Nói thật, tôi chẳng hề nghĩ đến người giết người diệt khẩu lại là Thạch Minh Thánh Hàm!
Trước đó tôi vẫn luôn cho rằng là do lão tổ Diệp gia ra tay, cũng không ngờ là Thạch Minh Thánh Hàm cũng tới. Tôi đã đoán Thạch Minh Thánh Hàm đang ở tỉnh thành, nhưng lại quên mất một điều, cô ta lại là người đụng đến người nhà của Diệp Thiếu Khanh.
Dựa theo lời kể của nha đầu, người dẫn đầu là người Nhật Bản, còn là một cô gái trẻ tuổi. Trong những Âm Dương Sư Nhật Bản mà tôi từng gặp, chỉ có Thạch Minh Thánh Hàm là cô gái trẻ.
Thật ra tôi không hề bất ngờ vì cô ta sẽ giúp lão tổ Diệp gia, tôi đang liên tưởng đến chuyện sau này. Tính cách của Diệp Thiếu Khanh là có thù tất báo, dù phải sử dụng các loại thủ đoạn cực đoan!
Nếu như hắn biết là Thạch Minh Thánh Hàm làm thì chắc chắn sẽ không buông tha cho cô ta. Nhưng trùng hợp là Vương Lỗi lại thích Thạch Minh Thánh Hàm. Tôi thật sự không biết ngày sau bọn họ sẽ làm thế nào để đối diện với chuyện này?
Tôi bất chợt liên tưởng đến quẻ bói mà sư phụ bói cho tôi và Tử Long trước khi lâm chung. Tôi và Tử Long thuộc về mệnh cách long hổ tương trùng, chỉ có người thứ ba mới có thể phá giải mệnh cách xung đột lẫn nhau này của chúng tôi. Còn nói cuối cùng ba người mới có thể làm nên chuyện.
Đến hiện tại tôi vẫn chưa hiểu được người thứ ba trong quẻ bói của sư phụ rốt cuộc là Vương Lỗi hay là Diệp Thiếu Khanh? Bởi vì hai người bọn họ đều cực kỳ quan trọng với tôi, hơn nữa mỗi lần đều mang lại những cảm xúc khác nhau cho tôi.
Điểm khác biệt duy nhất là tôi biết quá khứ của Diệp Thiếu Khanh, còn không biết gì về quá khứ của Vương Lỗi hết.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, có lúc tôi thật sự rất sợ vận mệnh. Vận mệnh luôn khác với tưởng tượng, hơn nữa quá trình đảo ngược cũng gần như luôn nằm ngoài dự tính.
"Sơ Cửu, cậu sao vậy?" Thấy tôi sững sỡ ra đó, Diệp Thiếu Khanh vỗ vai tôi một cái.
Hắn vừa gọi tôi, tôi mới hoàn hồn lại. Tôi khẽ lắc đầu, không dám nhắc tới chuyện giữa Vương Lỗi và Thạch Minh Thánh Hàm, chủ động tránh khỏi đề tài này mà tiếp tục hỏi nha đầu: "Nha đầu, kể chuyện khi đó xem!"
Nha đầu "ừ" một tiếng, nói: "Lúc đó sau khi vừa bước vào, ban đầu cô gái Nhật Bản trẻ tuổi liếc mắt nhìn chúng tôi, sau đó vẫn luôn đứng trong sân, tiếp đó những người khác bắt đầu ra tay. Bọn họ giống như ma quỷ đã phát điên vậy, thấy người là giết, hơn nữa còn chém đầu người ta xuống. Cuối cùng nhờ người trong nhà liều mạng bảo vệ tôi, nhân lúc bọn họ không chú ý, lặng lẽ ném tôi vào trong giếng sâu nên tôi mới còn sống được!"
Lúc nói đến câu sau, sắc mặt của nha đầu rất khó coi. Có thể thấy được lúc đó cô ấy thật sự đã bị dọa hết hồn. Nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy, đừng nói cô ấy chỉ là một cô gái trẻ, cho dù là một người đàn ông trưởng thành chắc chắn cũng sẽ bị dọa chết khiếp.
"Diệp Đường, lão tổ Diệp gia, Âm Dương đạo Nhật Bản, tôi nhất định sẽ dùng máu tươi của bọn họ trả lại món nợ này!" Mà nghe được thảm kịch xảy ra lúc đó, Diệp Thiếu Khanh lập tức giận điên người, đột nhiên đấm một cú vào tủ đầu giường.
Tiếng ầm vang lên, khiến nha đầu sợ đến mức run người.
Sau khi ý thức được rằng mình thất thố, Diệp Thiếu Khanh vội vã an ủi nha đầu, nói: "Nha đầu, đừng sợ, anh ở đây!"
Nha đầu nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, dường như nghĩ đến điều gì đó nên mím môi, muốn nói lại thôi. Thấy cô ấy như đang do dự, tôi bèn hỏi: "Nha đầu, có phải em đã nhớ ra chuyện khác không?"
Nha đầu ngơ ngác một lúc, sau đó mới cất tiếng nói: "Anh Thiếu Khanh, anh Cửu, thật ra lúc đó cô gái Nhật Bản kia đã phát hiện ra em! Lúc em trốn vào trong giếng sâu, cô ta vừa lúc đứng trên tường rào nhìn thấy em. Em nhớ rất rõ, lúc đó cô ta còn phẩy cái quạt xương cười với em. Em cho rằng cô ta muốn giết mình, nhưng dường như cô ta cố ý muốn tha cho em một mạng..."
Lời này của nha đầu quả thật đã gợi nên lòng hiếu kỳ của tôi. Thạch Minh Thánh Hàm thật sự rất lạ, lúc đó dùng ảo thuật nhốt chúng tôi lại trong thần mộ của Thái Ất Chân Nhân, thế nhưng sau đó tự dưng lại cho chúng tôi một con đường lui.
Tôi và cô ta không có tình cảm gì sâu đậm, cô ta để lại đường lui cho chúng tôi chắc cũng là vì Vương Lỗi! Nhưng cô ta lại thả nha đầu, tôi thật sự không thể nghĩ được nguyên do của chuyện này.
Cô ta đến giết người nhà của Diệp Thiếu Khanh chắc chắn là vì làm theo mệnh lệnh của lão tổ Diệp gia, nếu không thì cô ta cũng sẽ không ra tay với Diệp Thiếu Khanh. Dù sao cô ta chưa từng gặp mặt Diệp Thiếu Khanh, càng không thể nói đến chuyện có thù hận sâu đậm.
Chỉ từ điều này thôi tôi đã thấy Thạch Minh Thánh Hàm càng ngày càng thú vị rồi.
"Nếu cô ta thật sự cố ý thả em thì Diệp Thiếu Khanh anh sẽ không quên ân tình này. Nhưng cô ta giết nhiều người như vậy, công không bù hết tội, cô ta vẫn phải chết. Chỉ là anh sẽ cho cô ta một cái chết có tôn nghiêm nhất, cũng coi như là trả lại ân cứu mạng của cô ta với nha đầu." Hiện tại trong lòng Diệp Thiếu Khanh chỉ có thù hận. Nếu tôi đã hứa với hắn thì nhất định cũng sẽ làm được.
Tôi để hắn bầu bạn bên cạnh nha đầu, còn mình thì đi nấu cơm. Thân thể của nha đầu rất yếu, còn cần phải chăm sóc tốt. Tôi làm xong vài món, có mặn có chay. Sau khi ăn đại một lúc, tôi mới thương lượng chuyện về sau với Diệp Thiếu Khanh.
Tôi mở miệng trước: "Thiếu Khanh, bây giờ tin tức về tôi đã bại lộ. Dựa theo mưu kế của Diệp Đường, chỉ sợ bọn họ đã ra tay. Với tình huống của cô ta, dường như cô ta chẳng hề để tâm đến thế lực Đạo môn phía Bắc. Mục đích thật sự của cô ta là muốn diệt trừ bộ phận Đặc Biệt, sau đó sẽ thống nhất Đạo môn Hoa Hạ. Phía sau bọn họ có Âm Dương đạo giúp đỡ, cuộc chiến với bộ phận Đặc Biệt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng chúng ta không chờ được lâu như vậy. Ý của tôi... là muốn châm lửa vào giữa bọn họ."
Diệp Thiếu Khanh đăm chiêu gật đầu, nói: "Sơ Cửu, tôi biết suy nghĩ của cậu. Cậu muốn lợi dụng chuyện bộ phận Đặc Biệt và Âm Dương đạo hai hổ đánh nhau, sau đó đối phó lão tổ Diệp gia và Diệp Đường. Đây là một biện pháp hay, nhưng điều tôi lo lắng chính là bộ phận Đặc Biệt!"
Diệp Thiếu Khanh còn chưa nói hết lời thì tôi đã ngơ ngác, không nghe hiểu ý của hắn. Diệp Thiếu Khanh cười cười, giải thích: "Sơ Cửu, cậu nghĩ kỹ xem, dựa vào năng lực của bộ phận Đặc Biệt, cậu cảm thấy bọn họ không điều tra ra được chuyện lão tổ Diệp gia và Âm Dương đạo cấu kết với nhau sao? Rất có thể là bọn họ đã điều tra ra được từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa ra tay mà thôi! Trong chuyện này nhất định có tính toán của riêng bọn họ!"
Diệp Thiếu Khanh nêu ra, tôi cũng nghĩ đến điều này. Dựa vào thực lực của bộ phận Đặc Biệt, bọn họ không thể không điều tra ra được chuyện lão tổ Diệp gia và Âm Dương đạo thầm cấu kết với nhau. Nhưng bọn họ vẫn không đứng ra ngăn cản, lẽ nào bọn họ có những tính toán khác?
Bộ phận Đặc Biệt tuyệt đối là cao thủ trong việc chơi âm mưu quỷ kế, lần nào bọn họ cũng không cần tốn chút sức lực nào đã có thể khống chế chắc chắn Đạo môn trong lòng bàn tay. Hơn nữa thủ đoạn của bọn họ nhiều vô kể, bọn họ lại là bộ ngành của quốc gia nên không có bất kỳ thế lực nào dám đối đầu cả.
Diệp Đường tuyệt đối là người đầu tiên.
Thấy tôi không lên tiếng, Diệp Thiếu Khanh nói luôn điều hắn nghi ngờ: "Dựa theo suy đoán của tôi, bộ phận Đặc Biệt vẫn luôn im lặng là do có tính toán riêng mình. Với âm mưu quỷ kế của bọn họ, e rằng cũng biết cậu sẽ xuất hiện gây rối. Bọn họ là tổ chức thuộc quốc gia, tuyệt đối không thể ra tay một cách dễ dàng. Quan hệ quốc tế vốn đã nhạy cảm, nếu không đến mức không thể làm gì khác được thì bọn họ tuyệt đối không dám đụng vào Âm Dương đạo. Vì vậy tôi đang nghĩ, có phải là bọn họ đang chờ cậu đi đối phó Âm Dương đạo và lão tổ Diệp gia không?"
Diệp Thiếu Khanh luôn có thể phân tích vấn đề ra rõ ràng. Chủ yếu là do hắn biết nhìn xa trông rộng, tuyệt đối không phải là người bình thường có thể so sánh được. Lời nói lúc này của hắn là đang suy nghĩ về phía lâu dài.
Mà nghe được phân tích của hắn, tôi cũng có cảm giác thông suốt. Hắn nói không sai, bộ phận Đặc Biệt vẫn không ra tay rất có thể là vì đang chờ tôi đi đối phó lão tổ Diệp gia và Âm Dương đạo.
Lão tổ Diệp gia chỉ là một con rối của bộ phận Đặc Biệt mà thôi. Chờ tôi giải quyết xong Âm Dương đạo và lão tổ Diệp gia, bọn họ lại có thể nâng đỡ một người khác lên, sau đó thống nhất Đạo môn rồi tiếp tục áp chế tôi.
Có thể nói rằng, đến lúc đó bọn họ sẽ chẳng tốn công sức nào mà cướp lấy công lao chúng tôi làm ra.
Tỷ lệ của việc này là rất lớn. Dù sao ngay cả tôi cũng nghĩ đến chuyện lợi dụng Âm Dương đạo để kiềm chế bộ phận Đặc Biệt. Đương nhiên bọn họ sẽ nghĩ đến được điều này, cũng có thể để tôi đi đối phó với Âm Dương đạo.
Nghĩ tới đây, tôi mới nói ra nghi ngờ của mình: "Thiếu Khanh, nếu đúng như anh suy đoán thì chúng ta không thể châm lửa cho mối quan hệ giữa Âm Dương đạo và bộ phận Đặc Biệt. Bộ phận Đặc Biệt chờ thời cơ mà hành động nên chúng ta không thể tìm được dây dẫn lửa. Thế nhưng thời gian cho chúng ta không nhiều, nhất định phải ra tay trước thì mới giành được thời cơ!"
"Ừ." Diệp Thiếu Khanh khẽ gật đầu, lông mày nhíu chặt nhưng không nói gì mà trở nên trầm tư, dường như đang suy nghĩ kế sách ứng phó.
Hiện tại, chúng tôi muốn khơi ra cuộc chiến giữa bộ phận Đặc Biệt và Âm Dương đạo. Chỉ có như vậy thì lão tổ Diệp gia mới mất đi thế lực giúp sức. Mà đến lúc đó, tôi muốn đối phó với lão tổ Diệp gia cũng là chuyện dễ dàng.
Nhưng điểm khó khăn nhất hiện tại là làm sao để khơi ra cuộc chiến giữa bọn họ.
Im lặng khoảng vài ba phút, Diệp Thiếu Khanh bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi tôi: "Sơ Cửu, cậu có tin tôi không?"
Hắn nói vậy khiến tôi mờ mịt không biết hắn định làm gì. Nhưng tôi chẳng có chút hoài nghi nào về hắn nên không chút do dự gật đầu, cũng không nhiều lời, chỉ trầm giọng nói một chữ: "Tin!"
"Vậy thì tốt!" Diệp Thiếu Khanh cười cười, nói: "Sơ Cửu, cậu đến núi Miêu Vương trước đi, điều tra rõ ràng tình hình ở đó, sau đó thông báo cho thế lực phía Bắc của cậu, bảo bọn họ dẫn đội tinh nhuệ đến vào mười ngày sau! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi có thể bảo đảm sau mười ngày, tôi sẽ khiến lão tổ Diệp gia và Diệp Đường hoàn toàn biến mất khỏi Đạo môn!"
Tôi muốn hỏi kế hoạch của Diệp Thiếu Khanh, nhưng tôi biết tính cách của hắn, hắn không nói cho tôi biết là vì có dự định của riêng mình.
Nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng ở Diệp Thiếu Khanh. Hắn không đi đến núi Miêu Vương cùng tôi là vì muốn ở lại chăm sóc nha đầu, nói vài ngày nữa sẽ đến tìm tôi.
Hiện tại chúng tôi không thể trì hoãn được nữa, thời gian mười ngày sẽ qua trong nháy mắt. Vì vậy sau khi tạm biệt Diệp Thiếu Khanh, tôi quyết định xuất phát đến núi Miêu Vương ngay trong ngày...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận