Lúc này tôi mới cảm nhận được sự chênh lệch giữa chúng tôi và bọn họ. Nếu không ngăn được đám khí tà ác này, để chúng thấm vào thân thể, chắc chắn chúng tôi sẽ chết!
Tử Long là người làm phép chính. Sau khi cảm nhận được công kích tà thuật khủng bố đó, anh ấy đứng dậy, cầm kiếm kim tiền cắt vào lòng bàn tay của mình. Tiếp đấy anh ấy cầm bút thiên sư, chấm đầu bút vào máu của mình rồi bước tới trước một bước.
Chân bước theo bộ pháp Thất Tinh, đi được một bước thì đọc một câu chú ngữ: "Bát long bát hổ bát kim cương, đầu đái hỏa long chiếu tứ phương; chiếu thiên ma chiếu địa ma, trảm yêu ma trừ tà ma; cấp thỉnh cấp khiếu tứ phương tứ giác tứ phương phật, thử lệnh thử lệnh thuyết ba hát nam vô a di đà phật! Nam đấu lục tinh, bắc đấu thất tinh, ta phụng thái thượng bát đại kim cương cấp cấp như luật lệnh, giết không tha!"
Thứ Tử Long sử dụng là chú hộ thân trong bát đại Kim Cương. Thân hình của anh ấy di chuyển rất nhanh và linh hoạt, mỗi một bước đạp xuống đất thì bút thiên sư trong tay cũng vẽ xuống đất!
Sau khi bước xong bộ pháp Thất Tinh, anh ấy lộn người nhảy ra trước, nhảy ra khỏi khu vực vừa thi triển bộ pháp Thất Tinh. Anh ấy ngồi xổm xuống, vung tay viết xuống hai chữ sắc lệnh!
Đợi đến lúc anh ấy đứng lên, trên đất đã xuất hiện một hình vẽ to lớn, là bùa hộ thân trong bát đại Kim Cương do anh ấy vẽ bằng máu của mình!
Tôi thấy Tử Long đã làm xong bèn lao tới thật nhanh với anh Mạnh Doanh. Hai người chúng tôi đứng hai bên hình vẽ bùa hộ thân, tôi móc đại ấn Huyền Chân ra rồi ấn thẳng xuống mặt đất!
Đại ấn Huyền Chân vừa ấn xuống, lập tức kích hoạt bùa hộ thân bát đại Kim Cương, hình vẽ bùa hộ thân tỏa ra ánh sáng vàng chói, phóng thẳng lên trời rồi bao phủ chúng tôi.
Bùa hộ thân đã có tác dụng. Tử Long lập tức khoanh chân ngồi xuống, duy trì pháp lực của bùa hộ thân Kim Cương.
Gần như ngay lúc đó, khi chúng tôi kích hoạt bùa hộ thân, khí đen trong cái lồng chắn cũng bắn tới tựa như những mũi tên, không ngừng công kích bùa hộ thân bát đại Kim Cương của chúng tôi!
Rầm rầm rầm!
Tiếng những mũi tên bằng khí đen đâm vào lớp bùa chắn của chúng tôi không ngừng vang lên. Cá âm hồn điên cuồng gào thét như tiếng hổ dữ gầm thét, khiến chúng tôi nghe mà nổi gai ốc.
Đây là bùa hộ thân cuối cùng của chúng tôi, tôi cũng khoanh chân ngồi trên hình vẽ bùa hộ thân, cùng giữ cho bùa hộ thân của chúng tôi không bị phá.
Nhưng âm hồn của bọn chúng quá nhiều, không ngừng đâm về phía lớp màng ánh sáng của bùa hộ thân. Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, ánh sáng của bùa hộ thân đã bắt đầu mờ dần.
Cứ tiếp tục như thế này, chưa đến mười phút thì đám tà khí sẽ phá vỡ được bùa hộ thân của chúng tôi.
"Khá đấy, phái Phù Lục và Huyền Chân liên thủ! Ba môn phái lớn của Đạo môn các ngươi luôn không ai phục ai, từ trước đến giờ đều coi nhau như kẻ thù. Bây giờ các ngươi có thể liên thủ lại, không ngờ còn phát huy ra được uy lực như vậy! Thế nhưng... ở trước mặt ta, các ngươi vẫn còn quá yếu! Bây giờ ta sẽ cho các ngươi biết, cái gì gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng!" Đúng lúc này, Quỷ Vương đột nhiên cười khẩy rồi nói to.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng tụng kinh lại vang lên. Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy đám tà tăng Bà La Môn kia đã chấp hai tay lại.
Bỗng nhiên, chữ "vạn" to lớn trên đỉnh đầu chúng tôi hạ xuống, trông không khác gì trời sập.
Đầu tiên là bóng đen bao phủ, sau đó chữ vạn đè xuống đỉnh đầu chúng tôi.
Ầm!
Tiếng nổ vang rền, chữ vạn tà khí đã đè lên ngay phía trên màng ánh sáng vàng của bùa hộ thân. Uy lực đôi bên chênh lệch quá lớn, ánh sáng của bùa hộ thân lập tức tắt ngúm.
Chữ vạn này giống như một tảng đá khổng lồ đè xuống chúng tôi, khiến chúng tôi ngã ra đất không khác gì gốc rạ bị gió quật. Bùa hộ thân vẽ trên đất hoàn toàn mất đi tác dụng!
Cùng với tiếng nổ ầm ầm, tôi có cảm giác rằng da thịt trên người mình cũng như bị nổ tan tành. Cảm giác đau đớn khiến tôi gần như sắp ngất đi, không thể thốt nên lời, cuối cùng tôi đã nôn ra một ngụm máu tươi.
Đợi đến lúc chữ vạn tan đi, tôi mới thấy rõ bên cạnh tôi là Tử Long và Mạnh Doanh cũng đang nằm bẹp trên mặt đất. Quần áo trên người họ cũng không còn nguyên vẹn, thủng lỗ chỗ, máu tươi chảy ào ra từ những miệng vết thương.
"Khụ khụ..." Mạnh Doanh ho khan hai tiếng, quay đầu nhìn về phía tôi, cười nói: "Sơ Cửu, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi!"
"Vâng!" Tôi cắn răng khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại không cam tâm, không cam tâm phải thua như thế.
Trên người tôi chẳng còn chút sức lực nào, ngay cả sức để lật người lại cũng không. Tử Long còn đang nằm yên trên mặt đất, không hề nhúc nhích. Anh ấy là người làm phép chính, lực công kích phải chịu còn mạnh hơn chúng tôi nhiều.
Tôi lo anh ấy có chuyện nên nhanh chóng cắn đầu lưỡi mình, cảm giác đau xót khiến tôi lập tức khôi phục lại tri giác.
Nhân lúc trên tay có lại chút sức lực, tôi bò ngay đến bên cạnh Tử Long, nhọc nhằn lật ngửa người anh ấy lại. Tử Long đã hôn mê, tôi dùng sức lắc người anh ấy, trong miệng anh ấy không ngừng nôn ra máu tươi.
"Tử Long, anh tỉnh lại đi, anh mau tỉnh lại!" Tôi dùng sức lắc anh ấy mất cái, lúc này Tử Long mới khó khăn mở mắt ra được, có vẻ anh ấy đã cực kỳ suy yếu, trên mặt đều là mồ hôi. Anh ấy thì thào: "Anh... cố... cố hết sức rồi!"
"Ừm!" Tôi gật đầu thật mạnh, nói: "Tử Long, chúng ta đã không làm mất mặt Đạo môn Hoa Hạ!"
Tôi cố gắng ngồi dậy, cũng đỡ Tử Long và Mạnh Doanh ngồi dậy. Trong lòng tôi đã quyết định, cho dù chết cũng phải chết một cách có tôn nghiêm, tuyệt đối không ngã xuống.
Dáng ngồi của Đạo sĩ vững như núi lớn. Cho dù tắt thở cũng phải nhập định mà chết!
Trong lòng tôi biết rất rõ, thực lực giữa chúng tôi và bọn họ chênh nhau quá lớn. Đạo thuật mà chúng tôi học được có thể đối phó với tà vật thôi, chứ cũng chẳng có bao nhiêu sức tấn công cả.
Đạo thuật của chúng tôi phát triển đến bây giờ đã không thể ngưng tụ thành đòn tấn công mạnh mẽ nữa rồi. Đây có lẽ là... nguyên nhân Đạo môn của chúng tôi suy yếu!
"Có thể kiên trì đến bây giờ cũng coi như không tệ! Đạo sĩ Hoa Hạ đã không phải thế hệ trước kia. Đạo sĩ thời xưa có thể một tay che trời, hô mưa gọi gió. Một lá bùa một câu chú đã có thể giết người trong vô hình! Đây chính là sự ngu xuẩn của người Hoa Hạ các ngươi, càng sống càng tệ hơn trước! Phép thuật trong thiên hạ coi tà là nhất! Thôi để ta đưa các ngươi lên đường!" Quỷ Vương cười to, thủ ấn cũng thay đổi.
Khí đen quanh quẩn xung quanh lập tức tấn công về phía chúng tôi. Trong chớp mắt này, ba người chúng tôi cùng kết thành đạo chỉ, la lớn: "Đạo khả đạo, phi thường đạo! Thiên hạ vạn vật, đạo pháp vi sinh. Nhục thân tuy tử, đạo nghĩa trường tồn! Đạo nghĩa trường tồn..."
Chúng tôi không thể tấn công, cũng không thể chống đỡ nổi. Điều duy nhất chúng tôi có thể làm là đại đạo vô cương.
"Đạo trưởng, mấy người là hy vọng cuối cùng, mấy người không thể chết được, mấy người phải sống sót! Tuyệt đối không thể để cho đám ranh này hại chết thêm nhiều người! Con trẻ vô tội, chúng tôi tội đáng chết! Nếu có cơ hội, xin các vị hãy bảo vệ con cháu của chúng tôi, để chúng có thể sống tiếp!"
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, những người dân đang trốn bên cạnh lại lao lên, bao vây lấy chúng tôi, muốn bảo vệ chúng tôi.
Bọn họ có chừng mấy chục người, đều đã thành niên. Tất cả đứng dậy, để những đứa bé lại ở chỗ nấp. Bọn họ tay cầm tay, vây quanh để bảo vệ chúng tôi như thế. Đôi mắt của bọn họ sáng như ánh sao! Vẻ mặt của bọn họ kiên định mà thong dong! Tiếng la của bọn họ mạnh mẽ, vang vọng!
Từng đôi mắt sáng như ánh sao kia đều nhìn vào chúng tôi. Bọn họ đang nói cho tôi biết, để chúng tôi đừng ngã xuống.
Nụ cười của bọn họ càng khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp của tình người mà mình chưa bao giờ cảm nhận được.
Nhưng chỉ khoảng mười giây, khí đen như những con rắn đã lao tới, chui vào người bọn họ. Vài giây sau, thân thể của bọn họ bắt đầu co giật kịch liệt.
Trên những vùng da để lộ ra ngoài của bọn họ xuất hiện những đường hoa văn màu đen. Hoa văn màu đen đó khiến bọn họ trở nên vô cùng dữ tợn và khủng khiếp, thế nhưng ai nấy đều không kêu đau.
"Đừng..." Thấy cảnh tượng trước mắt, Tử Long gào to, muốn lao đến giúp đỡ nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người dân trong làng chài ngã xuống.
Bọn họ vẫn kiên trì nhưng đã đứng không vững nổi nữa, bức tường người như bị cuồng phong tập kích, không ngừng lung lay. Rốt cuộc bọn họ cũng không thể kiên trì được nữa, tất cả đều ngã xuống đất.
Mà một hai phút kiên trì này của bọn họ đã hút hết toàn bộ thứ khí đen tà ác vào trong người. Chỉ có điều, dáng vẻ khi chết của họ trông cực kỳ đáng sợ.
Những đứa bé bị bỏ lại kia đều đang gào khóc vì quá sợ hãi. Tiếng khóc tan nát cõi lòng, khiến tôi nghe mà lòng đau như bị kim đâm.
"Tên Long Dương chết tiệt! Đến mức này rồi mà mấy người còn không ra tay giúp đỡ sao, mấy người có còn là người Hoa Hạ không? Cái tên rác rưởi như mày, mày nhất định không được chết tử tế đâu! Ngay cả người dân làng chài còn biết dù chết cũng phải bảo vệ lãnh thổ, còn mày thì sao? Phụt..." Tử Long vô cùng tức giận, còn chưa mắng xong thì đã phun một ngụm máu tươi ra ngoài. Thân thể của anh ấy xụi lơ, lại ngã xuống đất lần nữa.
"Tử Long, đừng gọi nữa!" Tôi lắc đầu, cười khổ nói: "Bọn họ sẽ không ra mặt đâu, dù sao đây cũng là chuyện phải đánh đổi bằng mạng sống! Cuối cùng em cũng hiểu câu nói kia của Lỗi gia, quỷ không đáng sợ, thứ đáng sợ là lòng người! Em đã không còn hy vọng gì với bọn họ nữa rồi. Ha ha..."
Nói xong lời cuối cùng, tôi nở nụ cười tự giễu. Cười nhạo bọn họ nhu nhược, cười nhạo cho sự đáng buồn của Đạo môn.
"Anh... Anh bạn, đừng... đừng mất hy vọng. Tôi... đến... đến giúp... giúp mọi người!" Ngay đúng lúc tôi tự giễu, giọng lắp bắp của Cà Lăm truyền đến từ cuối làng!
Không hiểu sao, nghe cái giọng nói lắp bắp đó, tôi lại thấy rung động đến tâm can!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận