Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 573: Phá trận Thái Cực

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Khi tôi chuẩn bị ra tay, vô số thủ ấn chỉ quyết lập tức hiện ra trong đầu. Những chiêu thức này đều là pháp thuật tấn công mạnh mẽ mà tổ sư gia để lại, uy lực của mỗi một chiêu đều rất khủng bố!
Nhưng thay vì sử dụng những pháp thuật tấn công mạnh mẽ ấy, tôi lại dứt khoát ngồi xuống, cắm kiếm Long Uyên trên mặt đất, thuận thế đứng trung bình tấn, đồng thời xoay chuyển hai tay kết đạo ấn.
Liên tục kết đạo ấn, sau đó gộp thành đạo chỉ. Một tay tôi chắp sau lưng, còn tay kia vừa chỉ một chút, chân khí Huyền Chân mạnh mẽ trong cơ thể lập tức bộc phát ra ngoài.
Sau khi đi qua ba chỗ đan điền trong cơ thể, luồng chân khí phun trào tại huyệt Bách Hội! Tôi chỉ ngón tay về phía kiếm Long Uyên trên mặt đất, chân khí Huyền Chân vừa bộc phát ra cũng theo đó rót toàn bộ vào trong thân kiếm!
Trong khoảnh khắc ấy, kiếm Long Uyên tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ. Hoa văn mạ vàng trên đó trông cực kì lóa mắt.
Ngón tay tôi vừa chỉ lên trên, kiếm Long Uyên cũng bày vèo một cái lên. Tôi khẽ chuyển động ngón tay, kiếm Long Uyên lập tức bắt đầu nhân lên thành hai, thành ba, cho đến khi kiếm ảnh rợp trời, giống như một kiếm trận che trời lấp đất!
Đây là chiêu thức mà Lỗi gia dạy tôi, có thể gây sát thương cho kẻ địch trên diện rộng, nhất là khi đối phó với tình huống địch nhiều ta ít, lại càng phát huy hiệu quả gấp bội!
"Ngự khí hóa hình! Khí trong cơ thể tên này rất mạnh, mọi người nhanh chóng kết trận chống địch!" Một lão đạo sĩ bên cạnh thấy tôi sử dụng chiêu này, lập tức hô to.
Lão ta vừa dứt lời, đám đệ tử vây quanh tôi lập tức bắt đầu bấm ngón tay, nhao nhao niệm chú. Bọn họ có hơn trăm người, cùng nhau niệm chú như vậy, cả thế giới xung quanh như chìm trong tiếng tụng niệm gấp gáp.
Kiếm trận của tôi gần như đã hoàn thành, ngẩng đầu nhìn lên, tất cả đều là kiếm Long Uyên dày đặc. Nhưng chỉ có một thanh là thật, những thanh còn lại đều là kiếm ảnh do chân khí Huyền Chân ngưng tụ thành.
Tuy rằng kiếm ảnh này không phải thực thể, nhưng khí phá vạn vật, lực sát thương của nó hoàn toàn không thua kém gì so với thương tổn do vũ khí vật lý gây ra.
Tôi không vội vàng ra tay mà muốn cho bọn họ một cơ hội. Nếu như bây giờ tôi tấn công ngay lập tức thì ít nhất sẽ có một nửa số người chết dưới kiếm trận của tôi.
Bọn họ chỉ là quân cờ mà thôi, người tôi muốn giết, không phải bọn họ! Bọn họ niệm chú Thái Cực, chẳng mấy chốc thần chú đã hoàn chỉnh, có thể nói là khí thế ngút trời.
"Thiên Lôi Thần, Địa Lôi Thần, Hộ Pháp Thần, Vệ Đạo Thần, Thái Thượng Lão Quân thi lệnh! Hạ phàm hộ pháp độ chúng sinh, nếu bất tuân mệnh lệnh, xin thỉnh Tam Thanh Lý lão quân! Nhất chiếu hóa bụi trần, bảo hộ môn sinh ta, cứu độ môn sinh ta, pháp lôi quấn điện, kim sắc càn khôn, thanh thanh tự tại, thượng thanh thượng tịnh, thượng tịnh thượng thanh, ta phụng theo ý Thái Thượng Lão Quân mau mau tuân lệnh, đi!"
Bọn họ vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên thổi tới từng đợt gió nhẹ. Trận gió mát kia rất yếu, cũng chứng tỏ đạo hạnh của họ rất yếu. Tiếp đó, hơn trăm đệ tử này đồng loạt chỉ thanh kiếm bằng tiền đồng lên trời.
Kiếm vừa chỉ lên một cái, trong tích tắc, làn gió mát đã lập tức tụ lại ở giữa không trung. Một giây sau, tại nơi cơn gió nhẹ kia tụ lại, xuất hiện một ánh sáng vàng sáng chói.
Quầng sáng vàng từ từ mở rộng ra, một màn chắn khổng lồ hình thái cực bát quái xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ đã kết xong màn chắn, tôi mới quyết định ra tay, ngón tay mạnh mẽ bổ xuống, kiếm Long Uyên rợp trời điên cuồng tấn công về phía màn chắn thái cực bát quái của bọn họ.
Màn chắn thái cực bát quái mà họ triệu hồi ra là khí, kiếm ảnh tôi triệu hồi ra cũng là khí. Kiếm ảnh vừa tiếp xúc với màn chắn thái cực bát quái kia, chỉ nháy mắt đã lập tức phát ra tiếng không khí nổ đùng đoàng.
Âm thanh có chút chói tai, nhưng cũng nhanh chóng tiêu tán. Cùng với từng đợt tiếng nổ ầm vang, kiếm ảnh của tôi cũng bắt đầu biến mất hơn nửa. Còn màn chắn thái cực bát quái mà hơn trăm người bọn họ kết ra thì vẫn sáng ngời, không bị ảnh hưởng là bao!
"Lý Sơ Cửu, cậu quả thực lợi hại, nhưng vẫn không thể đánh lại nhiều người như vậy đâu! Đạo thuật của hơn trăm người họ hợp lại đủ để giết cậu rồi. Ha ha..." Lúc này, một lão đạo sĩ phụ trách chỉ huy xung quanh đột nhiên cười lớn.
Dáng vẻ phấn kích của lão ta như muốn nói: Tôi sắp thua tới nơi rồi.
"Thế hả?" Tôi khinh thường cười đáp: "Màn chắn do cả trăm người kết ra tất nhiên rất mạnh, nhưng cũng chỉ là trận pháp tạo thành mà thôi, một khi hết thời gian thì trận pháp tự nhiên sẽ biến mất! Nếu như tôi nói cho ông biết, tôi đã khai thông ba chỗ đan điền (1) trong cơ thể, chân khí Huyền Chân cuồn cuộn không vơi thì ông còn cảm thấy bọn họ có cơ hội thắng không?"
(1) Ba chỗ đan điền: Thượng đan điền: Trùng với huyệt Ấn đường còn gọi là "Đan Điền thần".
Trung đan điền: Trùng với huyệt Đản trung còn gọi là "Đan Điền khí".
Hạ đan điền: Còn gọi là "Đan Điền tinh", vị trí bắt đầu ngang với huyệt Khí hải và huyệt Mệnh môn.
"Cái gì? Cậu đã đả thông ba chỗ đan điền trong cơ thể?!" Lão đạo sĩ lộ vẻ khiếp sợ, không thể tin nổi nhìn tôi. E rằng có nằm mơ lão ta cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng, tôi còn trẻ như vậy mà đã có thể đả thông ba chỗ đan điền trong cơ thể.
Bởi vì đối với bọn họ mà nói, đây chắc chắn là một đả kích cực lớn, không thể nghi ngờ. Tôi nhìn ra được, ông ta mới chỉ đả thông được hạ đan điền mà thôi. E rằng đến khi xuống lỗ cũng không thể nào đột phá được trung đan điền.
Tôi thấy đối phương giật mình, bèn lập tức tiến lên trước một bước, nghiêm nghị nói: "Hơn nữa, màn chắn mà các người kết ra, căn bản không chịu nổi một đòn của tôi đâu!"
Vừa dứt lời, ngón tay tôi ngoắc lại một cái. Đột nhiên, thanh kiếm Long Uyên thật lập tức bay trở về. Tôi đón lấy nó, rót chân khí Huyền Chân trong cơ thể vào thân kiếm lần nữa!
Trong tích tắc, kiếm Long Uyên lại tỏa ánh sáng vàng rực rỡ. Mà bản thân tôi cũng vọt tới chỗ đệ tử phía bên trái. Hơn trăm đệ tử này quây quanh tôi thành một vòng tròn, nhưng đạo hạnh của bọn họ có mạnh có yếu, muốn phá trận thì phải tìm được chỗ có thực lực yếu nhất.
Vừa hay, bên trái này khá nhiều người đạo hạnh khá yếu, đây cũng là sơ hở của bọn họ!
Lão đạo sĩ kia thấy tôi bắt đầu xông trận, lập tức cười lạnh, trào phúng nói: "Lý Sơ Cửu, cho dù có đả thông được ba chỗ đan điền trong cơ thể thì cậu cũng quá kiêu ngạo rồi! Đây là màn chắn do hơn trăm đệ tử kết ra, do linh khí đất trời tạo thành. Cậu cho rằng chỉ với cậu hiện tại, mà phá vỡ được trận pháp này ư?"
Tôi phớt lờ, không thèm để ý đến lão ta, tiếp tục chạy về phía bên phải. Khi thấy khoảng cách đã tương đối rồi, lúc này mới nhảy lên thật cao. Hai tay cùng cầm chặt chuôi kiếm Long Uyên, đồng thời một lần nữa thôi thúc chân khí Huyền Chân trong cơ thể.
Chân khí Huyền Chân cuồn cuộn không ngừng, căn bản không hề cảm thấy kiệt sức. Mà sau khi chân khí Huyền Chân rót vào kiếm Long Uyên, chỉ trong tích tắc, kiếm Long Uyên lập tức to lên gấp mấy lần, đột nhiên biến thành một thanh kiếm Long Uyên khổng lồ!
Tôi nắm kiếm Long Uyên mạnh mẽ bổ xuống, chém thẳng lên màn chắn mà hơn trăm đệ tử kết ra!
Uỳnh!
Đầu tiên tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn, màn chắn mà bọn họ kết ra lập tức bị tôi chém rách! Hai tay tôi cũng bị chấn động đến tê dại. Không chỉ bàn tay, mà cả hai cánh tay cũng mất đi cảm giác!
Hai luồng khí mạnh mẽ cũng bắt đầu tiêu trừ tại chỗ đụng nhau. Vết rách phía trên màn chắn thái cực bát quái đang không ngừng mở rộng, không ngừng kéo ra mọi hướng giống như mạng nhện.
Cùng với âm thanh răng rắc vang lên, cuối cùng màn chắn thái cực bát quái vẫn nổ bụp một tiếng vỡ vụn. Màn chắn thái cực bát quái này là do khí ngưng tụ mà thành, sau khi bị tôi chém vỡ, nó lập tức phóng ra một luồng phản lực cực mạnh.
Tôi không kịp tránh né, bị phản lực này đánh bay ngược ra ngoài. Cũng may tôi có chân khí Huyền Chân bảo vệ cơ thể, nếu không chắc chắn đã bị cắt ngang eo, đứt thành hai đoạn rồi!
Tôi lộn vài vòng trên không trung mới loại bỏ được luồng phản lực dữ dội kia. Đến khi tôi vừa ngã xuống đất thì hơn trăm đệ tử đó cũng bị cắn trả, nhao nhao hộc máu tươi, toàn bộ gục xuống đất.
Nhưng kiếm ảnh trên người bọn họ vẫn chưa biến mất, không để bọn họ kịp đứng dậy, tôi lập tức bổ ngón tay xuống lần thứ hai. Trong khoảnh khắc, kiếm ảnh lơ lửng giữa không trung lại điên cuồng lao xuống!
Đám đệ tử vốn đang hoảng hốt vội vàng phản ứng, nhặt thanh kiếm bằng tiền đồng lên, bắt đầu phản kháng. Nhưng những phản ứng kia đều chậm chạp, lúc này trên đùi bọn họ đã bị kiếm ảnh cắt ra vết rách thật sâu!
Tôi cố ý ra tay như vậy, vừa có thể không thương tổn đến tính mạng của bọn họ, mà lại ngăn cản được đối phương tiếp tục chiến đấu!
Thật ra, ngẫm kĩ lại thì không phải tôi đã nguội lạnh với Đạo môn, mà chỉ là không thiết tha với đám người lòng dạ hiểm ác trong Đạo môn kia thôi. Tôi muốn giết người, những cũng không phải là giết những đệ tử Đạo môn vô tội này.
Khi toàn bộ kiếm ảnh do chân khí Huyền Chân hóa thành biến mất, hơn một nửa số đệ tử đã nằm rạp trên mặt đất, tất cả đều ôm vết thương trên đùi. Tiếng kêu thảm thiết nối nhau, khiến người ta nghe mà khó chịu trong lòng.
Cũng may tôi không xuống tay tàn nhẫn, nếu không, ít nhất cũng giết chết một phần ba số người ở đây! Chiêu này là pháp thuật tấn công, không phải đạo thuật truyền thống chuyên đối phó với tà vật quỷ hồn, đương nhiên lực sát thương không cần nói cũng biết.
Một chiêu này cũng khiến những người không bị thương rất kinh ngạc, tất cả đều nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng không ai dám xông lên. Họ không ngu, trong lòng đều tự biết rằng tôi đã cố tình thả cho họ một con đường sống.
Tôi có thể thấy nét mặt bọn họ đang lộ vẻ do dự.
Lúc này tôi mới quay đầu lại, trừng mắt nhìn đám đạo sĩ già tỏ vẻ đạo mạo ở xung quanh, cười khinh miệt: "Có giỏi thì đừng lấy những đệ tử này ra làm con tốt thí, muốn giết tôi thì đám đạo sĩ già chủ chốt mấy người cùng nhau lên hết đi! Nếu không, tôi cũng khinh thường đám vô dụng các ông!"
"Khốn kiếp!" Tôi vừa nói vậy, một lão đạo sĩ trong đó lập tức nổi cáu, giận dữ vung tay áo, quát: "Lý Sơ Cửu, cậu đúng là kiêu căng, không coi ai ra gì! Hôm nay chúng tôi sẽ dạy cho cậu biết, thế nào là lễ phép tôn trọng!"
Lão đạo sĩ này vừa dứt lời, hơn chục lão đạo sĩ xung quanh lập tức đứng ra, tất cả đều mặc đạo bào màu đen, một tay cầm phất trần, một tay bấm quyết, tất cả đều phẫn nộ trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như phun ra lửa giận.
Tôi cũng muốn dạy dỗ đám người này một chút, nhưng ai ngờ, bọn họ còn chưa làm gì đã bị lão tổ Diệp gia ngăn lại: "Các vị đạo hữu, bình tĩnh đừng nóng nảy! Lý Sơ Cửu chó cùng giứt dậu, nếu mọi người giao đấu với cậu ta, hễ sơ sảy một cái là mất mạng như chơi! Người tu đạo chúng ta tuy không phải dạng tham sống sợ chết, nhưng cũng không thể chết trong tay loại người này được! Các vị đạo hữu đều là trụ cột của Đạo môn, tương lai Đạo môn còn cần các vị truyền kinh giảng đạo, cho nên tuyệt đối không thể phạm sai lầm! Muốn đối phó với Lý Sơ Cửu, căn bản không cần đánh với cậu ta, tôi có cách khiến cậu ta phải ngoan ngoãn quỳ xuống van xin! Người đâu, dẫn cha mẹ Lý Sơ Cửu lên đây cho tôi!"

Bình Luận

0 Thảo luận