Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 705: Đáp án chính xác

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Nghe Lý Tiêu Vũ nói xong tôi bỗng thấy giật thót. Bọn họ lặn lội từ xa tới tìm tôi, chắc hẳn là Đạo giáo đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?
Nhưng hiện tại không phải địa điểm thích hợp để bàn chuyện, chưởng quầy một mực không chịu gặp bọn họ. Tôi lo nếu cứ tiếp tục ở lại quán trọ tử thi này, nhất định sẽ gây ra phiền phức không đáng có.
Ý thức được điều này, tôi mới lên tiếng đề nghị: "Đây là địa bàn của chưởng quầy, chưởng quầy cũng có quy định của ông ấy. Chúng ta là khách, tuyệt đối không thể làm hỏng quy tắc của chưởng quầy được. Xin lỗi chưởng quầy, làm phiền rồi!"
Nói xong, người nuôi thi dẫn đầu đi ra khỏi quán trọ tử thi. Tôi đoán nếu Lý Tiêu Vũ không ở đây thì bọn họ đã ra tay rồi. Dù sao giữa người nuôi thi và thầy đuổi xác cũng có mối thâm thù, không phải ngày một ngày hai là có thể hóa giải được.
Rời khỏi quán trọ tử thi, chúng tôi tìm được một ngôi miếu hoang gần đó. Đây là miếu của Sơn Thần, rất cũ nát, chỉ còn là một khu hoang phế, gần như đã sụp đổ mất một nửa.
Vừa bước qua cánh cửa tàn tạ, thứ đầu tiên đập vào mắt là cỏ gai um tùm mọc đầy trong sân.
Đám cỏ dại cao gần tới eo người, vừa nhìn đã biết căn miếu này lâu lắm rồi không có người lui tới. Tượng thần bên trong bị đổ xuống đất, vỡ thành mấy khúc, còn có thể trông thấy rất nhiều kiến đang bò bên trong.
Người nuôi thi phụ trách nhóm lửa, sau đó chúng tôi cùng ngồi quanh đống lửa. Ngay từ lúc gặp Lý Tiêu Vũ, tôi đã luôn quan sát biểu cảm của cô ta, nét mặt trầm trọng, dáng vẻ như chồng chất tâm sự nặng nề.
Tôi ngừng lại một lúc mới mở lời hỏi: "Tiêu Vũ, sao đột nhiên cô lại tới đây tìm tôi?"
"Hài!" Nào ngờ, tôi vừa lên tiếng, Lý Tiêu Vũ đã thở dài thườn thượt nói: "Thực lòng tôi cũng không muốn tới tìm cậu đâu. Nhưng nếu không thông báo cho cậu biết chuyện này, tôi sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn mất."
Lý Tiêu Vũ nói rồi chuyển hướng nhìn sang Y Y ở bên cạnh tôi, quan sát một lúc rồi mới lên tiếng khen ngợi: "Từng nghe tên của em rất nhiều lần mà vẫn chưa gặp được người thật. Hôm nay gặp rồi mới thấy, quả nhiên là người thoát tục không vướng bụi trần, thanh thuần như tiên nữ, không phải dạng con gái chỉ biết tô son điểm phấn tầm thường như tôi."
Y Y không giỏi giao tiếp với người khác, được Lý Tiêu Vũ khen như vậy thì đỏ mặt cúi đầu, lí nhí đáp: "Chị mới là đại mỹ nhân xinh đẹp!"
"Cái miệng nhỏ thật biết nói ngọt, chị thích em rồi đấy!" Lý Tiêu Vũ cười nói giống như một người chị lớn, sau đó lại nhìn tôi cười khổ: "Sơ Cửu, thấy cậu và Y Y hạnh phúc như vậy, chị thật sự không nên đến tìm cậu! Chị làm như vậy thật có lỗi với hai người!"
Nghe cô ta nói vậy, mối nghi ngờ trong lòng tôi càng nặng thêm, bèn nhíu mày, cố ý cao giọng hỏi: "Tiêu Vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi hiểu Lý Tiêu Vũ, cô ta là người thông minh linh hoạt, cũng là người phụ nữ đã trải nhiều sóng gió. Trong những lời cô ta vừa nói, tôi nhớ được một câu, rằng lần này tôi không thể rời khỏi Đạo môn.
Lý Tiêu Vũ không thể lấy chuyện quan trọng như vậy ra đùa giỡn được, lại càng không thể từ xa như thế tới tìm tôi. Đặc biệt là dáng vẻ khó xử này của cô ta, tôi biết chắc rằng Đạo môn nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Nghĩ tới đây, tôi càng cảm thấy sốt ruột. Mặc dù rút khỏi Đạo môn, nhưng tôi cũng không hy vọng Đạo môn lại xảy ra biến cố.
Lý Tiêu Vũ khựng lại vài giây mới bắt đầu nói: "Sơ Cửu, thư cậu gửi cho tôi, tôi đã nhận được rồi! Sau khi nhận được thư, tôi phải vội vàng đi tìm cậu ngay. Tôi đã tới thôn Ma Câu tìm, nhưng đúng lúc cậu vừa rời khỏi đó. Nghe dân làng nói cậu dẫn theo Y Y, tôi biết cậu và cô ấy cùng trở về trại Cổ Miêu, vì thế tôi mới bảo người nuôi thi dẫn đường tới tìm hai người!"
"Thư tôi gửi cho cô?" Tôi nghi hoặc hỏi lại, đồng thời trong đầu cũng hồi tưởng về nội dung bức thư kia. Tôi nhớ nội dung trong đó rất đơn giản, chỉ là nhắc nhở bọn họ nhất định phải bảo vệ long mạch chính của Hoa Hạ cho tốt thôi.
Đáng lẽ bức thư này không có vấn đề gì cả, nhưng trông nét mặt của Lý Tiêu Vũ, thì có vẻ như chuyện này là tại bức thư đó của tôi.
Tôi chau mày, lại càng thêm nghi vấn, nhưng vẫn kiềm chế không hỏi, chờ Lý Tiêu Vũ tự mình nói ra.
Lý Tiêu Vũ cứ nhíu mày, mím môi, muốn nói rồi lại thôi! Do dự một lúc cuối cùng cũng cất tiếng: "Trong thư cậu bảo tôi phong ấn lò luyện đan lại, nhưng cậu có biết không? Ba ngày trước khi cậu gửi thư cho tôi, Tử Long đã lấy lò luyện đan của tôi đi rồi!"
"Cái gì? Tử Long lấy lò luyện đan của cô đi rồi?" Vừa nghe được đáp án này, tôi hết sức ngạc nhiên thốt lên. Nghĩ thế nào cũng không hiểu được, Tử Long lại đi lấy lò luyện đan của Lý Tiêu Vũ!
"Đúng vậy, chính anh ấy đã lấy lò luyện đan của tôi đi!" Lý Tiêu Vũ nhìn tôi khẳng định: "Lò luyện đan là sư phụ truyền lại, người thường vốn chưa từng thấy bao giờ. Sư phụ cũng có quy định rất nghiêm khắc, tuyệt đối không được đưa lò luyện đan cho người khác. Nhưng... nhưng..."
Lý Tiêu Vũ nói đến đây thì ngập ngừng, cuối cùng cũng không nói được tiếp. Nhưng tôi biết, chỉ có Tử Long mới có thể lấy được lò luyện đan từ tay cô ta.
Đừng thấy Lý Tiêu Vũ bình thường là một người phụ nữ trưởng thành thông minh và quyến rũ, kỳ thực nội tâm cô ta cũng giống như thiếu nữ mà thôi. Chỉ vì trước đây cô ta là chưởng giáo của phái Luyện Đan, bắt buộc phải thật uy nghiêm và quyết đoán nên mới khiến cho nhiều người cảm thấy cô ta là một nữ cường nhân.
Thật ra không phải vậy, theo như tôi biết, trước giờ cô ta không có bạn bè. Nhưng lại có tình cảm với Tử Long, nếu không làm sao Tử Long có thể lấy được lò luyện đan của cô ta chứ!
Nhưng đây không phải là điều quan trọng, quan trọng hơn là tại sao Tử Long lại lấy lò luyện đan của Lý Tiêu Vũ?
"Chờ đã! Không đúng, không đúng! Ba ngày trước khi gửi thư đi, chính là ngày Y Y quay lại..." Nghĩ tới điều này, trán tôi đổ mồ hôi lạnh.
Tử Long, rốt cuộc anh muốn làm gì?
"Anh Cửu, anh Tử Long làm sao ư?" Y Y thấy tôi khác lạ, bèn nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, lo lắng hỏi.
Y Y lên tiếng khiến tôi hồi hồn, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ấy lắc đầu đáp: "Y Y, không phải Thạch Minh Thánh Hàm mở lòng tốt cho em quay về, mà là Tử Long, anh ấy đã đổi lấy em!"
"Gì cơ? Anh Tử Long?!" Y Y kinh ngạc khi nghe được câu trả lời này. Ánh mắt nhìn tôi đầy bất ngờ và nghi hoặc.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục giải thích cho cô ấy: "Y Y, chúng ta đã bỏ sót Tử Long rồi! Thạch Minh Thánh Hàm không thể uy hiếp được chúng ta nên mới chuyển sang uy hiếp Tử Long. Cô ta biết tính Tử Long, trọng tình trọng nghĩa, vì chúng ta, anh ấy có thể không thiết cả mạng sống! Từ sau khi Tử Long dùng tim để trao đổi với Minh Vương, anh ấy đã muốn một mình nhận lấy hết những đau khổ mà chúng ta phải chịu, cũng muốn làm người xấu trong số chúng ta, tự nguyện gánh vác tất cả những lời chỉ trích, bêu rếu!"
Nói thẳng ra, tôi không hề tức giận trước hành động của Tử Long, mà chỉ cảm thấy đau lòng. Có lẽ anh ấy biết mình sắp không khống chế được sức mạnh tà ác trong cơ thể nữa, cho nên mới quyết định làm như vậy.
Một khi không thể khống chế sức mạnh tà ác đó nữa, anh ấy sẽ mở phong ấn Địa ngục Cửu U, lật đổ Minh Vương. Không chỉ vậy, anh ấy còn muốn giúp chúng tôi thay đổi lời nguyền về "mệnh ngũ tệ tam khuyết*".
(*) Ngũ tệ tam khuyết: Chỉ hậu quả xảy ra đối với những người tiết lộ thiên cơ, thay đổi vận mệnh. Ngũ tệ là năm điều tệ hại: góa bụa, cô đơn, độc thân, điếc, tàn tật; tam khuyết là ba điều thiếu thốn: tiền bạc, tuổi thọ, quyền lực.
Tôi theo lão quỷ học bói toán, tính ra mệnh ngũ tệ tam khuyết của chúng tôi, đều là cô độc tàn tật. Anh ấy lật đổ Minh Vương, phá vỡ vận mệnh luân hồi chính là vì muốn giúp chúng tôi nghịch thiên cải mệnh, để chúng tôi thoát khỏi lời nguyền mệnh ngũ tệ tam khuyết.
Chờ sau khi mọi thứ xong xuôi, anh ấy sẽ tự mình nhảy vào trong ao máu Hồng Liên của Cửu U, để Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt thân xác mình thành tro tàn! Rồi nghìn năm sau, Minh Vương sẽ sống lại lần nữa.
Nhưng anh ấy làm như vậy, cũng có nghĩa là giao bí mật của Đạo giáo Hoa Hạ cho Thạch Minh Thánh Hàm. Đến lúc đó, nếu Thạch Minh Thánh Hàm thật sự cắt đứt long mạch của Hoa Hạ. Vậy thì Tử Long chắc chắn sẽ trở thành tội nhân của Đạo môn!
Tôi không muốn nghĩ thêm nữa, vội vàng quay sang hỏi Lý Tiêu Vũ: "Tiêu Vũ, hiện giờ Tử Long đang ở đâu?"
"Tôi không biết!" Lý Tiêu Vũ lắc đầu, có chút thổn thức nói: "Từ lúc anh ấy lấy lò luyện đan của tôi đi thì tôi không gặp lại anh ấy nữa! Anh ấy đi rồi, Lỗi gia cũng đi nốt, nói là phải đi hoàn thành nhiệm vụ cậu giao cho. Tại sao vậy? Sao ba anh em các cậu lại trở thành như bây giờ? Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sợ rằng một ngày nào đó, các cậu sẽ biến thành kẻ thù mất!"
Kẻ nói vô tình, người nghe hữu ý. Thế mà câu nói sau cũng của Lý Tiêu Vũ lại khiến tôi thấy sợ hãi. Quẻ bói của sư phụ nói long hổ tương tranh, lẽ nào sẽ xảy ra thật ư?
Nhưng giờ không phải là lúc dao động, phải bình tĩnh, nghĩ cách đối phó. Đạo môn không dễ gì mới được thái bình, tuyệt đối không thể quay trở lại thời kỳ máu chảy thành sông như trước kia nữa.
Sau khi nghĩ tới điều này, tôi mới hỏi Lý Tiêu Vũ: "Gần đây Âm Dương đạo mất hút như bốc hơi khỏi trần gian, Lâm Tiêu đã phái rất nhiều người tìm kiếm manh mối về bọn chúng, nhưng không tra ra được gì!"
Nếu thật sự là như vậy, thì chắc chắn bọn chúng đã đi tới cửa địa ngục để tìm long mạch chính của Hoa Hạ rồi. Nếu như tôi không viết bức thư đó cho Lý Tiêu Vũ, e là cũng sẽ không phát hiện ra bọn chúng đang lén lút hành động.
Nói cách khác, chuyện này cũng là do tôi mà ra. Thế nên cho dù là vì vận số phong thủy của Hoa Hạ, hay để giúp Tử Long chuộc tội, thì tôi cũng phải đi!
Nhưng còn Y Y? Tôi phải ăn nói thế nào với cô ấy bây giờ? Tôi đã hứa sẽ đưa cô ấy về lại trại Cổ Miêu, yên ổn sống nốt quãng đời còn lại.
Có điều ông trời không cho tôi cơ hội đó, một bên là người mình yêu, một bên là vận số phong thủy của Hoa Hạ, lại bắt tôi phải đối mặt với sự lựa chọn thế này.
Tôi không dám nhìn Y Y, ngược lại cô ấy vẫn nắm chặt lấy tay tôi, ngẩng đầu nhìn tôi cười hì hì nói: "Anh Cửu, lần này em đi cùng anh! Người đàn ông của em là một anh hùng, em không muốn anh ấy phụ lòng những người anh em của mình, lại càng không muốn anh ấy làm trái đạo nghĩa giang hồ!"

Bình Luận

0 Thảo luận