Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, tôi hoàn toàn không kịp phản ứng. Điều tôi lo lắng nhất chính là âm hồn này sẽ chạy trốn, vì vậy tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nó.
Lúc sắc trời đột nhiên tối sầm lại, sấm sét bỗng nổ vang, tôi đã bị Vương Kỳ Bằng ôm lấy, bổ nhào vào trong huyệt mộ mới đào. Còn chưa kịp ngẩng đầu lên, tôi đã nghe thấy tiếng nổ vang ầm ầm.
Tôi cảm giác như tiếng nổ này vang lên ngay bên tai mình, khiến màng tai tôi bị chấn động đến mức ù đặc. Đợi đến lúc tiếng nổ hoàn toàn biến mất, Vương Kỳ Bằng mới vội vàng kéo tôi lên, lớn tiếng hỏi tôi: "Anh Cửu, anh không sao chứ?"
Cậu ta nói rất lớn tiếng, thế nhưng lúc âm thanh chui vào lỗ tai tôi thì lại nhỏ chỉ như tiếng muỗi vo ve. Bây giờ tôi vẫn còn rất choáng váng.
Tôi lắc đầu mình mấy cái, lại đập mạnh vào tai mình mấy lần thì cảm giác ù tai khó chịu kia mới giảm bớt đôi chút. Đợi đến lúc nhìn rõ được tình hình trước mắt, tôi cũng bị dọa sợ.
Chiếc quan tài đã bị sét đánh thành tro, ngay cả thi thể kia cũng còn đang bốc cháy. Mà âm hồn thì đã bị sét đánh cho hồn bay phách tán.
Mẹ kiếp... Thế này cũng quá quái dị! Tại sao thiên lôi lại đánh xuống chiếc quan tài và thi thể bên trong chứ, chẳng lẽ tổ tiên của Vương Kiến Vĩ đã làm chuyện gì khiến nhân thần phẫn nộ?
"Anh Cửu, thiên lôi đánh xuống mộ tổ của Vương Kiến Vĩ, chứng tỏ nhà ông ta đã làm chuyện gì thiếu đạo đức, có đúng không ạ?" Vương Kỳ Bằng hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, đáp: "Không phải, là người thủ mộ kia đã giở trò! Lúc nãy âm hồn kia còn chưa kịp nói hết lời đã bị thiên lôi đánh cho hồn bay phách tán. Nhưng nó cũng kịp nói tới chuyện nhóm người bác Diệp bị dẫn đến Quỷ Môn Quan. Quỷ Môn Quan này chắc chắn không phải là Quỷ Môn Quan ở dưới Âm phủ. Ở huyện Phong Đô cũng có Quỷ Môn Quan, chắc hẳn bọn họ đã bị người ta dẫn tới đó! Còn nữa, âm hồn kia còn bảo có thứ gì đó đang khống chế nó, có lẽ thứ này chính là kẻ đang âm thầm giở trò phía sau. Chắc chắn kẻ này cũng đang ở dãy Phượng Hoàng, ở trong làng này!"
Tôi vừa nói vậy, Vương Kỳ Bằng lập tức trầm tư suy nghĩ. Chốc lát sau, cậu ta mới nhìn tôi, nói một cách không chắc chắn: "Anh Cửu, anh hoài nghi trưởng làng?"
"Ừm! Chỉ là hoài nghi..." Tôi vẫn không thể khẳng định được. Chỉ là sau khi nghe được mấy lời âm hồn nói lúc nãy, tôi đã bắt đầu hoài nghi ông ta.
Lần đầu tiên khi trưởng làng đến đây cùng chúng tôi, ông ta đi lúc nào chúng tôi cũng không biết. Cả chuyện đám người Vương Kiến Vĩ tự dưng biến mất nữa, cũng xảy ra vào ngay lúc tôi và trưởng làng ngồi tán ngẫu ở ngoài nhà.
Nhưng mà tôi vẫn chưa nghĩ ra được một chuyện, đó là tối hôm qua tôi dùng con diều giấy để trông mộ, và ngôi mộ đã bị người ta động tay động chân. Thế nhưng ngay lúc đó tôi còn đang ăn cơm uống rượu với trưởng làng. Trưởng làng không thể nào phân thân đi giở trò với mộ tổ của Vương Kiến Vĩ được. Chỉ có một khả năng, chính là ông cụ mà ông ta dẫn đến là người đã thực hiện.
Tôi còn đang suy nghĩ, Vương Kỳ Bằng đột nhiên gọi tôi: "Anh Cửu, anh xem phía dưới này có thứ gì!"
Vương Kỳ Bằng vừa gọi, tôi lập tức hoàn hồn, nhìn về hướng cậu ta chỉ, vừa hay nhìn thấy trên vách huyệt mộ hình tròn xuất hiện một cái hố tối om.
Cái hố này có đường kính khoảng năm mươi cen-ti-mét, đủ để một người trưởng thành bò vào trong.
"Anh Cửu, anh kéo em, để em xuống đó xem thử cho!" Tôi còn đang quan sát, Vương Kỳ Bằng đã lấy dây thừng ra, buộc một đầu vào eo mình rồi đưa đầu còn lại cho tôi.
Tôi quấn chặt một đầu khác của dây thừng, nhắc nhở: "Kỳ Bằng, cẩn thận đấy!"
"Vâng." Vương Kỳ Bằng ngậm kiếm đồng tiền vào miệng, hai tay chống lên hai bên vách huyệt mộ rồi từ từ bò xuống. Cũng may tay của cậu ta đủ dài, vừa vặn có thể chống vào hai bên vách huyệt mộ.
Đợi đến lúc đến được đáy huyệt mộ, cậu ta mới lấy đèn pin cầm tay ra, soi vào cái hố tối om trên vách huyệt mộ. Tiếp đó cậu ta bò vào trong cái hố, tôi giữ chặt đầu sợi dây thừng trong tay.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong lòng tôi cũng rất lo lắng cho cậu ta. Nhưng dây thừng vẫn còn bị kéo vào trong hố, chứng minh rằng cậu ta vẫn còn đang bò. Ngay lúc dây thừng gần như đã không còn được là bao thì mới đột nhiên bất động.
Trong cái khoảnh khắc đó, trong lòng tôi đã không khỏi giật thót. Tôi đang nghĩ liệu có phải là Vương Kỳ Bằng đã gặp chuyện gì rồi không, thì trên tay cảm nhận được dây thừng giật nhẹ, tiếp đó tôi thấy dây thừng từ từ bị đẩy ra.
Chỉ chốc lát sau, tôi thấy Vương Kỳ Bằng đã bò ra khỏi cái hố tối om, cả người toàn là bùn đất. Thấy cậu ta không sao, tôi cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Anh Cửu, cái hố này nối liền với dòng suối bên cạnh. Cặp cóc máu chắc đã bò vào từ đầu kia của cái hố cạnh dòng suối!" Vương Kỳ Bằng phủi bụi đất trên người, nói ra tình hình bên trong.
Cậu ta vừa nói vậy, tôi không khỏi buồn bực. Nếu không ở trong động thì rốt cuộc mấy người bác Diệp đi đâu được nhỉ?
Mà trong lúc tôi còn đang nghi hoặc, Vương Kỳ Bằng đột nhiên nhảy rầm rầm dưới đáy huyệt mộ. Mỗi một lần nhảy xuống, dưới chân cậu ta sẽ vang lên tiếng thùng thùng. Khi nghe tiếng đó, tôi lập tức kinh ngạc. Vương Kỳ Bằng cười ha ha nhìn tôi, nói: "Anh Cửu, bên dưới là rỗng!"
"Đào đi!" Trong lòng tôi cũng có phần kích động. Có khi nào nhóm người bác Diệp ở dưới huyệt mộ không? Tôi đưa cho Vương Kỳ Bằng một cái xẻng để cậu ta đứng dưới đào.
Tôi vẫn luôn nhìn Vương Kỳ Bằng, tốc độ cậu ta đào vô cùng nhanh. Được mấy phút, cậu ta đột nhiên ngừng lại, có vẻ như đã đào được cái gì đó.
Tôi càng thêm nóng lòng, hỏi ngay cậu ta: "Kỳ Bằng, đào được cái gì rồi?"
Nghe tôi hỏi, Vương Kỳ Bằng mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, mặt mũi tái nhợt. Cậu ta đáp: "Anh Cửu, hình như dưới đây là một cái quan tài đỏ máu! Lạnh... Lạnh quá... lạnh thấu xương..."
Vừa nói đến khúc sau, giọng của Vương Kỳ Bằng đột nhiên run rẩy, câu chữ không còn rõ ràng nữa. Tôi chưa kịp phản ứng lại, Vương Kỳ Bằng đột nhiên hô lên: "Anh Cửu, cứu em!"
Gần như cùng lúc đó, phía dưới chân cậu ta đột nhiên toát ra vô số sương trắng, chỉ trong chớp mắt đã lấp kín huyệt mộ.
Tôi thấy cảnh tượng này, sắc mặt tức thì trắng bệch. Tôi vội kéo dây thừng lên, thế nhưng tôi chẳng hề cảm nhận được một chút trọng lượng nào. Tôi liều mạng kéo dây thừng, đến khi đã cầm được tới đầu kia của dây thừng rồi, tôi mới hoàn toàn tuyệt vọng.
Tôi hoảng hốt, lập tức gọi to: "Kỳ Bằng, em còn ở đó không? Mau trả lời anh!"
Tiếng gọi của tôi vang vọng trong huyệt mộ, mãi vẫn chưa biến mất, thế nhưng không hề có tiếng đáp lại của Vương Kỳ Bằng. Lớp sương mù quỷ quái toát ra từ trong huyệt mộ đã tràn lên đến chân tôi. Trong phút chốc, tôi cũng lạnh run.
Cái cảm giác lạnh đến thấu xương này, tuyệt đối là thứ sương mù ma lạnh lẽo nhất mà tôi từng gặp. Thứ ở phía dưới này, quá đáng sợ!
Tôi không dám nhảy xuống, phía dưới quá hẹp, nếu tôi gặp phải thứ gì sẽ không thể ra tay một cách thoải mái được. Tôi nhanh chóng nhảy cách ra xa, vừa đứng vững thì lớp sương mù ma này đã hoàn toàn lấp kín huyệt mộ.
Nhưng điều kỳ lạ là lớp sương mù ma chỉ lấp kín huyệt mộ thôi, chứ không tràn ra bên ngoài. Hai đệ tử nhà họ Diệp bị dọa đến trắng mặt, hỏi tôi: "Anh Cửu, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Tôi cắn răng, đáp: "Vương Kỳ Bằng bị kéo xuống, cậu ta nói bên trong có một quan tài đỏ như máu. Vậy chứng tỏ trong quan tài đó có quỷ hồn, tôi cũng không biết đạo hạnh của nó cao bao nhiêu, nhưng đây là âm khí kinh khủng nhất mà tôi từng gặp! Bây giờ chúng ta không thể xuống đó được, địa hình ở đây rất bất lợi cho ta trong việc đối phó quỷ hồn. Cách duy nhất là đào, đào cái quan tài đỏ tươi ở phía dưới cùng lên!"
Cuối cùng tôi cũng hiểu được, đây là thuật dùng quan tài trấn áp quan tài! Hơn nữa còn không phải là trấn áp bình thường, mà là để quan tài phía trên dựng đứng, trấn áp quan tài nằm ngang ở dưới. Tổ tiên của Vương Kiến Vĩ bị người trông mộ lợi dụng, người trông mộ muốn dùng tổ tiên của Vương Kiến Vĩ để trấn áp chiếc quan tài đỏ tươi phía dưới.
Quan tài đỏ tươi là đại hung, giờ còn bị người ta đứng đè lên, chắc chắn oán khí sẽ cực kỳ kinh khủng. Nhưng ban ngày ban mặt, dù ác quỷ có mạnh hơn nữa thì tôi cũng phải đấu một trận với nó.
Hai đệ tử nhà họ Diệp đã quá sợ hãi, nhưng vì có tôi ở đây nên bọn họ vẫn kiên trì đào tiếp. Lượng công việc không hề ít, tôi cũng đào cùng với bọn họ.
Bên dưới ít nhất phải sâu đến năm sáu mét, phải đào rộng ra rồi đào xuống dưới mới đào đến được cái quan tài đỏ tươi kia. Lớp sương mù ma trong huyệt mộ vẫn chưa hề tan đi, tôi bôi máu mình lên thước Trấn Hồn, sau đó cắm nó xuống bên cạnh, lúc này lớp sương mù ma kia mới tan đi một chút.
Tuy rằng bây giờ là ngày mùa hè chói chang, cũng sắp tới buổi trưa, thế nhưng chúng tôi đào đất mệt mỏi là vậy, không chỉ không thấy nóng, cũng chẳng chảy mồ hôi mà còn lạnh đến rùng mình, lông tơ trên người dựng đứng hết lên.
Tôi không kêu ngừng, bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng đào tiếp. Nào ngờ vừa đào đến được ngang vị trí đáy huyệt mộ ban đầu thì bầu trời đang quang đãng đột nhiên trở nên âm u.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, sắc trời như đã đến gần tối. Mây đen không ngừng bay tới, nước mưa rơi xuống ào ào. Chỉ trong một hai phút mà thôi, trời đã hoàn toàn thay đổi, giống như đêm tối.
Vù... Vù...
Sau đó, xung quanh lại còn nổi gió to, khiến cây cối xung quanh không ngừng nghiêng ngả xào xạc, tưởng chừng như sắp bị thổi gãy. Trong phút chốc, cát bay đá chạy, mây đen trên đỉnh đầu như là dấu hiệu báo trước cho cơn bão sắp đến.
Tôi thấy tình hình có điều bất thường, lập tức kéo bọn họ lùi lại theo hướng xuống núi. Thế nhưng mới vừa lùi lại, vô số cô hồn dã quỷ đã bay lại đây, quỳ gối trước huyệt mộ, không ngừng dập đầu quỳ lạy với thứ bên trong.
Lúc thấy cảnh này, da đầu của tôi lập tức tê tái, tôi bật thốt lên: "Đây... Đây là vạn quỷ triều phụng!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận