Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 361: Tượng Phật bị chặt đầu

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Lúc này tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại. Hà thiên sư đứng trước mặt tôi, bởi vì dáng người của hắn to nên chắn luôn tầm mắt của tôi!
Trong miếu Bồ Tát rất tối, gần như chỉ có thể thấy được sơ sơ chứ không thể nhìn rõ tình hình bên trong. Nhưng tôi ở ngay sau lưng Hà thiên sư, nên thấy rõ được cả người Hà thiên sư đang run rẩy, nhất là hai chân của hắn đã run lên cầm cập.
Hơn nữa Hà thiên sư còn chẳng nói lời nào. Thấy có gì đó không ổn, tôi vội vàng vỗ vào người hắn. Tôi vừa vỗ một cái liền khiến Hà thiên sư sợ đến mức nhảy lên. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy là tôi thì há miệng, muốn kêu to.
Cũng may là tôi phản ứng nhanh nhạy. Thấy hắn sắp kêu lên, tôi vội vàng bịt miệng hắn lại. Mà lúc tôi bịt miệng Hà thiên sư thì hắn lại càng giãy giụa hơn, đầu không ngừng lắc, muốn tránh khỏi tay của tôi, đôi mắt hắn trợn to lạ thường, bên trong cũng đã có tơ máu.
Rõ ràng hắn đã bị thứ gì đó dọa sợ!
"Suỵt!" Tôi đanh giọng, nói nhỏ: "Đừng ồn ào, có phải ngươi muốn kinh động người dân trong Bồ Tát Man không? Yên lặng cho ta, có ta ở đây, sẽ không để ngươi xảy ra chuyện đâu!"
Tên này quá nhát gan, bây giờ tôi cũng chẳng biết phải làm sao với hắn. Sớm biết như vậy thì tôi đã không dẫn hắn vào theo.
Sau khi nghe được giọng của tôi, Hà thiên sư mới hoàn hồn, thế nhưng vẫn mang vẻ sợ sệt. Hắn chỉ tay về phía trước chúng tôi, cố rặn ra mấy chữ: "Đạo... Đạo huynh, có... có quỷ..."
Thấy tâm trạng của Hà thiên sư đã ổn định lại, lúc này tôi mới buông hắn ra. Hà thiên sư còn muốn nói điều gì đó nữa, thế nhưng mở miệng ra xong thì chẳng nói được lời nào. Tôi không để ý đến hắn, từ từ đưa mắt về phía trước. Tôi không hề cảm nhận được bất cứ luồng âm khí nào, chỉ cảm thấy một luồng tà khí mạnh mẽ đang không ngừng tấn công vào tâm trí của mình!
Niệm tĩnh tâm chú cũng không có tác dụng gì nhiều nên tôi chỉ có thể cắn đầu lưỡi mình. Cảm giác đau đớn truyền đến, tôi mới lý trí trở lại.
Thế nhưng trong miếu Bồ Tát này quá tối, tôi không thể nhìn rõ thứ gì, chỉ lờ mờ thấy được một bức tượng. Tôi đang định đi lên trước quan sát, Hà thiên sư lại kéo tôi về, không cho tôi đi tới rồi lắp bắp nói: "Nữ... Nữ quỷ... áo... áo đỏ..."
Đầu lưỡi của Hà thiên sư như bị thắt lại, không nói rõ ràng được nên hắn cắn vào lưỡi mình. Chỉ thấy khuôn mặt trắng bệch của Hà thiên sư đau đến mức co rúm, sau đó hắn mới có thể nói chuyện bình thường được: "Đạo huynh, tôi vừa thấy trên bức tượng kia có một nữ quỷ áo đỏ!"
Mắt của Hà thiên sư nhìn rõ hơn tôi, đây chính là ưu thế của hắn. Hà thiên sư nói vậy làm tôi cũng cảnh giác. Tôi khẽ lắc đầu, ra hiệu không sao. Lúc này Hà thiên sư mới buông tôi ra, tôi từ từ đi về phía bức tượng.
Một tay tôi đặt lên vai mình, giữ chặt lấy Thước Trấn Hồn, một tay khác lại cầm một lá bùa, tôi thận trọng bước tới. Chúng tôi vừa đi vào trong đã giẫm phải thứ gì đó, vang lên tiếng xương vỡ vụn.
Không cần nghĩ cũng biết, thứ bị chúng tôi giẫm nát dưới chân chính là đầu động vật bị người dân ném vào trong hồi sáng. Tôi cố nén cảm giác buồn nôn xuống, tiếp tục di chuyển về phía trước.
Thế nhưng vì trong đây quá tối, tôi còn chẳng nhìn rõ được bức tượng, chỉ có thể lờ mờ thấy nó rất lớn. Kỳ lạ là tôi không hề thấy nữ quỷ áo đỏ mà Hà thiên sư nói đến.
Tôi không dám tiến lên nữa, bởi vì luồng tà khí kia lại bắt đầu tấn công, tiếp tục quấy nhiễu tâm trí của chúng tôi. Thật ra tôi còn có thể chống đỡ được, nhưng tôi lo là Hà thiên sư không chống lại nổi. Đến lúc đó hắn làm ra chuyện gì thì quả thật là hối hận không kịp.
Tôi dừng lại, Hà thiên sư cũng vội vàng dừng lại, trốn phía sau tôi.
Tôi nhỏ giọng hỏi hắn: "Hà thiên sư, rốt cuộc lúc nãy ngươi nhìn thấy cái gì vậy?"
"Đạo huynh, ngay vào lúc vừa tiến vào, tôi liền nhìn thấy một nữ quỷ áo đỏ ngồi trên bức tượng! Nhưng lạ thật, bây giờ không biết nó đi đâu rồi?" Nói tới đây, Hà thiên sư cũng ý thức được điều này bèn nhìn qua nhìn lại xung quanh, nghi hoặc: "Lạ quá, rõ ràng lúc nãy nó ngồi ở trên bức tượng kia. Chẳng lẽ nó nhìn thấy đạo huynh vào trong nên bị dọa chạy mất?"
"Không phải nữ quỷ đâu!" Tôi lắc đầu, phủ định lời của hắn, nói: "Từ lúc ta bước vào miếu Bồ Tát này, ta chẳng hề cảm nhận được một luồng âm khí nào, chỉ cảm thấy một luồng tà khí mình chưa từng gặp! Có lẽ ngươi đã bị luồng tà khí kia quấy nhiễu tâm trí, sinh ra ảo giác rồi!"
"Là vậy ư?" Hà thiên sư cũng hoài nghi những gì mình vừa chứng kiến vì lời tôi nói. Hắn rất gian xảo, cũng rất thông minh nhưng bây giờ đã bị dọa đến mức hoang mang lo sợ, ngay cả năng lực phân tích phán đoán cũng biến mất.
"Ừ." Tôi gật đầu, cũng không giải thích thêm nữa, đây chỉ là lời an ủi hắn mà thôi. Dù sao đó cũng là thứ hắn nhìn thấy, tôi thì không nhìn thấy. Tiếp đó, tôi bảo Hà thiên sư đưa đèn pin cho mình.
Trong miếu Bồ Tát này quá tối, nếu không dùng đèn pin thì không thể thấy rõ khung cảnh xung quanh. Tôi cất bùa, một tay cầm đèn pin, một tay khác thì che lên mặt kính trước đèn pin, sau đó nhấn nút để bật đèn pin lên.
Trong phút chốc, một luồng sáng nhỏ phát ra từ lòng bàn tay của tôi. Ánh sáng từ đèn pin rất yếu, nhưng cũng đủ để nhìn thấy rõ khung cảnh xung quanh. Tôi từ từ nhấc tay lên, vầng sáng phát ra từ mặt kính bị lòng bàn tay của tôi đè lên cũng từ từ rọi sáng khung cảnh xung quanh.
Đầu tiên là tôi nhìn thấy một cái bàn thờ, phía trên còn có lư hương và nhang đã cháy hết. Trên bàn thờ còn có mấy quả dại đã hỏng, chắc là đồ trước kia bọn họ mang vào để thờ cúng bức tượng.
Tôi chầm chậm rọi lên trên, dần nhìn rõ bức tượng phía sau bàn thờ. Đầu tiên là hai chân đứng trên bệ đá được điêu khắc rất chân thực, ngay cả quần áo trên người cũng được điêu khắc vô cùng sống động.
Lại nhìn lên trên nữa chính là đai lưng. Trên đai lưng là áo giáp, tất cả đều được điêu khắc bằng đá. Khi tôi giơ đèn pin lên điểm cao nhất thì đến đúng bụng của bức tượng.
Tay pho tượng còn cầm một cây đao Thanh Long Yển Nguyệt, là vũ khí của Quan nhị gia. Nhưng nhìn lên trên nữa thì không được rõ lắm, bởi vì quá gần nên tia sáng không thể chiếu tới.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể dịch bàn tay đè lên mặt kính của đèn pin lên trên một chút. Ánh sáng từ đèn pin lập tức chiếu ra ngoài, vừa hay có thể nhìn thấy đỉnh bức tượng.
Sau khi nhìn rõ ràng, hai người chúng tôi gần như hít vào một hơi cùng lúc. Không phải là vì sợ hãi mà là vì sốc, bởi vì đầu của bức tượng này đã biến mất!
Đến cổ của bức tượng là đứt, căn bản không hề có đầu!
Lúc này, Hà thiên sư cũng bạo gan hơn, sau khi nhìn chằm chằm vào bức tượng Già Lam Bồ Tát, hắn nói: "Không đúng, đạo huynh, sao bức tượng Già Lam Bồ Tát này lại không có đầu? Chẳng lẽ Già Lam Bồ Tát bọn họ thờ cúng ở Bồ Tát Man không có đầu, chỉ có nửa người thôi à!"
"Không phải, đầu tượng Phật bị người ta trộm mất rồi!" Hà thiên sư không chú ý tới chi tiết nhỏ, tôi nói ra cho hắn biết: "Ngươi xem cái vết trên đầu tượng Phật rõ ràng có một chỗ rất mới, có vết chặt. Nói cách khác có người chặt đầu tượng Phật Già Lam Bồ Tát, trộm mất đầu Phật rồi!"
Tôi vừa nói vậy, Hà thiên sư bèn đi lên trước một bước, cẩn thận quan sát vị trí cổ của tượng Phật. Sau khi nhìn một lúc, hắn cũng phát hiện dấu vết trên đó, tỉnh ngộ vỗ trán một cái, nói: "Đúng thế thật, đầu Phật của Già Lam Bồ Tát bị người trộm mất rồi! Trước kia tôi cũng đã từng nghe nói có mấy vụ trộm đầu Phật, hơn nữa còn đích thân trải qua. Tôi nhớ lúc còn bé ở quê, trên thị trấn chúng tôi có một tượng Phật Vi Đà Bồ Tát. Sau đó có mấy kẻ to gan vì muốn có tiền nên nổi lòng tham, lặng lẽ trộm đầu Phật. Nói đến chuyện này thì cũng lạ lắm, sau khi mấy kẻ kia bán đầu Phật ra ngoài thì liên tục xảy ra chuyện, người thì chết người thì bị thương, mấy cụ già trên thị trấn bảo bọn họ đã đắc tội với thần linh. Hơn nữa trên thị trấn cũng xảy ra khá nhiều chuyện kỳ lạ. Cuối cùng người mua cũng gặp chuyện, tự nguyện trả đầu Phật về để tiếp tục thờ cúng trong chùa, nhờ vậy tất cả những chuyện kỳ lạ kia mới kết thúc! Trộm đầu Phật sẽ gặp báo ứng, không biết kẻ nào to gan như thế, dám trộm cả đầu Phật!"
Tôi cũng từng nghe về chuyện mà Hà thiên sư vừa kể, có kẻ lòng dạ xấu xa, bán đứng cả lương tâm mà trộm đầu Phật để bán lấy tiền. Nhưng rất nhiều người bán xong đều gặp báo ứng, đây đều là chuyện thật. Ngẩng đầu ba thước có thần linh, có thể không tin nhưng không thể không kính trọng!
Tôi chỉ không hiểu tại sao đầu Phật trong miếu Bồ Tát này lại bị trộm mất? Đầu Phật không nhẹ chút nào, nếu chỉ có một hai người thì không thể trộm được, hơn nữa còn phải trộm trong tình huống không bị ai phát hiện. Chỉ riêng điều này thôi, người bình thường đã không làm được rồi!
"Đạo huynh..." Ngay vào lúc tôi cúi đầu trầm tư, Hà thiên sư đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi. Tiếng kêu này quá chói tai làm tôi giật cả mình. Tôi muốn bịt miệng của Hà thiên sư, nhưng hắn lại hoảng sợ chỉ vào tượng Phật Già Lam Bồ Tát, sợ đến mức không nói ra được lời nào!
Tôi bị vẻ mặt của hắn dọa, vội vàng ngẩng đầu nhìn. Vừa ngẩng lên, tôi đã thấy một cái bóng màu đỏ bất thình lình ngồi ngay chỗ bị chặt trên tượng Phật Già Lam Bồ Tát!

Bình Luận

0 Thảo luận