Nhà cửa trong Thần Tiên Trai này là cố định, không thể di chuyển thay đổi, điều này cũng có nghĩa là bố cục Bát trận đồ này là bố cục chết.
Tử Long nhìn chốc lát, sau đó lấy gương Càn Khôn trong túi ra! Trên gương Càn Khôn không chỉ có pháp kính, mà còn có kim gỗ đào, cùng với thiên can địa chi và ngũ hành phân bổ sắp xếp.
Tử Long bê ngang gương Càn Khôn lên, chờ cây kim gỗ đào đứng yên, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị phá Bát trận đồ!
"Bát trận đồ là do Gia Cát Lượng sáng tạo nên, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực ra lại biến ảo khó lường! Có điều dù trận pháp biến hóa thế nào, cũng nhất định sẽ tuân theo nguyên tắc! Bát trận đồ tổng cộng chia làm tám cửa, sinh, thương, hưu, đỗ, cảnh, tử, kinh, và khai! Ngoại trừ cửa sinh ra thì bảy cửa còn lại đều không tìm được hang ổ của bà ba Hoàng! Chỉ có cửa sinh mới là con đường duy nhất, Bát trận đồ tương ứng với ngũ hành! Bà ba Hoàng này thích hồ, vậy rất hiển nhiên, nước tương ứng với cửa sinh! Nước chảy ra hướng Tây Nam, Tây Nam chếch Bắc ra là cửa sinh!"
Tử Long vừa cố định gương Càn Khôn trong tay, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, đến khi đọc xong chữ cuối cùng, cây kim gỗ đào trong gương Càn Khôn bỗng nhiên chuyển động.
Kim gỗ chuyển động không nhanh không chậm, quay chừng bốn năm vòng thì chậm rãi dừng lại, chỉ thẳng về phía con đường mòn hướng tây nam chếch bắc.
Nhìn dọc theo con đường nhỏ, điểm cuối là một gian nhà gỗ tương đối thấp, cũng vừa vặn ở vị trí chính giữa. Căn nhà gỗ kia thoạt nhìn rất đơn sơ, so với những căn nhà gỗ xung quanh, căn bản không cùng một đẳng cấp!
Nhưng ai ngờ được, bà ba Hoàng, lại ở trong căn nhà gỗ tầm thường này! Nếu Tử Long không nói, e là chúng tôi có ở đây mười ngày nửa tháng, chắc cũng không tìm ra được vấn đề!
"Chàng trai trẻ, cũng thú vị đấy! Chỉ dựa vào một cái gương Càn Khôn vỡ mà có thể phá được bố cục kết hợp ngũ hành cùng Bát trận đồ này! Tuổi còn trẻ, đúng là hiếm có!"
Mà ngay lúc này, xung quanh đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp. Tiếng nói này rất khẽ, nhưng chúng tôi vẫn nghe được rõ ràng! Giọng nói này dùng khí phát ra, giống như truyền tới từ bốn phương tám phương, căn bản không thể nào xác định được vị trí chính xác.
Tôi với Tử Long đều giật mình, hoàn toàn không ngờ xung quanh lại có người ẩn nấp. Hơn nữa, với đạo hạnh của hai người chúng tôi, thế mà lại không hề phát hiện ra.
Tôi và Tử Long lưng tựa lưng, cùng cảnh giác nhìn quanh. Nhưng xung quanh không có bất kỳ tiếng động nào, ngay cả một cái bóng ma cũng không thấy. Tôi giải phóng hơi thở của mình ra ngoài, để chúng lan ra bốn phương tám hướng như sóng biển.
Những nơi nào lướt đến, ngay cả tiếng chim vỗ cánh cũng nghe rõ ràng. Nhưng dường như Thần Tiên Trai này có kết giới, hơi thở của tôi không thể nào xuyên qua những nhà gỗ xung quanh, mà chỉ có thể thăm dò ở bên ngoài kết giới.
Có điều, tới lúc hơi thở của tôi đã đạt tới cực hạn, vẫn không cảm giác được có hơi thở của người khác. Gặp phải tình huống thế này, một là đụng trúng cao nhân, hai là có người cố ý che giấu hơi thở trên người!
"Sơ Cửu, e rằng kẻ này là cao thủ! Khi nào tìm được..." Tử Long còn chưa dứt lời, giọng điệu chợt trở nên gấp rút, kiếm Thất Tinh bay vút ra, ánh mắt cảnh giác nhìn về chỗ phía trước chúng tôi.
