Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 387: Sức mạnh của kim thân

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Vừa nghe thấy giọng nói này vang lên, tôi vội vàng quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ vest phẳng phiu chậm rãi bước về phía mình.
Lúc nhìn thấy vẻ phẫn nộ trên mặt tôi, ông ta còn cười khổ nhún vai, nhìn tôi bằng vẻ mặt có lỗi.
Vừa nhìn thấy ông ta, tôi tức khắc nghĩ đến những cái xác treo trên cửa miếu Bồ Tát ở phía sau. Lúc này tôi vô cùng giận dữ, nghiến răng hỏi ông ta: "Lúc bọn họ chết, ông có ở gần đây không?"
"Có!" Sư Tư Triết gật đầu, đáp: "Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy người của Linh tộc giết chết bọn họ!"
"Đồ khốn kiếp!" Vừa nghe được câu trả lời của ông ta, tôi lập tức nổi giận, không để ý đến ông ta mang thân phận người trong đội đặc biệt mà xông lên, túm lấy cổ áo của ông ta, đấm thẳng vào mặt ông ta rồi giận dữ hét: "Nếu ông đã tới thì sao không cứu họ? Ông là người của chính phủ mà lại trơ mắt nhìn họ chết như vậy sao? Khốn kiếp!"
Tôi càng nghĩ càng thấy phẫn nộ, lại đấm cho ông ta một cú. Sư Tư Triết không phản kháng, cũng không gào lên đau đớn. Sau khi bị đấm hai cú, ông ta mang khuôn mặt đầy máu mà cười khổ lắc đầu, nói: "Lý Sơ Cửu, nếu làm vậy có thể khiến cậu nguôi giận thì cậu cứ việc đánh đi!"
Lúc nói, ông ta còn thản nhiên cười với tôi. Cú đấm thứ ba của tôi dừng lại giữa không trung, cuối cùng tôi không đánh nữa.
Tôi thả cổ áo của Sư Tư Triết ra, đẩy mạnh một cái khiến ông ta ngã ngồi xuống đất. Sư Tư Triết nhìn tôi cười, lấy một cái khăn tay từ trong túi áo ra rồi lau khô máu tươi trên mặt, sau đó từ từ đứng dậy.
Tôi nhìn ông ta, nghiến răng hỏi: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc bộ phận đặc biệt của các ông được xây dựng với mục đích gì? Lẽ nào chỉ ngồi chơi xơi nước thôi? Hả?"
"Lý Sơ Cửu, cậu bình tĩnh, nghe tôi giải thích đã!" Sư Tư Triết vẫn bày ra nụ cười nhẹ. Thấy tôi không nói gì, lúc này ông ta mới cất tiếng: "Thẳng thắn mà nói, không phải là tôi không muốn cứu bọn họ. Nhưng một mình tôi thì sao có thể đối phó với đám người kia được? Hơn nữa bộ phận đặc biệt và Đạo môn dân gian đã có thỏa thuận, tuyệt đối không can dự vào sự tranh đấu của Đạo môn! Cậu phải biết rằng người thuộc bộ phận đặc biệt đều là nhân tài chọn ra từ Đạo môn. Nếu phá huỷ thỏa thuận này thì sẽ không còn người tu đạo nào gia nhập vào bộ phận đặc biệt nữa. Quan hệ giữa chúng tôi và Đạo môn các cậu là hỗ trợ lẫn nhau nhưng tuyệt đối không quấy rầy nhau!"
Tôi và Sư Tư Triết cũng đã có mấy lần qua lại với nhau, ông ta là nhân viên chính phủ điển hình, giao du ở giữa, tuyệt đối sẽ không vượt qua ranh giới. Nhưng tôi không thể nào ngờ được, mười mạng người sống sờ sờ ra đó, vậy mà ông ta có thể trơ mắt nhìn họ bị giết chết?
Lòng dạ phải vững vàng thế nào mới có thể mặc kệ được kia chứ?
"Lý Sơ Cửu, tôi đã làm được những gì mình nên làm rồi! Tôi đã cho những người trẻ tuổi trong thôn chạy trốn trước, những người chết ở đây đều là người già trong thôn! Cậu phải nhớ kỹ một điều, phàm là tranh đấu thì đều sẽ có người chết! Một tướng đánh thành vạn xác tan, do dự thiếu quyết đoán chỉ có thể làm hại cậu mà thôi!" Lúc này Sư Tư Triết đã ngừng cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Ông ta nói: "Có một số việc tôi không thể nói cho cậu biết được, đây là bí mật của bộ phận đặc biệt, cũng là bí mật của ba phái lớn trong Đạo giáo, lại càng là bí mật của người Trung Hoa chúng ta! Sự tồn tại của chúng ta liên quan đến vận mệnh của toàn bộ Trung Hoa, chắc chắn sẽ không vì chuyện như vậy mà thay đổi nguyên tắc của chúng ta!"
"Ha ha..." Tôi rất phản cảm với những lời nói này, tôi cũng không hiểu được trách nhiệm của bọn họ. Tôi chỉ biết rằng khi đối diện với mạng sống của bất cứ ai, mọi chuyện đều không đáng kể đến.
Nghe thấy tiếng cười lạnh của tôi, Sư Tư Triết cười nói: "Lý Sơ Cửu, con đường sau này còn dài, cậu còn phải đối diện với nhiều cảnh tượng như vậy nữa. Lần sau có thể là người anh em tốt nhất của cậu, cũng có thể là người cậu yêu nhất. Sự hy sinh của tất cả mọi người đều có lý do của nó, chính là để đổi lấy yên ổn hòa bình mãi mãi. Đây chính là trách nhiệm của cậu, cũng chính là đạo mà cậu đang truy tìm! Đại đạo vô cương mới có thể thiên hạ thái bình!"
Tuy rằng lời nói này của ông ta rất tàn nhẫn, thế nhưng quả thật đã đâm trúng tim tôi. Ông ta nói không sai, nếu tôi còn ở trong Đạo môn ngày nào thì tôi vẫn sẽ gặp phải cảnh tượng như vậy. Nếu có ngày người chết là Tử Long và Vương Lỗi, hoặc Lâm Y Y thì tôi phải làm sao để đối mặt đây?
Một khi đã bước vào Đạo môn thì sâu như biển, hoàn toàn không còn đường quay đầu. Chỉ khi tôi có được năng lực nghịch thiên thì mới dám chắc bảo vệ được họ! Hoặc là hoàn toàn thống nhất Đạo môn ở Trung Hoa, lúc đó mới có thể vĩnh viễn khiến thiên hạ thái bình, không còn thảm kịch nhân gian nữa!
Tôi trầm mặc, biết mình nhất định phải làm như thế, không còn bất kỳ cơ hội trốn tránh nào. Năng lực càng mạnh thì trách nhiệm trên vai càng lớn, đây chính là thân bất do kỷ.
"Trước hết phải đưa họ đi chôn đã, cậu cũng muốn biết tung tích của mấy người Tử Long mà phải không?" Thấy tôi im lặng, lúc này Sư Tư Triết mới nở nụ cười. Tôi ừ một tiếng, hai người chúng tôi bắt đầu chôn cất những cái xác này.
Bởi vì vết thương trên tay tôi vẫn chưa lành, vốn dĩ Sư Tư Triết bảo tôi ngồi xuống nghỉ ngơi để ông ta xử lý, thế nhưng tôi không làm được, họ đều chết vì tôi, nhất là Hà thiên sư. Hắn là người khiến tôi cảm động nhất, vì vậy tôi nhất định phải tự tay đào mộ cho họ.
Tôi bảo Sư Tư Triết lấy xác xuống, còn mình thì tìm lấy cái cuốc, bắt đầu đào mộ ngay mảnh đất trống bên trái miếu Bồ Tát. Có tượng Già Lam Bồ Tát, cho dù quỷ sai ở âm tào địa phủ đến bắt hồn bọn họ cũng sẽ nể mặt Già Lam Bồ Tát, không để bọn họ phải chịu nỗi khổ về thể xác.
Vết thương trên tay tôi vẫn chưa khỏi. Lúc tôi dùng tay đào mộ, vết thương vốn sắp kết vảy lại bắt đầu rách ra, máu tươi dọc theo cán cuốc chảy xuống đất, nhanh chóng rơi vào trong bùn đất.
Đợi sau khi đào xong một cái hố to, hai tay tôi đã đau đến mức mất hết cảm giác. Sư Tư Triết đặt xác của Huyền Khổ đại sư và Hà thiên sư vào trong hố xong, đôi mắt mở to trừng trừng của họ mới nhắm lại.
Sau khi đắp mộ, tôi lại lấy một miếng gỗ, dùng máu tươi trên tay mình viết xuống mấy chữ mộ của Hà thiên sư, Huyền Khổ đại sư. Làm xong hết thảy, lúc này tôi mới cầm hồ lô rượu của Hà thiên sư, dùng miệng mở nắp rồi đổ hết rượu xuống trước mộ, sau đó uống lấy hớp cuối cùng.
Rượu mạnh vào yết hầu, cay đến mức khiến nước mắt của tôi chảy ra. Tôi hít một hơi thật sâu, cười nhìn mộ bia bằng gỗ rồi nói: "Hà Thừa Chí, một ly này ta mời ngươi! Ngươi không cô độc đâu, có Huyền Khổ đại sư bầu bạn với ngươi, ông ấy sẽ hoàn toàn thanh lọc tâm linh của ngươi, khiến ngươi kiếp sau có thể trở thành một người tốt hoàn toàn. Ta cam đoan với ngươi, rồi một ngày ngươi sẽ thấy ta giết hết những con chó khinh người kia. Ngươi yên tâm đi đi, chờ ta hoàn thành xong chuyện của mình thì sẽ đến uống rượu với ngươi. Ngay trước mộ của ngươi, ta không say không về!"
Nói xong câu cuối cùng, tôi đậy nắp hồ lô rượu lại rồi chôn xuống phía trước mộ. Rượu ngon của Hà thiên sư, không thể cắt đứt nỗi nhớ của hắn được.
Lúc tôi nói chuyện, Sư Tư Triết đã chôn xác của những người khác vào trong một cái hố to. Sau khi đốt nhang và tiền giấy, ông ta mới đỡ tôi dậy, nói: "Đi thôi, tôi xử lý vết thương giúp cậu trước đã!"
Sư Tư Triết dẫn tôi về nhà, mở miếng vải bọc trên tay tôi ra. Vết thương trên tay trái rất nghiêm trọng, đã rách ra lần nữa. Cũng may trước đó đã dùng thuốc trị thương mà Diệp Thiếu Khanh để lại nên vết thương mới không bị nhiễm trùng.
Ông ta tìm được một cây kim, khâu vết thương giúp tôi rồi mới băng bó lại vết thương của tôi một cách cẩn thận. Tiếp đó, ông ta vào nhà bếp làm thức ăn cho tôi.
Tôi đã đói meo từ lâu, ăn như thuồng luồng, như quỷ chết đói đầu thai vậy. Sau khi ăn no, tôi nằm thẳng lên giường. Trải qua mấy ngày giày vò, cuối cùng tôi cũng coi như được thả lỏng.
Sư Tư Triết ngồi trên ghế, châm một điếu thuốc cho mình. Đợi đến khi ông ta sắp hút xong cả điếu, tôi mới mở miệng nói chuyện: "Sư Tư Triết, nếu tôi đoán không nhầm thì ông vẫn đang bí mật giám sát tôi đúng không?"
Sư Tư Triết cười không đáp, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận. Ông ta đang chơi chiến thuật tâm lý với tôi đây mà.
Trong lòng tôi đã sớm có đáp án nên thẳng thắn vạch trần ông ta luôn: "Trước đó là Diệp Chu Tinh giám sát chúng tôi, bây giờ chúng tôi tách nhau ra thì ông đến giám sát tôi. Tôi không hiểu vì sao bộ phận đặc biệt của mấy người vẫn muốn chọn tôi? Người lợi hại hơn tôi vẫn còn rất nhiều, ông có thể chọn bọn họ mà! Không sợ ông chê cười, ngay cả tôi cũng chẳng biết lúc nào mình sẽ chết. Các người đặt hết hi vọng lên tôi như vậy, không sợ thua đến mức mất hết tất cả sao?"
Thật ra trước đó lúc chia tay nhau ở nhà lão quỷ, tôi cũng đã biết Diệp Chu Tinh rời khỏi bộ phận đặc biệt rồi. Nguyên nhân của việc này không hoàn toàn là vì Tử Long, còn một nguyên nhân khác là do phải giám sát tôi thay cho bộ phận đặc biệt.
Còn tại sao Sư Tư Triết vẫn xuất hiện ở bên cạnh tôi, từ trước đó rất lâu thì ông ta đã thay đổi, nói cho tôi đáp án rồi. Bộ phận đặc biệt của bọn họ không thể nhúng tay vào sự phân tranh của Đạo môn dân gian, thế nhưng bọn họ muốn duy trì sự cân bằng của Đạo môn, cũng là muốn trở thành bàn tay điều khiển mọi thứ ở phía sau.
Long Hổ tông cũng là do bọn họ nâng đỡ. Trước khi phong tỏa ngọn núi, Long Hổ tông có thể duy trì sự cân bằng của Đạo môn! Nhưng bây giờ Long Hổ tông đã phong tỏa đỉnh núi, người của Linh tộc xâm lấn Đạo môn chính là kiếp nạn lớn nhất của Đạo môn. Vì vậy bọn họ mới chọn cách nâng đỡ một người thêm lần nữa, từ đó tiếp tục duy trì sự cân bằng của Đạo môn.
Có chính có tà, khắc chế lẫn nhau, đây mới là căn cơ tiếp tục phát triển của Đạo môn! Nhưng bây giờ tà đang ở thế mạnh, nếu bọn họ không ra tay duy trì cân bằng thì e rằng Đạo môn sẽ không còn nữa!
Mà người bọn họ nâng đỡ lần này chính là tôi!

Bình Luận

0 Thảo luận