Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 871: Mục đích thực sự

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
"Chết tiệt!" Khi nghe thấy âm thanh thông đạo đóng lại, A Cẩu lập tức hô lên "không ổn rồi", quay đầu chạy ngay về phía thông đạo. Bóng hình của cậu ta nhanh chóng chìm vào bóng đêm, chỉ còn tiếng bước chân gấp gáp vọng lại.
Chưa qua được bao lâu, hình như A Cẩu đã chạy tới lối ra vào, cũng không biết có phải cậu ta đang dồn sức đẩy cửa hay không, chỉ nghe thấy tiếng "đùng đùng" vang lên từng hồi.
Âm thanh này càng lúc càng nặng nề, kéo dài liên tục một vài phút mới dần dần nhẹ hơn, sau cùng không thể nghe thấy được nữa. Qua thêm vài phút gì đó A Cẩu mới quay trở về với dáng vẻ ủ dột. Cậu ta lắc đầu đầy bất lực với chúng tôi, "Anh Cửu, anh Long, lối ra vào bị chặn cứng rồi, không thể mở được. Xin lỗi hai người, em cố hết sức rồi."
Tôi lắc đầu, mỉm cười đáp lại: "A Cẩu à, chuyện này đâu liên quan tới cậu, đây là cái bẫy mà Đoạt Phách cố tình đặt ra. Ban đầu tôi cũng không hiểu rốt cuộc nơi này là thế nào, đến tận bây giờ mới nhận thấy điểm kỳ diệu của loại bẫy này. Trong địa cung vừa có âm khí vừa có thi khí, sau khi chúng tôi đốt đèn dầu trên vách đá, nhiệt độ trong địa cung này dần tăng cao. Nhiệt độ không khí càng cao thì âm khí và thi khí hoạt động càng mạnh. Bức tượng ở lối ra vào là tượng ông thành hoàng, tuy không có đầu nhưng vẫn có tác dụng trấn tà. Chỉ cần âm khí và thi khí trong địa cung bay ra khỏi lối ra vào, bức tượng ông thành hoàng sẽ tự di chuyển rồi bịt luôn cửa ra vào. Đây chính là điểm kỳ diệu nhất của loại cơ quan này. Bức tượng ông thành hoàng kia chí ít cũng cả nghìn cân, với sức lực của chúng ta thì không thể nào mở ra được. Nhưng tôi tin rằng, bất kể cơ quan nào cũng sẽ chừa lại đường ra khác."
Tôi nói những lời này rất thâm sâu, A Cẩu cũng có thể hiểu được ý tứ của tôi. Dù sao thì cậu ta xuất thân từ nghề trộm mộ, đương nhiên cậu ta biết rõ về những cơ quan trong cổ mộ hơn bất kỳ ai, cũng thừa hiểu nguyên lý bên trong.
Nghe xong phân tích của tôi, vẻ tự trách trên mặt A Cẩu mới biến mất, cậu ta cười bảo: "Anh Cửu nói đúng đó, nhất định vẫn còn cơ quan khác. Vả lại, địa cung này có bao nhiêu người sống và thi thể, chắc chắn chúng có mục đích nào đó không thể nói cho người khác biết. Chỉ cần có người xây dựng địa cung này, chắc chắn sẽ chừa lại lối đi ngầm, đây là quan điểm mà dân trộm mộ như chúng tôi không bao giờ nghi ngờ."
"Ừm." Tử Long gật gật đầu và nói: "Ban nãy tôi cũng đã kiểm tra những người còn sống và cả thi thể trong địa cung này. Oán khí trên các thi thể rất nặng, đa số thi thể không hề phân hủy, chắc hẳn vẫn còn oán niệm chưa thể nuốt trôi được. Còn về những người sống, à không phải, không nên coi họ như người sống bình thường, đúng ra phải gọi là con rối của Minh Vương, tâm ma trong cơ thể họ đã bị kích thích, họ cũng bị tâm ma khống chế rồi. Không chỉ có vậy, trong cơ thể họ còn có hơi thở của phân thân Ma Vương, chỉ nghe lệnh từ hắn ta. Nếu muốn họ tỉnh lại, e rằng phải nhờ tới cao thủ Phật gia giúp đỡ."
Trong việc loại trừ tâm ma trong cơ thể họ, tác dụng của Đạo thuật không đáng kể. Phương pháp duy nhất là tìm cao tăng nhà Phật tới giúp sức, nhưng hiện giờ chúng tôi không có thời gian làm việc này, cũng không có cơ hội. Lối ra đã bị bịt lại, nếu muốn sống sót để trở ra thì phải tìm đường ra khác.
Khi mọi người đang nghĩ cách thì Tử Long tiếp tục lên tiếng: "Vả lại, điều khiến tôi lo lắng nhất bây giờ là đám người bị tâm ma điều khiển và những thi thể kia có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Nếu tất cả đã là thi thể, tôi sẵn sàng không để kẻ nào chừa lại. Nhưng nơi này vẫn còn rất nhiều người sống, tôi không xuống tay được."
Câu nói của Tử Long chạm đến điểm mấu chốt, đúng vậy, với đạo hạnh của nhóm chúng tôi, cho dù tất cả thi thể xung quanh nhào tới tấn công, chúng tôi cũng tự tin đấu với chúng một trận. Nhưng những người còn sống mà bị tâm ma thao túng, họ chưa thành ma hẳn, họ vẫn còn cơ hội thức tỉnh. Thế nên, tôi cũng không nỡ ra tay.
Bởi vì số lượng của nhóm người này quá đông, chí ít cũng lên đến hơn hai trăm người, mà mới chỉ tính trong phạm vi chúng tôi có thể thấy được. Nếu đi sâu xuống tận cùng của vực thẳm, không biết còn bao nhiêu nữa. Ngày thường tuy tính tình họ kỳ cục, tâm lý lệch lạc, cũng có thể tạo thành mối nguy hại cho xã hội, nhưng chúng tôi không thể phủ nhận rằng họ là những con người vẫn còn sống sờ sờ. Không ai có tư cách tước đi sinh mạng của họ, trừ khi họ làm điều phi pháp, không thể dung thứ.
Trọng điểm mà Tử Long nhắc đến bỗng chốc khiến tất cả mọi người im bặt, qua hồi lâu cũng không ai nói nửa lời. Bởi vì hoàn cảnh hiện giờ của chúng tôi rất khó khăn, một khi nhóm người bị tâm ma điều khiển này thức dậy, chúng tôi bắt buộc phải đưa ra lựa chọn: Không giết họ thì chúng tôi chết; mà giết họ rồi, chúng tôi mãi mãi không thể tha thứ cho chính mình.
Bây giờ chúng tôi không có nơi nào để đi, khắp địa cung toàn là người và xác bị điều khiển. Lối ra duy nhất là vực thẳm kéo dài đến mức không thấy được điểm tận cùng ở phía đối diện. Không có lối đi nào cả, tất cả bị thi thể và người sống chiếm cứ hết rồi.
Nơi duy nhất mà chúng tôi có thể lùi ra được là quay về thông đạo. Tên Đoạt Phách kia chắc hẳn cũng ở trong địa cung, chỉ là không cùng vị trí với chúng tôi, nếu không, không có chuyện tôi không phát hiện ra chúng.
Khi tất cả mọi người chìm trong im lặng thì âm thanh hành quân đánh trận đột ngột vang lên. Chúng tôi còn chưa kịp hiểu ra đã nhìn thấy đội quân âm binh như ảo giác đang lơ lửng giữa không trung, di chuyển về phía vực sâu.
Tốc độ của họ thực sự quá nhanh, chỉ thoáng chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi. Đội quân âm binh do Âm Thi điều động, bây giờ Âm Thi hồn bay phách tán, đáng ra họ phải quay về âm tào địa phủ mới phải.
"Đợi đã, tôi nghĩ ra rồi." Mà ngay khi nghĩ đến điều này, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ hết sức to gan lớn mật. Phản ứng kích động của tôi khiến họ giật mình, đổ dồn ánh mắt về phía tôi, sau cùng A Cẩu vẫn là người mở lời trước: "Anh Cửu, anh nghĩ ra được thứ gì rồi?"
Nói thật lòng, tôi cũng khó chấp nhận suy nghĩ quá bạo dạn trong lòng mình, nhưng mọi thứ có thể trùng hợp mà, không sợ việc to tát, chỉ sợ chuyện chẳng may. Tôi âm thầm thở ra vài lần để cảm xúc của mình bình tĩnh hơn rồi mới giải thích: "Chắc mọi người cũng biết, miếu thành hoàng thông thẳng tới âm tào địa phủ. Cũng có nghĩa là ông thành hoàng sẽ phụ trách những người chết ở khu vực này, một khi có ai đó qua đời, ông ấy sẽ nhờ Âm Thi dẫn hồn phách của họ tới âm tào địa phủ. Trước kia tôi không thể hiểu nổi họ kết với địa phủ như thế nào, bởi vì nếu chúng ta muốn vào âm tào địa phủ phải nhờ tới thần uy của tổ sư gia, cưỡng ép mở âm môn, như thế mới có cơ hội tiến vào âm tào địa phủ. Chúng ta đang ở dương gian, âm dương tương khắc. Ông thành hoàng cũng đang ở dương gian, thế nên chắc chắn họ có cách riêng của họ."
Lời nói của tôi không chọc thẳng vào vấn đề, nhưng Tử Long lập tức hiểu ý tôi nên nói tiếp: "Anh hiểu ý của Sơ Cửu rồi, ý em muốn nói là, địa cung này không phải được đào ra, mà nó chính là lối đi dẫn tới âm tào địa phủ?"
"Đúng thế!" Tôi mỉm cười gật đầu: "Tám Âm Thi kia cũng từng nói, sau khi ông thành hoàng bị chém, họ không thể quay về âm tào địa phủ được nữa. Ban nãy em cứ nghĩ mãi không hiểu, đến bây giờ mới nhận ra. Họ không về được âm tào địa phủ là vì lối đi đã bị đám người sống dở chết dở và đống thi thể kia chặn đứng rồi. Miếu hoàng thành liên thông hai giới âm dương, địa cung này là lối đi duy nhất, đây chính là nguyên nhân khiến họ không thể quay lại âm tào địa phủ."
"Quả đúng là như thế." Tử Long nhíu mày: "Nếu không phải vì người canh miếu chủ động nhắc đến chuyện này, e rằng cả đời chúng ta cũng không biết được bên dưới miếu thành hoàng còn có thứ này."
Suy nghĩ bất chợt của tôi đã giải được câu đố này, giúp tất cả sự việc liên kết được với nhau. Trường bổ túc ban đêm của Kiềm Thành và miếu thành hoàng chỉ là màn dạo đầu thôi, bí mật thực sự của chúng là lối đi địa cung bên dưới miếu thành hoàng cơ.
Sau khi kích động qua đi, mọi người cùng nhau nghĩ tới một điều, dù không ai nhắc đến, nhưng sắc mặt ai cũng trở nên nặng nề hơn nhiều, không còn vẻ kích động và thoải mái như trước nữa.
Tôi thấy không ai muốn lên tiếng nói về chuyện này, bất đắc dĩ phải chủ động nhắc đến. Bởi vì có một số việc không thể nào tránh được, đành phải chọn cách đối diện thôi.
"Chủ nhân của Đoạt Phách chôn giấu bí mật động trời như vậy ở thông đạo nối liền âm dương, e rằng mục đích của hắn ta là nhắm vào âm tào địa phủ nhỉ?"
Tôi vừa mới nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người bỗng chốc trầm trọng hơn trước đó rất nhiều. Bởi vì ban nãy họ cũng nghĩ đến điều này rồi, chỉ không nhắc đến thôi.
Không khó để nhận ra điều này, chủ nhân của Đoạt Phách chuẩn bị bao nhiêu thi thể và người bị điều khiển, thậm chí còn có cả âm khí mà chúng tôi không hề phát hiện ra, ngoài lý do đối phó với âm tào địa phủ, tôi thực sự không thể nghĩ được cái cớ nào khác.
Sắc mặt Tử Long lúc này cũng rất nghiêm trọng, anh ấy nói: "Mọi người thử nói xem, liệu Diêm Vương có biết chuyện này không?"
"Chắc không biết đâu." Tôi lắc lắc đầu và đáp: "Nếu Diêm Vương biết chuyện này, chắc chắn sẽ phái người tới điều tra. Chắc chắn chuyện này nhắm vào âm tào địa phủ, Diêm Vương không thể nào biết mà nhắm mắt làm ngơ. Nói thế nào đi chăng nữa, ở âm gian, Diêm Vương vẫn là to nhất."
Tử Long đờ đẫn gật gật đầu, lẩm bẩm nói thêm: "Chỉ không biết rằng chủ nhân của Đoạt Phách rốt cuộc muốn làm gì? Thứ này không giống trận pháp, cũng không giống lễ tế. Âm tào địa phủ chỉ quản lý oan hồn, chủ nhân của Đoạt Phách muốn đối phó với âm tào địa phủ, lẽ nào vì muốn khống chế ác quỷ ở Mười tám tầng địa ngục ư? Nếu ác quỷ ở Mười tám tầng địa ngục bị thả ra hết thì nhân gian sẽ loạn lạc lắm."
Tử Long càng nói thì mọi người càng thêm chấn động. Nhưng câu nói này của anh ấy vô tình nhắc nhở tôi, tôi nhìn Tử Long bằng ánh mắt sáng rực, đồng thời lắc đầu: "Tử Long, chủ nhân của Đoạt Phách không muốn đối phó với âm tào địa phủ đâu, mục đích thật sự của hắn ta là muốn nuốt trọn Minh Vương Cửu U đang trấn áp Mười tám tầng địa ngục cơ."

Bình Luận

0 Thảo luận