Mà ngay lúc Tử Long nhắc nhở, tôi cũng nhận ra hơi thở của kẻ kia, hắn ở trên cây táo lớn trước mặt, cách chúng tôi mười mét! Tuy nhiên chúng tôi tìm thấy được hắn ta, hình như là bởi vì hắn đang cười trộm, tiết lộ hơi thở của mình.
Tôi với Tử Long ăn ý gật đầu, cùng nhảy xuống khỏi hang động. Sau khi đáp xuống mái nhà, chúng tôi nhanh chóng dùng mũi chân chạy về phía cây táo lớn.
Thân và lá của cây táo này đã vươn cao tới trên nóc nhà, chúng tôi không đến dưới gốc cây, mà đứng bên ngoài bóng tối, nhỏ giọng lên tiếng: "Đến giờ phút này rồi còn ẩn nấp, có gì thú vị à?"
"Đúng là không thú vị!" Ngay sau khi chúng tôi vừa lên tiếng, người kia đã đáp lại. Đầu tiên là nhìn thấy lá cây chuyển động, một vài cái lá xào xạc rơi xuống. Sau đó, một bóng đen trực tiếp nhảy từ trong cây táo ra.
Bóng dáng kia nhanh như chớp, chỉ nháy mắt đã rơi xuống trước mặt chúng tôi! Nhưng hình như hắn ta có vẻ đứng không vững, loạng choạng vài bước, mới không lăn từ trên mái nhà xuống.
Sau khi hắn đứng vững, tôi mới bắt đầu đánh giá người trước mắt này! Khoảng chừng bốn mươi, mặc một chiếc áo bào thô ráp, bên trên còn có nhiều mảnh vá.
Áo bào thô rất sờn cũ, vết ố trên cổ áo đã ngả vàng, hẳn là do đã lâu không thay!
Bên hông hắn còn quấn lấy một sợi dây lưng, trên đó buộc một cái hồ lô rượu. Khuôn mặt chữ điền tiêu chuẩn, mũi nhọn mà thẳng, quanh miệng có một vòng râu lún phún.
Sắc mặt hơi tái nhợt, hẳn là do thời gian dài không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Hai mắt có vẻ mơ màng, tựa như bình thản ngắm nhìn cuộc đời nhạt nhẽo.
Tóc rất dài, còn cuộn thành búi. Nhìn cách ăn mặc của hắn hơi giống cách ăn mặc của mấy lão đạo sĩ mũi trâu!
Hơn nữa, chúng tôi cách hắn rất gần, thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Lại nhìn dáng vẻ lắc lư lảo đảo của hắn ta, có vẻ là uống say rồi!
Trên lưng hắn đeo theo một thanh thanh kiếm bằng tiền đồng rỉ sét, tôi thấy hắn không rút kiếm, nên cũng không có ý ra tay, lúc này mới nghi hoặc cất tiếng hỏi: "Anh là ai?"
"Tôi là ai?" Người đàn ông lặp lại lời tôi nói, như thể ngay cả chính hắn ta cũng không biết, sau đó lắc đầu, toét miệng cười: "Tôi là chính tôi, là pháo hoa không chỉ một màu!" (1)
(1) Trích lời bài hát "Tôi" của Trương Quốc Vinh.
"Cái đệch!" Vừa nghe hắn ta trả lời như thế, ngay cả Tử Long trầm tính cũng phải văng tục. Tôi cũng há hốc miệng không nói nên lời, thầm nghĩ, con mẹ nó, tên đạo trưởng này bị điên à?
Tử Long cau mày, cố ý nâng giọng: "Đạo trưởng, nói chuyện hẳn hoi!"
Tên đạo trưởng kia lại bắt đầu siêu vẹo, lảo đảo lui về sau vài bước, sắp ngã xuống mái nhà đến nơi, nhưng hắn lại có thể giữ vững ở trên xà nhà.
Chưa nói cái khác, ngay cả tôi cũng bị hắn làm cho toát cả mồ hôi!
Tôi định tiến lên kéo hắn ta, nhưng hắn lại xua tay, say khướt nói: "Tôi... tôi nói chuyện rất hẳn hoi, rất hẳn hoi! Tôi không phải pháo hoa, tôi là pháo hoa cô độc! Ha ha..."
Tên đạo trưởng cười ha hả, thuận tay lấy hồ lô rượu bên hông ra, tháo nắp rồi ngửa cổ uống. Tu một ngụm xong rất hài lòng, nói: "Rượu ngon, rượu ngon! Mặc dù tôi không có bạn già, nhưng tôi có cô đơn và rượu mạnh! Uống rượu này, đảm bảo giúp cậu xua tan muôn ngàn buồn khổ! Anh bạn trẻ, uống một hớp!"
Tên đạo trưởng nói xong lại cười hề hề, tự ném hồ lô rượu về phía Tử Long! Tử Long giơ tay bắt lấy hồ lô rượu, đồng thời cơ thể xoay một vòng phong độ, ngửa đầu tu một hớp lớn.
Sau khi uống xong cũng cảm khái: "Rượu ngon, đúng là rượu ngon!"
Tử Long nói rồi đưa cho tôi, tôi lắc đầu, Tử Long bèn trả hồ lô rượu lại cho đạo trưởng kỳ quái kia.
Tôi vẫn cảm thấy tên đạo điên điên khùng khùng này giống như một kẻ thần kinh, nhưng nhìn chiêu vừa rồi của hắn ta thì tôi biết người này là cao thủ!
Trông dáng vẻ ăn mặc của hắn, hẳn là không phải người của đạo quan hoặc gia tộc trong Đạo môn. Nhưng hắn lại xuất hiện ở Thần Tiên Trai, chẳng lẽ cũng là đến giúp bà ba Hoàng?
Nghĩ vậy, tôi mới hỏi dò: "Xin hỏi đạo huynh từ đâu đến?"
Tôi vừa hỏi thế, tên đạo trưởng kia lập tức cau mày trầm tư. Hắn im lặng chốc lát, sau đó chân mày lại đột nhiên giãn ra, cười toe toét nói: "Tôi từ Đông Thổ Đại Đường tới, muốn đi Tây Thiên lấy kinh..."
"Ặc..." Tôi nghe xong suýt nữa thì phun máu! Con mẹ nó, nhất định là một tên điên, hơn nữa còn là một tên điên chuyên cợt nhả.
"Đúng rồi, tôi phải đi Tây Thiên lấy kinh!" Tên đạo trưởng kia thấy tôi không nói gì, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lại toét miệng cười: "Tôi với hai vị có duyên, tặng hai vị một bài thơ miễn phí, về nghiên cứu thật kỹ nha!
Bên quê người, khách chẳng là,
Cạnh nơi biên giới, sao ta quay đầu?
Có rượu thịt, không bạn hầu,
Quỷ hồn gào thét, muộn sầu cô đơn..."
Tên đạo trưởng vừa dứt lời, dưới chân đột nhiên trượt một cái, lăn thẳng trên từ nóc nhà xuống dưới. Hoàn toàn bất ngờ không kịp đề phòng, đến khi tôi và Tử Long nhảy xuống mái nhà tìm người, làm gì còn thấy bóng dáng hắn ta đâu?
Đừng nói bóng người, ngay cả bóng ma cũng không có!
"Sơ Cửu, đừng tìm nữa, hắn đi rồi!" Tử Long thấy tôi còn quanh quẩn tìm, bèn gọi tôi lại.
Tôi quay đầu sang thì nhìn thấy Tử Long ngốc nghếch nở nụ cười. Nụ cười kia hoàn toàn làm tôi bối rối.
Tôi lúng túng gãi ót hỏi anh ấy: "Tử Long, anh cười cái gì? Trông anh cười làm em bối rối ghê nha!"
Tử Long lắc đầu, bảo: "Sơ Cửu, em đừng hiểu lầm, không phải anh cười em đâu, mà anh cười tên đạo trưởng kỳ quái vừa nãy kia! Tên đạo trưởng đó đúng là điên cuồng điên khùng hay cợt nhả!"
"Hử?" Tử Long vừa nhắc tới người vừa rồi, tôi cũng hứng thú, nói: "Trông tên vừa nãy điên điên khùng khùng, nhưng em biết, chắc chắn hắn là cao thủ! Nhưng mà, em cứ thấy là lạ?!"
Tôi không nói tiếp câu sau, Tử Long lại cười lên, nhưng hình như đang cố nhịn không phát ra tiếng. Anh ấy cũng không nói gì, mà ra hiệu bảo tôi nói tiếp.
"Ừm!" Tôi đáp một tiếng, tuy rằng biết có chút không thực tế, nhưng cảm giác lại quá đỗi quen thuộc: "Tử Long, em cảm thấy đạo trưởng kỳ quái vừa rồi, có hơi giống với Lỗi gia!"
Ai ngờ, tôi vừa nói thế, Tử Long lại lắc đầu cười, cười rất là thoải mái vô tư, giống như đang cười tôi là một tên ngốc!
Tử Long chín chắn, khiêm tốn, hiếm khi thấy anh ấy có lúc sinh động thế này.
Nhưng chính nụ cười này của anh ấy lại khiến tôi giật mình, bật thốt lên: "Tử Long, hắn là Lỗi gia thật à?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận