháo khiêu khích.
Bọn họ quát tháo không ngừng, khiến những người Miêu khác cũng hùa theo. Thanh thế đó, giống như là muốn ra oai với chúng tôi, muốn dùng tiếng gào thét để nói với chúng tôi, đây là địa bàn của họ!
Mà vị đại tư tế kia thì rất bình thản, lại một lần nữa ngăn cản tiếng gào thét của họ, sau đó hắn nhìn chúng tôi, mỉm cười, nói: "Các vị, hai ngày này chính là ngày lễ quan trọng của chúng tôi, chúng tôi không thể sát sinh! Nếu các vị nhất quyết xông vào, vậy tôi... đại tư tế của trại vu sư tuyệt đối sẽ khiến các vị chôn thân ở Thập Vạn Đại Sơn này mãi mãi!!!"

Bình Luận

0 Thảo luận