Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 285: Cây hồn người

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Núi Kê Minh, núi Ác Cẩu?
Nghe tới hai cái tên mà Tử Long nhắc đến mà lòng tôi cũng trùng xuống, bởi ít nhiều gì thì tôi cũng từng nghe tới chúng.
Hai nơi này được dùng để thử thách ác quỷ, đặc biệt là những ác quỷ bị đưa xuống Mười tám tầng địa ngục để nhận phạt. Khi đi qua hai nơi này, nếu như khi còn sống giết chóc quá nhiều thì kẻ đó sẽ bị chó dữ Địa ngục nhào lên cắn xé tan xác.
Mà núi Kê Minh lại mang ngụ ý là kim kê gáy sáng, khi kim kê gáy sáng tức là giờ Thìn, cũng là thời điểm hừng đông. Âm tào Địa phủ là nơi quanh năm không thấy ánh mặt trời, quỷ hồn ở Địa phủ mà gặp phải ánh sáng chắc chắn sẽ hồn bay phách tán. Kể cả những quỷ sai đi câu hồn cũng chỉ dám xuất hiện vào buổi tối chứ không dám ló mặt ra vào ban ngày.
Người có thể xuất hiện vào ban ngày thì chỉ có âm binh, bởi vì lớp sương mù ma của họ có thể chặn được ánh mặt trời. Núi Kê Minh này còn có một tên gọi khác là núi Kim Kê. Phàm là kẻ xấu kiếp trước làm toàn chuyện ác, khi đi ngang qua núi Kim Kê sẽ bị kim kê bắt đi, bị móng vuốt sắc bén của chúng móc lấy tim gan.
Đầu tiên là chúng sẽ bị Kim Kê giày vò, chờ đợi đến giờ Thìn, cũng là lúc kim kê gáy báo sáng. Chỉ cần xuất hiện ánh sáng, ác quỷ sẽ bị hồn bay phách tán. Âm binh áp giải ác quỷ tới Mười tám tầng địa ngục đều sẽ cầm theo thủ dụ của Diêm Vương, nếu không họ cũng sẽ bị Kim Kê tấn công.
Nhưng lần này chúng tôi tới Mười tám tầng địa ngục, tuy là Diêm Vương đã làm lơ cho chúng tôi đi vào, nhưng lại không cho thủ dụ để đi qua hai nơi này. Xem ra là muốn tôi và Tử Long phải tự xông qua núi Kim Kê với núi Ác Cẩu rồi!
Tên âm binh cầm đầu chợt cười, nói: "Hai vị đạo trưởng, nếu không cố được thì quay về đi!"
Tên âm binh cầm đầu này định dọa cho chúng tôi từ bỏ ý định xuống Mười tám tầng địa ngục đây mà. Tử Long nhìn hắn ta, lễ phép cười: "Đại ca âm binh, các vị cứ đi trước đi. Đa tạ ý tốt, song chúng tôi sẽ không quay lại đâu!"
"Hầy, đúng là hai kẻ cứng đầu!" Âm binh cầm đầu chán nản lắc đầu, trước lúc đi còn nhắc nhở chúng tôi phải cẩn thận, sau đó mới dẫn theo thuộc hạ đi khỏi.
Tử Long quay sang nhìn những ngọn đồi trước mặt: "Gà và chó là hai loài động vật duy nhất có thể sống ở Âm tào Địa phủ, chó có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, còn móng gà có thể bước lên đường Hoàng Tuyền. Trong Súc sinh đạo, cũng chỉ có gà và chó là không có luân hồi. Điều này cũng ứng nghiệm cho câu, một người đắc đạo, gà chó lên trời! Thế nhưng nói cho cùng, gà và chó vẫn là sản vật thuộc về Đạo môn, chúng ta đi qua đó chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu!"
Hiểu rằng Tử Long đang khích lệ mình, tôi đáp một tiếng, sau đó cùng anh ấy leo lên ngọn núi đầu tiên - núi Ác Cẩu. Cả sườn núi không có lấy một ngọn cỏ. Đất cũng toàn là cát vàng, khiến người ta không cảm nhận được sức sống ở nơi đây.
Khắp cả sườn núi, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy cây cối khô héo, cao gần bằng đầu người. Hơn nữa, tạo hình của chúng cũng rất kì quái, chỉ có hai cành chĩa sang hai bên, không hề có lá, cũng chẳng thấy lấy một chút sắc xanh, chỉ độc một màu xám xịt. Liếc mắt nhìn qua thì trông giống như một cánh rừng vừa mới bị cháy rụi vậy.
Nhưng những cây khô này không phải tự nhiên mà có ở trên đỉnh Ác Cẩu, mà là do hồn phách con người bị trồng xuống đất rồi mọc lên thành cây. Những ác quỷ đi qua đỉnh Ác Cẩu này bị chó dữ Địa ngục cắn xé, hồn phách của chúng sẽ được chôn xuống đất, sau lại mọc lên những cây khô có hình thù kỳ quái như thế này.
Hai cành cây khẳng khiu mà những cây khô này vươn ra, trông tựa như tay người, nhưng rồi lại càng giống như lũ ác quỷ đang giương nanh múa vuốt hơn. Có vẻ chúng chính là cây hồn người trong truyền thuyết.
Chúng tôi băng qua rừng cây khô, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác quái dị, giống như xung quanh có rất nhiều ác quỷ đang dòm ngó chúng tôi. Cái cảm giác này rất khó chịu, cũng khiến người ta sợ hãi muốn chết.
Tử Long đi trước dẫn đường. Sau khi anh ấy dùng bút Thiên Sư để mở đường, cái cảm giác kì quái kia mới biến mất đi gần hết. Càng leo lên đến đỉnh Ác Cẩu, cây khô lại càng nhiều.
Khoảng chừng mười phút sau, cuối cùng chúng tôi cũng leo được lên đỉnh núi. Địa thế trên đỉnh núi khá bằng phẳng, chỉ là có nhiều khe nứt ngang ngang dọc dọc, như thể nơi đây đã từng là chiến trường.
Chỉ có điều cây khô quá nhiều, tầm nhìn chúng tôi bị thu hẹp, không quan sát hết được tình hình xung quanh. Thỉnh thoảng có một làn sương mù màu xám thổi qua, tăng thêm bầu không khí ma quái cho đỉnh Ác Cẩu.
"Sơ Cửu, cẩn thận đấy, chắc hẳn lũ chó Địa ngục ở gần đây thôi. Cố gắng đừng đánh động chúng!" Tử Long quay đầu lại nhắc nhở tôi, tôi đáp lại một tiếng, đồng thời lấy thước Trấn Hồn ra, tập trung tinh thần để ý tới xung quanh.
Mà khi tôi còn đang quan sát, Tử Long lại đột nhiên dừng lại, tôi không để ý nên va phải anh ấy. Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Tử Long đã chỉ về phía trước mặt anh ấy.
Tôi nhìn theo mà gai hết cả người.
Trong cánh rừng rậm rạp phía trước, có hàng ngàn con mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm chúng tôi. Nghe kĩ còn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển vang lên đâu đây.
"Chúng xuất hiện rồi!" Tử Long nghiếng răng nói nhỏ với tôi. Trông thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tử Long, tôi bước lên phía trước hai bước, đứng song song với anh ấy.
Những con mắt đỏ ngầu kia không hề động đậy, thỉnh thoảng lại chớp một phát, lúc lóe lúc tắt khiến hai chúng tôi cũng kinh hồn bạt vía.
"Sơ Cửu, em đã ăn thịt chó bao giờ chưa?" Ngay lúc bầu không khí đang vô cùng căng thẳng, Tử Long bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi tôi một câu.
"Há..." Tôi ngớ người, nghĩ thầm, giờ là lúc nào mà ông anh còn đùa kiểu đấy được. Người tu đạo chúng ta có điều cấm kỵ, đó là tuyệt đối không được ăn thịt chó. Ăn thịt chó cũng tức là phá giới, sẽ phá hủy tu vi của mình.
Không riêng gì người tu đạo, còn có cả những người làm nghề như thợ làm quan tài, thầy phong thủy, thợ đo mạch (người chịu trách nhiệm vạch đường vạch lối khi làm mộc), thợ sửa mộ, cũng tuyệt đối không động vào thịt chó. Nếu như ăn rồi, tay nghề sẽ không còn được như trước nữa.
Tôi lắc đầu: "Em chưa phá giới bao giờ!"
"Vậy thì tốt!" Tử Long gật đầu, nói tiếp: "Nghe đồn chó trên đỉnh Ác Cẩu chỉ thích cắn những kẻ giết chó, ngược đãi chó. Bọn họ có sát nghiệp quá nặng nề, khi đến đỉnh Ác Cẩu sẽ bị chó Địa ngục xé xác. Cho nên em không cần phải sợ, chúng ta chưa bao giờ phá giới, cứ dũng cảm mà bước đi là được!"
"Vâng!" Tôi cũng không nghĩ ra được cách nào khác, chỉ có thể nghe theo Tử Long. Anh ấy hít sâu một hơi, sau đó cầm chặt bút Thiên Sư, chầm chậm đi về phía trước.
Tử Long đi từng bước rất cẩn thận, tôi đi theo phía sau cũng căng thẳng không kém. Lúc cách những con mắt đỏ ngầu kia gần hơn rồi, chúng tôi mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong rừng tụ tập cả một bầy chó dữ.
Những con chó này ánh mắt táo tợn, con nào con nấy đều nhe hàm răng sắc nhọn ra, lông trên người chúng cứng như gai thép. Nào giống chó nữa, trông giống sói dữ đã đói bụng đến mức hai mắt phát sáng thì đúng hơn.
Chúng cũng chẳng gầm gừ, cứ nhe răng trừng mắt nhìn chúng tôi, không hề có ý nhường đường. Nói thật thì bình thường tôi cũng hơi sợ chó, nhất là cái loại chó dữ đó.
Bây giờ bị cả một bầy chó Địa ngục bao vây thế này, tôi cũng hơi rén, thần kinh căng như dây đàn, đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ chọc giận chúng.
"Đừng sợ, cứ bình tĩnh!" Tử Long cất giọng thầm thì, tiếp tục cất bước về phía trước. Nhưng anh ấy cũng chẳng khá khẩm hơn mấy, tôi trông thấy lúc anh ấy cất bước, bắp chân còn run lên.
Tôi sợ chó hơn, nên vẫn bám sát theo sau Tử Long, chỉ thiếu điều nhắm tịt mắt lại không nhìn.
Càng lúc càng gần hơn rồi, chỉ cách có một hai mét nữa thôi, thậm chí tôi đã có thể ngửi thấy mùi hôi thối tỏa ra từ trên người đàn chó, rồi cả cái mùi âm khí nồng nặc kia nữa.
Tôi nắm chặt thước Trấn Hồn, bám theo Tử Long một tấc không rời, gần như là nhắm nghiền mắt mà đi. Mà đây mới chỉ là đỉnh Ác Cẩu, phía sau còn có núi Kê Minh nữa.
Muốn đến Mười tám tầng địa ngục, nhất định phải đi qua hai nơi này.
Chỉ trong vòng mấy chục giây ngắn ngủi, chúng tôi đã hoàn toàn tiến vào trong vòng vây của những con chó Địa ngục. Những đôi mắt đỏ ngầu của chúng lúc lóe lúc tắt, cứ nhìn tôi chòng chọc khiến tôi suýt thì kêu toáng lên.
"Đừng sợ, đừng sợ!" Tử Long liên tục an ủi tôi, nhưng chính giọng nói đã bán đứng anh ấy, giọng anh ấy nghe đến là run rẩy. Nhiều chó Địa ngục vậy, nếu như chúng cùng nhào lên thì thừa sức xé chúng tôi tan tành.
Lúc này Tử Long đã bước nhanh hơn, như muốn nhanh chóng xuyên qua vòng vây của đám chó dữ Địa ngục này.
"Hực hực... hực hực..."
Nhưng nào ngờ, ngay lúc chúng tôi bắt đầu tăng tốc, đám chó dữ Địa ngục này lại đột nhiên phát ra những tiếng hực hực trầm trầm. Tôi vừa nghe đã biết hỏng chuyện, bởi đây chính là tiếng gầm gừ mang ý cảnh cáo khi lũ chó tức giận.
Tôi lập tức nghĩ đến một chuyện, bèn quay sang hỏi Tử Long: "Tử Long, anh có giết chó bao giờ chưa vậy?"
"Anh không, chỉ là dùng máu chó mực để trấn áp những thứ bẩn thỉu..." Tử Long nói đến đây, giọng bỗng tắt ngúm như đã nghĩ ra được vấn đề, bèn vội vàng hét lên: "Thôi chết, xong đời rồi, chạy mau!"

Bình Luận

0 Thảo luận