Trước đây tôi đã không nhận ra điều này. Nếu người đàn ông bí ẩn không nói với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ đoán ra được âm mưu quỷ kế của Linh tộc.
Tôi thực sự không dám nghĩ đến hậu quả. Nếu họ thật sự thả những thứ trong Địa ngục Cửu U ra, sau đó để chúng đến tấn công Đạo môn. Bất cứ nơi nào chúng đi qua, nhất định đều sẽ máu chảy thành sông, xác chết của người trong Đạo môn sẽ nằm la liệt ở khắp nơi.
Còn ai có thể ngăn chặn bọn họ? Ở Địa ngục Cửu U, đến Vương Lỗi và hung khí Hắc Long cũng không thể trốn thoát, có thể tưởng tượng được, những thứ bị nhốt bên trong sẽ khủng khiếp đến mức nào?
Vì vậy, bất kể phải trả cái giá như thế nào, tôi cũng không thể để Chu Tước có được ấn vua quỷ Phong Đô.
"Đúng là một thằng nhóc ngông cuồng, cậu thật sự nghĩ tôi không thể giết cậu sao?" Tôi vừa nói ra âm mưu của Linh tộc, Chu Tước lập tức nổi điên, "Sớm hay muộn Đạo môn cũng sẽ bị chúng ta xóa sổ. Sau này, các môn phái đã định trước sẽ phải tôn Linh tộc làm chủ! Đợi đến khi cái hẹn mười năm kết thúc, đừng nói là cậu, ngay cả tông chủ Long Hổ tông cũng không thể ngăn cản được chúng tôi. Tôi muốn giữ cho cậu một mạng để chứng kiến khoảnh khắc tuyệt vời đó. Nhưng bây giờ xem ra, không còn cần thiết nữa!"
Chu Tước vừa nói xong thì đã ra tay. Hắn ta quất mạnh cây roi trừ tà, đánh thẳng về phía tôi. Tôi di chuyển sang bên cạnh một bước, nghiêng người tránh né thì roi trừ tà cũng đã sượt qua ngực của tôi, đánh trúng quan tài.
"Chát" một tiếng, quan tài đá bị Chu Tước đánh cho sứt mất một miếng, đá vụn văng tung tóe, quan tài đá dưới chân tôi cũng bắt đầu lắc lư dữ dội. Sợi xích sắt kéo quan tài thậm chí còn phát ra tiếng loảng xoảng, bị kéo căng ra. Chín sợi dây sắt này không biết đã có bao nhiêu năm tuổi, cũng không biết còn có thể chịu được bao nhiêu trọng lượng. Tôi cảm thấy như chúng có thể đứt bất cứ lúc nào.
Nhưng sau khi tôi tránh được cú quất đó, Chu Tước lại quật roi tiếp theo, tôi chỉ có thể trốn, không thể đón đỡ, vì sợ cây roi trừ tà của anh ta sẽ quấn lấy vào thước Trấn Hồn của tôi, đến lúc đó đến vũ khí phòng thân tôi cũng không có nữa.
Tôi cứ tránh mãi, song thế này không phải cách, tôi sẽ rất bị động. Đến lúc đó chưa đến gần được anh ta thì e là đã bị anh ta dồn đến mép quan tài, ngã thẳng xuống dưới.
Nhận ra điểm này tôi mới gầm lên đầy giận dữ: "Nếu anh đã muốn đấu một trận sống mái, vậy tôi chơi với anh!"
Sau khi tránh được cú quật roi, tôi lao ngay về phía hắn ta. Ngay khi tôi chạy đi, quan tài đá bắt đầu rung lắc dữ dội, nghiêng dần về phía anh ta.
Sợi xích sắt bên phía tôi đã trở thành sợi xích phải chịu tải nặng nhất, "rắc" một tiếng, một mắt xích đã bắt đầu bung ra.
Tôi không còn tâm trí đâu để lo nghĩ đến điều này nữa, ngay khi tiếp cận được hắn ta, tôi chém thẳng thước Trấn Hồn về phía cổ hắn ta. Chu Tước cũng phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy lộn một vòng qua đỉnh đầu tôi, tránh được cú chém của thước Trấn Hồn.
Cứ như thế, chúng tôi đã trao đổi vị trí, và lại đứng ở hai đầu của quan tài. Nhưng lúc này quan tài đã rung lắc ngày càng dữ dội, âm thanh của chín sợi xích sắt phát ra cũng ngày càng trở nên không bình thường.
Bởi vì âm thanh này là tiếng mắt xích trên sợi xích sắt bị giãn ra.
Bây giờ thì phải xem ai có thể giữ được bình tĩnh rồi!
Tôi vừa đứng vững, chưa đợi quan tài lấy lại thăng bằng, tôi đã lại lao về phía Chu Tước. Tôi dồn tất cả sức mạnh đạp lên nắp quan tài rồi nhảy lên tấn công hắn ta.
Tôi làm như vậy là muốn tạo ra động tĩnh càng lớn hơn. Tốt nhất là làm đứt sợi xích sắt rồi cả hai cùng rơi xuống, tôi quyết đặt cược vào vận may của mình, để xem ai mạng lớn có thể sống sót.
Chu Tước nhận ra ý định của tôi, nhưng vẫn nhịn không nói. Thấy tôi xông qua, hắn ta cũng lập tức lao tới. Chúng tôi đánh nhau ở ngay giữa nắp quan tài. Chỉ cần là cận chiến thì anh ta không thể phát huy ưu thế của roi trừ tà, và tôi thì lại có được ưu thế.
Tôi chém ngang thước Trấn Hồn, Chu Tước tức thì ngả người về phía sau để tránh đòn, đồng thời giơ chân đá về phía bụng tôi. Tôi giơ tay đánh ngay vào cẳng chân của hắn ta, phá tan đòn tấn công.
Chu Tước cũng không hoảng loạn, nhân cơ hội nhào qua, chống tay xuống đất quét chân về phía tôi. Tôi nhảy lên, lộn người qua phía bên cạnh hắn ta, rồi đánh mạnh thước Trấn Hồn vào đầu hắn.
Nhưng dường như Chu Tước đã biết được tôi sẽ làm như thế để tránh được đòn tấn công của mình, cho nên ngay khi tôi lộn người qua đầu hắn ta, hắn ta đã nằm ngửa trên mặt đất, giơ hai chân lên, đạp thẳng vào ngực tôi.
Thước Trấn Hồn của tôi đánh trượt, còn cú lộn người của tôi không đủ cao nên đã bị đạp trúng! Bởi lực từ cú đá, tôi ngã lăn sang một bên.
Mặc dù quan tài này rất lớn, nhưng cũng chỉ dài bốn năm mét. Tôi rơi xuống khỏi quan tài, nhưng may là tôi đã kịp túm lấy sợi xích sắt ở bên cạnh, đạp chân lên đầu quan tài, mượn lực nhảy trở lại.
Tôi còn chưa đứng vững, Chu Tước lại quất roi về phía tôi. Tôi giật mình, tức thì vận chân khí nơi đan điền tới cổ tay, túm lấy cây roi trừ tà.
Tôi giật mạnh cây roi về phía mình, đứng song song với hắn ta giống như kéo co. Nhưng chúng tôi đều không sử dụng quá nhiều sức lực vì sợ phía bên kia mà buông tay thì đến lúc đó chắc chắn sẽ ngã xuống dưới.
Trong khi chúng tôi đánh nhau, quan tài cũng rung lắc ngày càng dữ dội. Đặc biệt, một trong những sợi xích sắt ở phía đầu quan tài bên chỗ tôi cuối cùng không thể chịu đựng được nữa đã bị đứt. Thiếu một sợi xích, chiếc quan tài không còn giữ được sự thăng bằng. Chỗ tôi đứng lập tức nghiêng xuống.
Tôi bật cười, nói: "Tôi đã nói rồi, trước khi anh đánh bại được tôi, tôi chắc chắn sẽ kéo anh xuống theo! Bây giờ tôi dùng chính mạng sống của tôi để chơi với anh, tôi cũng không ngại khiến cuộc chơi càng thú vị hơn đâu!"
Lúc này, tất cả các đệ tử của Linh tộc đều đã leo lên tới nơi, bám quanh vách đá nhìn tôi, nhưng không một ai dám leo qua.
Còn Chu Tước thì dừng lại, cả giận nói: "Lý Sơ Cửu, cậu thật sự không sợ chết sao?"
"Ha ha..." Tôi cười to, nói: "Ai không sợ chết? Tôi còn chưa giết được Tôn chủ Linh tộc của các người thì tất nhiên là tôi không muốn chết rồi. Tuy nhiên, nếu có người dám đe dọa tôi, vậy tôi đúng là không sợ chết đâu. Với cái mạng nhỏ bé này của tôi mà có thể kéo theo hộ pháp Linh tộc chôn cùng cũng đáng!"
"Đồ điên!" Ai ngờ Chu Tước lại buột miệng chửi tôi một tiếng. Bây giờ thì hắn ta cũng thực sự nổi giận, nhưng hắn ta lại không thể làm gì được tôi. Khi một người đã không sợ chết, mà còn trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc như vậy, cho dù ngươi có lợi hại hơn nữa cũng sẽ phải cân nhắc kỹ càng.
Quả nhiên lần này tôi đã thắng!
Chu Tước cả giận hừ một tiếng, nói: "Được rồi, tiếp tục đánh như thế này đều không hay ho gì đối với cả cậu và tôi! Cho dù tôi và cậu đều ngã chết, người của tôi cũng sẽ lấy được ấn vua quỷ Phong Đô trở về giao nộp. Thôi thì dứt khoát thế này đi, tôi và cậu cùng nhau mở quan tài đá ra, tới lúc đó, cứ xem bản lĩnh của nhau thế nào thôi?"
Chu Tước nói như vậy không phải là không có lý, cho dù tôi làm cho quan tài rơi xuống, bọn họ vẫn còn có người có thể lấy được ấn vua quỷ Phong Đô. Nếu đã như vậy, chi bằng cứ bắt tay lấy được ấn vua quỷ Phong Đô trước, sau đó lại tìm cách trốn.
Tôi biết không thể tin được bọn họ, ngay cả khi tôi có được ấn vua quỷ Phong Đô, bọn họ cũng sẽ ra tay cướp lại. Tôi vội vàng liếc nhìn xung quanh, ngay sau đó thấy được người đàn ông bí ẩn đã giúp tôi.
Ông ta cũng đứng trên vách núi, còn khẽ gật đầu ra hiệu với tôi. Bây giờ tôi đã hết cách rồi. Nếu tôi có thể lấy được ấn vua quỷ Phong Đô, chỉ có thể phó thác cho ông ta.
Nghĩ đến cách này tôi mới gật đầu đồng ý, "Được, vậy chúng ta cùng nhau mở quan tài! Giống như anh nói, đến lúc đó thì phải xem bản lĩnh của mỗi người!"
"Được!" Chu Tước đáp lại một tiếng, sau đó tôi mới buông tay, để hắn ta lấy lại roi trừ tà. Tôi thì vẫn cầm thước Trấn Hồn trong tay mà không cất nó đi vì sợ hắn ta đánh lén.
Sau khi đã có quyết định, cả hai chúng tôi cùng lùi lại. Sau khi lui ra tới rìa nắp quan tài, Chu Tước mới mở miệng nói: "Tộc Khương Quỷ có lịch sử lâu đời, nhưng không giỏi về cơ quan hay thuật kì môn độn giáp! Quan tài này không có cơ quan. Cậu có thể yên tâm phối hợp với tôi là được. Vừa nãy tôi đã thử qua, nắp quan tài không nặng, tương đối mỏng. Với chân khí Huyền Chân của cậu cộng thêm dương khí thuần khiết của tôi, chắc hẳn có thể mở ra!"
"Được!" Tôi gật đầu, không lập tức ra tay mà đợi Chu Tước giẫm xuống dây xích sắt, đứng vững trên đó, tôi cũng mới đứng xuống theo. Sợi xích sắt được nối quan tài, chúng tôi vừa hay có thể đứng ở trên dây xích để phát lực.
Tôi cất thước Trấn Hồn, đặt tay lên nắp quan tài. Nhìn hắn ta ra hiệu có thể ra tay, tôi bèn vận chuyển chân khí Huyền Chân tới cánh tay của mình.
Chỉ chớp mắt, kinh mạch trên cánh tay tôi đã nổi lên, sức mạnh cũng tăng thêm nhiều lần. Sau khi cùng hô lên câu "ra tay", tôi và Chu Tước bèn cùng lúc phát lực. Một tiếng rắc vang lên, nắp quan tài đá ngay lập tức bị chúng tôi nhấc sang một bên. Nhưng chúng tôi còn chưa kịp xoay nắp quan tài để đặt chéo lên miệng quan tài, từ bên trong quan tài đột nhiên có một cột sáng màu đỏ như máu rọi ra. Cột sáng này chiếu thẳng lên đỉnh ngôi mộ của Quỷ Đế. Trong chớp mắt, toàn bộ ngôi mộ Quỷ Đế bắt đầu rung lắc dữ dội, như thể sắp sụp đổ tới nơi.
Thậm chí tệ hơn nữa là, Chu Tước đột nhiên đặt đầu kia của nắp quan tài xuống, nhảy vào trong quan tài lục lọi. Cũng bởi hắn ta buông tay, tôi không thể nào giữ nổi cái nắp quan tài, chỉ đành buông tay theo.
Khi tôi buông tay, nắp quan tài rơi xuống, va vào xích sắt, làm đứt cả sợi xích. Ngay khi sợi xích sắt bị đứt, quan tài bị đầu kia của sợi xích kéo lại theo quán tính, đâm vào cột đá ở bên cạnh.
Tôi bám lấy mép quan tài, cũng bị kéo theo đập xuống. Tôi không dám buông tay, một khi tôi buông tay, chắc chắn sẽ rơi xuống dưới mà chết.
Lúc này Chu Tước đã nhảy ra khỏi quan tài, túm lấy một sợi xích sắt, đu về phía lối ra đường hầm, đồng thời nói với tôi: "Ấn vua quỷ Phong Đô không nằm trong mộ Quỷ Đế. Xem ra lời đồn không hề giả, ấn vua quỷ Phong Đô đã bị Trương Thiên Sư lấy đi! Đi mau, mộ Quỷ Đế sắp sụp rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận