Con mắt thứ ba trên trán Quỷ Đế Thổ Bá có thể nhìn thấy chuyện xảy ra trong tương lai. Trước giờ tôi chưa từng nghi ngờ gì về điều này.
Bây giờ lại nhìn thấy con mắt thứ ba của Quỷ Đế chiếu rọi lời tiên đoán lên trên cánh cửa bằng đồng, trong lòng tôi chợt dấy lên một nỗi khiếp sợ khôn cùng. Lời tiên đoán xuất hiện, vậy có nghĩa là sau này sẽ còn xảy ra những chuyện ngoài dự tính.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, lúc này mới cẩn thận xem hình ảnh được chiếu lên cánh cửa. Hình ảnh đầu tiên hóa ra lại nối tiếp với lời tiên đoán trên cột đá trong mộ Quỷ Đế.
Lời tiên đoán lúc trước là có hai người đi vào Địa ngục Cửu U, nhưng chỉ có một người yên bình rời khỏi, cũng không hề có phần tiếp theo, giờ xuất hiện phần tiếp theo rồi thì lại là cảnh cả hai người đều cùng rời đi.
Điều này rất phù hợp với tình hình hiện giờ của chúng tôi. Tử Long dùng chính bản thân mình để thay thế, nhường cho Vương Lỗi cơ hội rời khỏi tháp Cửu Long, mà giờ Minh Vương lại thả anh ấy ra, vừa khéo ứng nghiệm lời tiên đoán.
Mà phía dưới còn có một lời tiên đoán nữa, nói rằng sau này sẽ có một người mang theo thần thú chín đầu đến mở phong ấn của Địa ngục Cửu U và thả Minh Vương ra.
Tổng cộng có ba bức tranh, bức tranh tiên đoán cuối cùng miêu tả cảnh tượng dương gian. Dương gian sau này sẽ đại loạn, quần hùng tranh bá, sau đó sẽ hình thành thế ba chân vạc.
Xem xong, tôi vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa của ba bức tranh tiên đoán này. Nhưng bất giác tôi nghĩ đến một chuyện, lúc tôi và Tử Long rời Miêu Vương quan xuống núi, sư phụ Tiêu Dao Tử đã dùng đạo hạnh cả đời của người để bốc cho chúng tôi một quẻ.
Lời khuyên của sư phụ đến giờ tôi vẫn ghi nhớ trong tim, ông nói, mệnh cách của tôi và Tử Long xung khắc lẫn nhau, một người là rồng, một người là hổ, mệnh cách trời định là rồng hổ tương tranh.
Đặc biệt là khi nhìn thấy thế ba chân vạc mà bức tranh tiên đoán đã miêu tả, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy hơi bất an. Tôi không nói ra, chỉ lặng lẽ quan sát Tử Long.
Anh ấy cũng đang ngắm bức tranh trên cánh cửa bằng đồng, vẻ mặt rất tĩnh lặng, không nói một lời. Về phía Vương Lỗi, lại nhìn tôi với vẻ sâu xa khó dò, sau đó mới nhìn về phía Tử Long, hỏi: "Anh Long, sao Minh Vương lại thả cậu ra ngoài?"
Nghe hỏi vậy, Tử Long cũng hơi sửng sốt, sau rồi lắc đầu cười khổ, "Sao tôi biết được? Lỗi gia, có phải anh đang hoài nghi tôi không? Mẹ nó chứ, đến cả tôi mà anh cũng không nhận ra à? Anh nhìn tôi mà xem, vẫn ngon lành lắm!"
Lúc Tử Long nói chuyện, còn không ngừng vỗ bôm bốp vào lồng ngực rắn chắc của mình. Thật ra ban nãy tôi cũng nghĩ đến, cái người không còn hoàn chỉnh đó sẽ là Tử Long. Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của anh ấy, tôi chẳng thấy có điều khác thường nào hết.
Anh ấy chính là Tử Long sống sờ sờ, chẳng thiếu cái gì cả! Nhưng bức tranh tiên đoán lại khiến tôi hoài nghi bản thân, tôi vẫn luôn rất bình thường mà, chắc không phải là tôi đâu nhỉ?
"Em chắc chắn là chẳng có vấn đề nào cả!" Tôi nhanh chóng phủ nhận nghi ngờ bản thân, trong lòng âm thầm tự khẳng định thân phận của mình.
Nói vậy, không phải tôi với Tử Long, chẳng lẽ lại là Vương Lỗi?
Tử Long không biết lời tiên đoán trên cột đá trong mộ Quỷ Đế, đương nhiên không thể liên tưởng mấy bức tranh tiên đoán với nhau. Tôi trông dáng vẻ của anh ấy, đúng là vẻ mặt ngơ ngác.
Vương Lỗi cũng sinh nghi, tự lắc đầu rồi nói: "Các cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, lời tiên đoán này khéo cũng chỉ để bịp chúng ta thôi. Nói không chừng là do Minh Vương giở trò, muốn chúng ta nghi thần nghi quỷ. Cậu xem, chúng ta bây giờ đều rất bình thường, mà thôi đừng lo chuyện sau này nữa, sống cho hiện tại mới là điều quan trọng nhất!"
"Không sai, Lỗi gia nói đúng lắm, mặc kệ tương lai, sống cho hiện tại! Chúng ta rời khỏi Địa ngục Cửu U này trước đi đã!" Tôi cười đáp lời, nhưng trong lòng vẫn cứ hoài nghi không thôi.
Bởi vì tôi tin vào lời tiên đoán, tin tưởng không chút nghi ngờ. Nhưng thêm vào đó là sự sợ hãi những chuyện sau này phải xảy ra như trong tiên đoán.
Chúng tôi cũng không lề mề, đi tìm ngay người lái đò sông Minh Hà đang chờ chúng tôi, để ông ấy đưa chúng tôi về lại theo hướng cũ.
Tử Long với người lái đò ngồi ở đầu thuyền, nói là muốn xem xem tôn chủ Linh tộc đã rời đi thật chưa. Tôi cũng chỉ sợ bọn họ vẫn còn ở đây chưa chịu đi, sau đó sẽ đến đánh lén chúng tôi.
Mà tôi ngồi ở vị trí đuôi thuyền, còn đang nghĩ ngợi về bức tranh tiên đoán. Vương Lỗi bỗng bước đến rồi ngồi sát bên cạnh tôi. Lúc đầu anh ta không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tử Long đang ở đầu thuyền, thấy anh ấy vẫn còn đang đăm đăm nhìn về phía trước, bấy giờ Vương Lỗi mới nhỏ giọng thầm thì bên tai tôi: "Anh Cửu, anh Long có vẻ là lạ!"
Tôi sợ nhất là nghe thấy câu này, bởi nó khiến trong lòng tôi cũng giật thót lại. Cố kìm nén sự khiếp sợ trong lòng, tôi nhỏ giọng hỏi lại Vương Lỗi: "Lỗi gia, sao anh nói vậy?"
Vương Lỗi lắc đầu cười, thầm thì: "Cậu cũng biết uy lực của tháp Cửu Long rồi đấy, ngay cả Minh Vương cũng không dám bước vào! Nhưng vì sao gã phải mạo hiểm để thả anh Long ra! Hơn nữa, lúc lão già tôn chủ Linh tộc chuẩn bị ra tay với chúng ta, gã lại cứu chúng ta lần nữa!"
Lúc trước tôi không dám suy nghĩ cặn kẽ vấn đề này, vì tôi sợ Tử Long xảy ra chuyện rồi, càng sợ người không còn nguyên vẹn trong lời tiên đoán chính là Tử Long. Bây giờ Vương Lỗi nhắc lại, tôi lại càng thêm sợ.
Nhưng lảng tránh không phải là cách, tôi bắt buộc phải đối mặt với vấn đề này. Bức tranh tiên đoán ghi lại có hai người rời đi, vậy chắc chắn là chỉ tôi và Tử Long. Nếu như tôi không có vấn đề, vậy có nghĩa người có vấn đề chính là Tử Long.
Mà lời của Vương Lỗi đã cảnh tỉnh cho tôi. Tôi suy nghĩ kỹ hơn, nhất thời kinh hãi, tiếp lời vừa rồi của Vương Lỗi: "Lỗi gia, ý anh là ban nãy Minh Vương đột nhiên xuất hiện cứu chúng ta là bởi vì Tử Long?"
"Chắc chắn là vậy!" Vương Lỗi gật đầu, liếc mắc nhìn bóng lưng cao ngất của Tử Long, tiếp tục thì thầm: "Minh Vương là ma, có thể thống nhất yêu tộc, quỷ tộc, và cả ma ở Địa ngục Cửu U thì chắc chắn y không phải một kẻ lương thiện gì, cũng không phải dáng vẻ tốt bụng mà chúng ta nhìn thấy. Chúng ta xảy ra chuyện, có lẽ là Tử Long cứu y, sau đó hai người đã giao kèo gì đó khiến y thả chúng ta, và cũng cứu cả Tử Long ra!"
Mỗi một câu nói của Vương Lỗi đều tựa như một tiếng sấm, không ngừng đánh xuống lòng tôi. Nghe xong lời anh ta nói, người tôi run lên một chặp. Nhưng có điều tôi vẫn chưa hiểu rõ, tôi quay sang hỏi anh ta: "Lỗi gia, nhưng sao Minh Vương lại tin tưởng Tử Long?"
Minh Vương không phải kẻ ngốc, trước khi phong ấn của Địa ngục Cửu U còn chưa bị phá, y không thể nào rời đi được. Coi như Tử Long có hứa hẹn gì với Minh Vương, khiến y ra tay cứu chúng tôi, y chắc chắn cũng sẽ nghĩ lời hứa hẹn này chưa chắc đã có thể thực hiện được. Bởi vì có đánh chết chúng tôi cũng sẽ không muốn quay lại, chứ đừng nói gì đến việc thực hiện lời hứa.
Cho nên chuyện này tôi nghĩ mãi vẫn chưa hiểu. Vương Lỗi vẫn đang chăm chú nhìn bóng lưng Tử Long, không đáp lại tôi ngay. Anh ta trầm tư thoáng chốc, ánh mắt lúc này mới hướng về tôi, anh ta nói: "Thật ra Lỗi gia tôi lo lắng nhất là anh Long đã làm một cuộc giao dịch nào đó với Minh Vương! Minh Vương là ma, nếu lập giao kèo với ma, vậy thì sẽ trở thành nô bộc của ma. Chỉ là tôi vẫn chưa nghĩ ra được, rốt cuộc họ đã giao kèo cái gì?"
Vương Lỗi không nghĩ ra nổi, tôi lại càng không. Tôi chỉ có thể nghĩ đến bức tranh tiên đoán thứ hai, nói sẽ có người dẫn theo Cửu Đầu Sư đến mở phong ấn của Địa ngục Cửu U, sau đó thả Minh Vương ra.
Người này nếu như không phải tôn chủ Linh tộc, vậy hiển nhiên là đang nhắc đến chúng tôi. Còn cả thế ba chân vạc nữa, rốt cuộc là muốn nói đến ba thế lực nào?
Tôi không dám suy nghĩ sâu thêm nữa, càng nghĩ lại càng hãi hùng. Tôi biết tính cách của Tử Long, vì chúng tôi, anh ấy có thể liều lĩnh đến mức mạng cũng không cần. Hơn nữa, bí mật mà anh ấy không muốn nói, có là ai cũng không thể khiến anh ấy hé miệng nửa lời.
Điểm đột phá duy nhất, nói không chừng chính là Diệp Chu Tinh!
"Nơi đây là điểm cuối của Mười tám tầng địa ngục, cũng là con đường mà lúc đầu các cậu đã đi tới! Men theo con đường này là các cậu có thể trở lại Âm tào Địa phủ!" Bất tri bất giác, chúng tôi đã đến khúc sông khi trước gặp người lái đò sông Minh Hà.
Tôi không trông thấy tôn chủ Linh tộc, nhủ thầm bọn họ chắc là đến từ điểm cuối của sông Minh Hà, và cũng là phần cuối của đất. Không có mai phục, tôi cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cáo từ người lái đò sông Minh Hà, chúng tôi trở về theo đường cũ. Nhưng lần này không phải đi qua Mười tám tầng địa ngục nữa mà trực tiếp quay trở lại chỗ lối vào Mười tám tầng địa ngục.
Vừa đi ra, chúng tôi đã nghe thấy âm thanh của Địa Tạng Vương Bồ Tát: "A di đà Phật, chúc mừng các vị quay trở lại dương gian! Mong rằng sau khi các vị quay về dương gian sẽ chuyên tâm tu đạo, phát triển Đạo pháp và Phật pháp, để chúng sinh khỏi chịu nỗi khổ ải luân hồi!"
"Vô Lượng Thiên Tôn, xin nghe Bồ Tát chỉ dạy!" Tôi và Tử Long vội vã chắp tay trước ngực để hành lễ. Mà lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi, Địa Tạng Vương Bồ Tát đột nhiên nhìn về phía Vương Lỗi, cười nói: "Vương Lỗi thí chủ, bần tăng nhìn thấy trên người cậu có tuệ căn Phật pháp. Nếu như có thể quy y cửa Phật, nhất định sẽ có thể phổ độ chúng sinh, công đức vô số!"
"Ta thèm vào!" Vương Lỗi chẳng nể mặt ai, tức thì mắng lại: "Lão hòa thượng, đừng có mà ăn nói lung tung. Lỗi gia ta đẹp trai như thế này, nếu như đi làm hòa thượng há chẳng phải lãng phí cái sự tuấn tú của Lỗi gia ta hay sao?"
Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng chẳng tức giận, vẫn cười hiền lành: "Bồ đề vốn chẳng phải cây, gương sáng vốn chẳng có bàn! Tất cả đều vì nhân quả, lúc nhìn thấu hư trần ảo giác, thí chủ nhất định sẽ quy y cửa Phật!"
"Ta không nghe, không nghe, con rùa trọc niệm kinh!" Vương Lỗi vội vàng bịt tai lại, miệng làu bà làu bàu rồi xoay người rời đi.
Tôi và Tử Long bất đắc dĩ bật cười, cáo từ Địa Tạng Vương Bồ Tát xong lập tức đuổi theo Vương Lỗi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận