Nghe thấy tiếng của Diệp Thiếu Khanh, tôi lập tức giật mình, tiếp đó cười thầm, nghĩ: Không ngờ Diệp Thiếu Khanh thật sự đang chờ mình!
Lúc này, hắn xoay người lại, nở một nụ cười tươi với tôi, rồi chắp tay ra dấu chào mời. Tôi bật cười, cũng không lo lắng hắn sẽ gài bẫy mình, lập tức chui vào từ cửa sổ!
Diệp Thiếu Khanh vẫn ngồi yên đó, đặt đàn cổ sang một bên! Trong phòng rất ấm áp, bên cạnh hắn còn có bếp lò đang cháy, ấm trà thì đặt trên bếp, nước trong ấm đã sôi sùng sục!
Diệp Thiếu Khanh lấy tách trà đã chuẩn bị trước ra, rót cho tôi một tách trà rồi cười bảo: "Tôi mở cửa lớn, đuổi tất cả bảo vệ đi cho cậu! Cậu thì hay rồi, không đi cửa lớn, chui cửa sổ vào mới chịu!"
Tôi không trả lời hắn ta ngay mà chỉ bưng tách trà, nhấp một hớp trà nóng, cơ thể mới ấm lên nhiều, bấy giờ mới cười đáp: "Anh cũng biết tình hình bây giờ của tôi rồi đấy, người trong Đạo môn, người của Linh tộc đều muốn bắt tôi! Tôi cũng muốn đường đường chính chính đi vào, nhưng bây giờ không phải lúc!"
"Ha ha!" Diệp Thiếu Khanh nghe thế thì cười to, rồi bảo: "Từ một tháng trước, tôi đã đoán được cậu ắt sẽ quay về sát phạt, nên đã đuổi hết người canh gác đi, hằng đêm đánh đàn chờ cậu. Chỉ có điều cậu lại trễ cả tháng trời so với tưởng tượng của tôi!"
"Một lời khó nói hết!" Tôi lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ, tiếp tục uống trà, rồi mới mở miệng thử dò hỏi: "Diệp Thiếu Khanh, bây giờ anh là người của Linh tộc! Nếu để tôn chủ hoặc hộ pháp của Linh tộc biết anh lén lút liên lạc với tôi, còn cứu tôi ở Bồ Tát Man thì họ sẽ không tha cho anh đâu nhỉ?"
"Cậu nói đúng lắm. Nếu họ biết tôi lén lút liên lạc với cậu, e rằng sau ngày mai, sẽ chẳng nhìn thấy Diệp Thiếu Khanh tôi ở trên đời này nữa!" Diệp Thiếu Khanh cười khổ: "Nhưng tôi tin cậu! Nếu cậu thật sự muốn tố cáo thì coi như Diệp Thiếu Khanh tôi đáng đời thôi!"
Tôi cười bất đắc dĩ, bảo: "Thôi, nói vào chủ đề đi! Lần này tôi về, ắt phải làm một trận kết thúc với Linh tộc. Với lại, nửa tháng sau tôi phải về thôn Ma Câu! Đến lúc đó, chém giết lẫn nhau trên chiến trường là điều chúng ta không thể tránh khỏi! Lần này tôi đến tìm anh là để cảm tạ ơn cứu mạng lần trước! Đồng thời cũng đang chờ đợi sự lựa chọn của anh! Anh là người thông minh, ắt đã có tính toán cho riêng mình!"
Nghe tôi nói thế, Diệp Thiếu Khanh lắc đầu cười, vừa rót trà cho tôi vừa bảo: "Tôi chờ cậu đến tìm tôi, cũng là để nói đến chuyện này đây."
Tôi ừ đáp lời, nhưng không lên tiếng, ra dấu cho anh ta nói tiếp!
Diệp Thiếu Khanh uống một hớp trà, rồi bắt đầu nói: "Năm đó tôi để báo thù, để giết sạch người của Diệp gia và cứu mẹ tôi ra, nên tôi mới đầu quân cho Linh tộc! Tôi hiểu rõ trong lòng, dựa dẫm vào Linh tộc thì cả đời này chỉ có thể làm việc cho bọn họ. Giờ thù đã báo xong, mặc dù chỉ còn một mình Diệp Đường là chưa giết, nhưng tôi biết cậu sẽ giết cô ta giúp tôi! Tôi đã chẳng còn lưu luyến gì với Đạo môn, chỉ muốn đưa mẹ đến ẩn cư ở một nơi tách biệt với thế giới, sống một cuộc sống bình thường! Mẹ tôi bị người của Diệp gia giày vò hơn nửa đời, tôi chỉ muốn nửa đời sau an ổn ở bên cạnh mẹ chăm sóc cho mẹ mà thôi!"
Diệp Thiếu Khanh nói câu này không phải giả. Mặc dù hắn là người độc ác tàn nhẫn nhưng rất có hiếu! Trước đây, hắn cũng từng nói với tôi, chỉ muốn dẫn mẹ ẩn cư sống một cuộc sống an bình, tận tâm báo hiếu!
Tôi đang suy nghĩ thì Diệp Thiếu Khanh lại mở miệng nói tiếp: "Sơ Cửu, tôi biết thế lực của cậu đang ngày càng lớn mạnh. Nhưng tôi bây giờ, cho dù thật sự muốn đối kháng với Linh tộc, tất nhiên thực lực vẫn chưa đủ! Điều tôi có thể làm chính là lúc đại chiến xảy ra, cố gắng hết sức không cho đệ tử Thần Tiêu môn tham gia! Tôi hy vọng cậu thắng, cậu có biết không?"
Tôi lắc đầu cười cay đắng, nói: "Thực không dám giấu gì anh, tôi cũng muốn thắng! Dân làng của thôn Ma Câu, còn cả những người đã chết khi đi theo tôi, đều đang chờ tôi báo thù cho họ! Còn cả mẹ tôi vẫn đang bị nhốt trong hồ phệ hồn của Linh tộc, ngày ngày đêm đêm bị ác linh xâu xé. Nếu tôi thua, người chết sẽ càng nhiều hơn! Tôi cũng không có mưu kế gì cả, chỉ có thể dùng hết sức mình!"
Trước đó, tôi vẫn không thể xác định được mối quan hệ giữa tôi với Diệp Thiếu Khanh, hay nói giữa chúng tôi có điểm tương đồng nào đó. Mãi đến lúc này, tôi mới có thể xác định được, vì chúng tôi quá giống nhau!
Mẹ hắn ta là người của Linh tộc, mà mẹ tôi cũng thế. Họ rời khỏi Linh tộc, đều trở thành phụ nữ mệnh khổ! Tôi và Diệp Thiếu Khanh giống nhau đều muốn báo hiếu đàng hoàng!
Có lẽ chính vì gia đình chúng tôi đều có vận mệnh tương đồng, cho nên mới thành lập mối quan hệ kỳ diệu kiểu này! Mặc dù đôi bên lập trường khác nhau, lại còn đối đầu anh chết tôi sống. Nhưng hắn không muốn giết tôi, giống như tôi cũng không muốn giết hắn, muốn hắn dẫn theo mẹ của mình sống một cuộc sống đàng hoàng yên ổn!
Lúc tôi đang trầm tư, Diệp Thiếu Khanh lắc đầu bảo: "Sơ Cửu, tôi làm thế này là tôi tư lợi! Tôi hy vọng cậu thắng, cậu thắng thì không có ai có thể trói buộc tôi nữa. Tôi cũng có thể rời khỏi Đạo môn mà không cần lo lắng trước sau! Nếu cậu thua, tôi vĩnh viễn không thể nào rời khỏi Linh tộc!"
Tuy đây là tư lợi của Diệp Thiếu Khanh nhưng tôi nghe xong cũng không cảm thấy tức giận. Tôi thích giao tiếp với người thẳng thắn, chẳng qua tôi không có cách nào cho hắn ta một đáp án khẳng định. Vì ngay cả tôi cũng không biết, lần này tôi có thể sống sót hay không!
"Đây có thể là lần cuối cùng chúng ta ngồi uống trà tán gẫu với nhau!" Giọng điệu Diệp Thiếu Khanh có chút thương cảm: "Sơ Cửu, tặng cậu một lời cảnh cáo!"
"Ừ." Tôi gật đầu, Diệp Thiếu Khanh cười nói: "Nếu cậu đánh thắng tôn chủ Linh tộc, cứu được mẹ cậu ra! Cậu phải nói rõ với người trong Đạo môn, nếu không người của Đạo môn tuyệt đối không chấp nhận người của Linh tộc! Kết cục của mẹ tôi chính là như thế. Lý Sơ Cửu cậu có lợi hại đến mấy, nhưng cậu muốn chống lại cả Đạo môn, thì đó chính là tự tìm đường chết! Tôi nói với cậu điều này là hy vọng sau này cậu phải sắp xếp ổn thỏa mọi thứ! Bằng không, với cái tính của đám lỗ mũi trâu tu đạo trong Đạo môn, ngày thường bọn họ đã căm hận Linh tộc thấu xương, hận không thể giết sạch người của Linh tộc, cho nên tuyệt đối sẽ không chấp nhận mẹ cậu. Trước lúc đó, cậu phải nghĩ được biện pháp tốt nhất, đừng để bản thân rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan."
Lời Diệp Thiếu Khanh nói là sự thật. Trước giờ tôi vẫn chưa suy nghĩ đến điều này. Đạo môn và Linh tộc vốn chính là kẻ thù sinh tử, đây không phải ân oán hình thành trong mười năm hay mấy chục năm mà là ân oán trên trăm năm, muốn xóa tan kiểu ân oán này, rất khó, khó hơn lên trời!
Hơn nữa, mẹ tôi không phải phụ nữ Linh tộc bình thường. Bà là thánh nữ của Linh tộc, cho dù bây giờ bà chỉ là quỷ hồn, nhưng người của Đạo môn cũng sẽ không tha cho bà!
Hễ nghĩ tới điều này, tôi lại hoàn toàn bó tay bó chân, lắc đầu bảo: "Đến lúc đó, nếu tôi thật sự có thể đánh thắng Linh tộc, tôi nhất định sẽ nghĩ cách hóa giải ân oán giữa hai bên! Nếu vẫn không thể thỏa hiệp, bọn họ nhất quyết muốn động đến mẹ tôi, thì cho dù tôi có phải phản bội cả Đạo môn, cũng phải bảo vệ an toàn cho mẹ!"
"Được! Được!" Trong mắt Diệp Thiếu Khanh đột nhiên ánh lên vẻ kích động, nói từ "được" hai lần, rồi cười bảo: "Đây mới chính là Lý Sơ Cửu trong lòng tôi. Nếu một người, ngay cả người nhà và người yêu của mình cũng không bảo vệ được thì há có thể bảo vệ được Đạo môn? Rồi sao có thể hỏi Đạo, chỉnh đốn Đạo được nữa."
Về điểm này thì quan điểm giữa tôi và Diệp Thiếu Khanh đều như nhau. Sau đó, chúng tôi nói đến đề tài so sánh tình hình giữa tôi và Linh tộc. Diệp Thiếu Khanh là người có tâm tư rất tinh tế, giúp tôi phân tích rõ ràng rành mạch.
Hắn phân tích rõ mặt lợi mặt hại cho tôi, nhưng tôi cũng không phải kẻ chẳng có mưu lược kế sách gì. Tôi có Tử Long, có đám anh em ở thôn Tiểu Nghĩa, còn có thế lực của Huyền Chân giáo!
Cửu động thập trại mà Lâm Y Y dẫn dắt, không biết có thể đến giúp đỡ không, nhưng thực sự tôi không muốn cô ấy đến trợ giúp. Vì tôi không muốn nhìn thấy cô ấy xảy ra bất kỳ chuyện gì!
Người mà tôi trông ngóng nhất chính là Vương Lỗi! Nếu anh ta có thể xuất hiện, tôi có lòng tin đối đầu với Linh tộc đến cùng!
Đây là đêm trước cuộc chiến sinh tử, sau này có thể sẽ là âm dương cách biệt. Đêm nay, chúng tôi nói rất nhiều chuyện, mãi đến khi trời gần sáng, tôi mới rời khỏi Thần Tiêu môn!
Lúc tôi đi, trời chưa sáng, lại có trận tuyết lớn. Chưa đi được mấy dặm, tuyết đã chất thành lớp dày trên mặt đất.
Có nhiều người bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho năm mới, rất náo nhiệt. Giờ đã là cuối tháng mười hai, sắp tới Tết rồi. Bước qua một năm cuối cùng này là đến ước hẹn mười năm!
Không biết vì sao, tâm trạng của tôi thả lỏng khó hiểu, không hề căng thẳng, mà ngược lại, giống như sắp được giải thoát. Bông tuyết rơi trên đầu và vai tôi, giống như màn cáo biệt hoành tráng!
Thần Tiêu môn cách ga tàu lửa cũng không xa, tôi không ngồi xe mà đi bộ đến đó. Khi tôi đến ga tàu lửa thì trời đã sáng rõ.
Cả ga tàu đều là bóng người tất bật, có người vội đuổi kịp chuyến tàu, có người đến đón người thân bạn bè...
Tôi về nhà trọ mà tôi đang ở, vừa rẽ vào chỗ ngoặt thì thấy Dương lão thất đang ở dưới lầu chờ tôi. Dương lão thất thấy tôi về, vội vàng chạy tới, vẻ mặt rất nghiêm trọng!
Thấy tình hình không ổn, tôi lo lắng không biết có phải anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi không. Đang định lên tiếng hỏi thì Dương lão thất đã lên tiếng trước: "Anh Cửu, có người đang chờ cậu!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận