"Tôi không hề có chuyện tự định chung thân với người Hán này, cũng không hề có bất kỳ quan hệ gì với anh ta!"
Lúc Lâm Y Y thốt ra câu nói ấy, tôi có cảm giác như tim mình ngừng đập, cả người ngây ra tại chỗ, đầu óc trống rỗng. Không thể nghe vào tai những tiếng xì xào xung quanh nữa.
Tôi chỉ biết, cảm giác này rất khó chịu, khó chịu đến mức không thể thở nổi.
Trong tiếng ồn ào ầm ĩ chói tai đầy phiền muộn này, tôi chỉ nghe thấy tiếng Tử Long giận dữ gào lên: "Lâm Y Y, không ngờ cô lại tuyệt tình đến thế! Chúng tôi đều nhìn lầm cô rồi, cô khiến chúng tôi thật sự rất thất vọng! Tôi với Sơ Cửu đúng là người mệnh khổ, là chúng tôi quá ngây thơ! Xin lỗi, chúng tôi đã làm phiền cô rồi! Nếu như cô còn nể tình nghĩa chúng ta ngày xưa, xin cô cho chúng tôi một con đường sống. Sơ Cửu, đi! Hôm nay ai dám động vào em, anh sẽ giết kẻ đó đầu tiên!"
Bàn tay to lớn của Tử Long kéo lấy tôi, nhẹ nhàng nhưng có lực. Lúc bấy giờ tôi lại như người mất hồn, cứ để mặc cho anh ấy kéo tôi ra ngoài. Nhưng người Miêu đã bao vây chúng tôi, không có ý muốn thả chúng tôi đi.
"Cút ngay!" Tử Long hét lên, gân xanh nổi đầy trên trán. Khí thế như sát thần, hoàn toàn trấn áp đám người Miêu xung quanh.
Tôi ngơ ngác quay đầu lại nhìn Lâm Y Y, thấy cô ấy cũng đang nhìn tôi. Vẻ mặt bình tĩnh dị thường, hàm răng cắn chặt, cặp mắt to tròn chất chứa một tâm tình phức tạp mà tôi chưa thấy bao giờ.
Ông lão kia tựa như vẫn chưa muốn từ bỏ, lại lớn tiếng nói: "Tiên Linh Bà, hiện giờ người Miêu của cửu động thập trại đều đang chờ một câu nói của cô! Nếu như cô thật sự không có quan hệ gì với người Hán này, vậy cô hãy lớn tiếng nói cho chúng tôi biết! Bọn họ đã tự tiện xông vào cửu động thập trại của chúng ta, còn sỉ nhục Tiên Linh Bà, phá hoại đại hội của chúng ta! Tội đáng phải chết, theo quy định của trại Cổ Miêu chúng ta, nhất định phải chặt đầu bọn họ để tế cây thần! Tiên Linh Bà, xin cho chúng tôi một câu trả lời!"
Lâm Y Y cắn răng, lớn tiếng nói: "Hôm nay tôi lấy thân phận Tiên Linh Bà nói lại lần nữa cho mọi người biết, tôi không hề tự định chuyện chung thân với người Hán này, là tự anh ta ăn nói linh tinh! Nhưng khoảng thời gian tôi sống ở thế giới bên ngoài, quả thật từng có tiếp xúc với bọn họ. Theo cách nói của họ thì cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Người Miêu chúng ta trọng tình trọng nghĩa, nếu như họ đã từng giúp đỡ tôi, vậy chúng ta cũng không thể đuổi tận giết tuyệt! Nể tình họ từng giúp đỡ tôi, người Miêu chúng ta rộng lượng cho họ một con đường sống, để họ xuống núi. Từ giờ trở đi không ai nợ ai, cũng để cho họ ra ngoài báo lại cho Đạo môn của Trung Hoa, rằng Miêu Vương vĩ đại của chúng ta sẽ dẫn dắt người Miêu của cửu động thập trại, đoạt lại tôn nghiêm mà chúng ta nên có, chia đều thiên hạ với Đạo môn bọn họ! Để người thường trên đời cũng biết đến sự tồn tại của cửu động thập trại chúng ta!"
"Được!" Lâm Y Y vừa nói xong, ông lão liền đỡ lời, cất tiếng tuyên bố: "Nếu Tiên Linh Bà đã cho bọn họ cơ hội, vậy người Miêu chúng ta rộng lượng sẽ cho bọn họ một con đường sống!"
Ông lão nói câu này bằng tiếng Hán là để cho chúng tôi nghe, sau đó ông ta lập tức dùng tiếng Miêu để tường thuật lại cho người Miêu xung quanh. Sau khi nghe được quyết định của Lâm Y Y, bọn họ lại reo hò ầm ĩ thêm lần nữa, tiếng reo hò mang đầy sự vui vẻ điên cuồng của người thắng cuộc.
Nhưng họ cũng không làm khó, thậm chí còn nhường đường cho chúng tôi. Bọn họ đứng ở hai bên, tay giơ loan đao, nhìn chúng tôi với vẻ mặt khiêu khích đắc ý.
"Đi!" Lão quỷ đi trước dẫn đường, Tử Long kéo theo tôi vẫn còn đang hồn bay phách lạc. Diệp Chu Tinh canh chừng phía sau. Mỗi một bước đi, tôi lại cảm nhận trái tim mình như đang rỉ máu.
Vì trong lòng tôi hiểu rõ, một khi tôi ra khỏi trại Cổ Miêu này, tôi nhất định sẽ đánh mất Lâm Y Y, vĩnh viễn đánh mất người tôi yêu!
"Khoan đã!" Ngay lúc chúng tôi sắp ra khỏi vòng vây của người Miêu, đại tư tế ở sân phơi ngũ cốc bỗng gọi chúng tôi lại. Tôi quay đầu nhìn lại, hắn nở nụ cười, nhìn tôi: "Lý Sơ Cửu đúng không? Ta cho ngươi một cơ hội khiêu chiến ta! Nếu thắng, ta sẽ cho ngươi sống sót rời khỏi đây. Nếu thua, người phải ở lại, những người khác có thể đi!"
"Đại tư tế, cậu muốn làm gì? Tiên Linh Bà của chúng ta đã để cho bọn họ đi rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn làm trái mệnh lệnh của Tiên Linh Bà?" Ông lão lạnh lùng chất vấn.
Tôi nhìn ra được, từ nãy đến giờ ông lão này vẫn luôn muốn giúp tôi. Nghe giọng điệu ông ta nói chuyện với đại tư tế lúc này, rõ ràng đã chứng minh một chuyện, ông ta không muốn đại tư tế trở thành Miêu Vương mới.
Không ai nghĩ tới tình thế này, nhưng đại tư tế lại chẳng hề tức giận, hắn vẫn bình tĩnh cười, thản nhiên nói: "Ngươi nhớ cho kỹ, hiện giờ ta chính là Miêu Vương của cửu động thập trại! Tiên Linh Bà của các ngươi cũng là vợ sau này của ta, ở cửu động thập trại, lời nói của ta mới là mệnh lệnh! Các ngươi muốn phục tùng ta, hay là phục tùng Tiên Linh Bà của trại Cổ Miêu?"
Câu này của đại tư tế quả là chí mạng, hắn nói bằng tiếng Hán nên người Miêu xung quanh đều không phản ứng lại ngay lập tức, tất cả đều đang phiên dịch cho nhau. Đợi đến khi họ hiểu ý của đại tư tế, đã có không ít dũng sĩ đứng dậy, hùng hồn bày tỏ muốn đi theo đại tư tế.
Mà dũng sĩ này vừa mở miệng, ngày càng nhiều người Miêu cũng bày tỏ muốn phục tùng đại tư tế. Chỉ trong thoáng chốc, hơn một nửa người đã tỏ ý muốn đi theo hắn.
Người đi rồi trà cũng nguội lạnh, đây đúng là câu nói miêu tả đúng nhất tình trạng hiện giờ. Ngày mẹ của Lâm Y Y còn sống, người của cửu động thập trại đều nghe theo hiệu lệnh của bà. Hiện giờ Lâm Y Y trở thành Tiên Linh Bà của trại Cổ Miêu, nhưng cô ấy không có tà thuật ghê gớm như mẹ mình, nên tất nhiên số người chọn đi theo cô ấy sẽ ít đi.
"Chết tiệt!" Thấy tình hình này, lão quỷ kêu lên một tiếng không ổn rồi nói: "Xem chừng tên đại tư tế này không muốn thả cho chúng ta đi rồi."
Bấy giờ, tôi cũng đã tỉnh táo lại được đôi phần, cắn răng đáp: "Nếu như hắn đã muốn chấp nhận khiêu chiến, thì đây lại chính là kết cục tốt nhất với tôi."
"Nhưng mà..." Lão quỷ lo lắng hỏi tôi: "Sơ Cửu, cậu thật sự có thể đánh bại đại tư tế sao?"
"Không biết!" Tôi lắc đầu, nói: "Cho dù hắn có lợi hại đến mấy, tôi vẫn luôn tin vào câu nói, tà không thể thắng chính! Có thể đánh bại hắn hay không, phải thử mới biết được!"
Lão quỷ nghe vậy lại thở dài một tiếng, rồi chẳng nói năng gì nữa.
"Giờ không cần phải nghi ngờ quyết định của ta nữa rồi đúng không?" Đại tư tế nhìn ông lão, hờ hững nói. Sau đó hắn nhìn về phía Lâm Y Y, cười bảo: "Tiên Linh Bà, từ trước đến giờ ở cửu động thập trại đều do đàn ông làm chủ. Ta quyết định như vậy, chắc cô sẽ không phản đối chứ? Nếu như cô từ chối, đám bọn họ đừng hòng có ai rời khỏi đây được!"
Đại tư tế nói bằng giọng điệu uy hiếp, chứng minh địa vị của mình, hiện tại hắn mới là người có quyền lên tiếng và quyết định ở cửu động thập trại.
Lâm Y Y không lên tiếng, cũng không lộ ra biểu cảm gì, càng không nhìn chúng tôi, chỉ ngồi xuống ghế, chẳng nói chẳng rằng.
"Được!" Thấy biểu hiện này của Lâm Y Y, đại tư tế bật cười, rồi lại nhìn về phía tôi, "Lý Sơ Cửu, dám khiêu chiến ta ư?"
Tôi cười nhạt, không nói gì, giơ thẳng Thước Trấn Hồn lên.
Tôi lấy vũ khí ra là đã bày tỏ thái độ của tôi lúc này. Thời khắc này, bầu không khí lại hừng hực lên lần nữa. Người Miêu xung quanh kích động gào thét, từ từ thu nhỏ vòng vây, dùng bức tường bằng người ép tôi vào sân.
Diệp Chu Tinh vỗ vai tôi một cái, cười nói: "Sơ Cửu, giết hắn đi! Y Y là của cậu, giết đại tư tế là cậu có thể đưa cô ấy đi được rồi!"
"Ừ!" Tôi gật đầu, Tử Long cũng nhắc nhở tôi phải cẩn thận. Sau đó tôi mới chầm chậm bước vào sân phơi ngũ cốc.
Vừa bước vào sân, xung quanh lại vang lên những tiếng gào thét chói tai nối tiếp nhau. Có lẽ trận tỉ thí lựa chọn Miêu Vương trước đó không thấm tháp lắm, giờ trận đấu giữa tôi và đại tư tế mới là cao trào nhất.
Trong mắt những người Miêu này, tôi nghiễm nhiên đã trở thành người đại diện cho Đạo môn Trung Hoa, còn đại tư tế lại đại diện cho cửu động thập trại. Đây là trận chiến đầu tiên của họ với người ngoài, nếu như có thể giết được tôi thì cũng có nghĩa là họ đã đánh dấu được trận thắng đầu tiên, rõ ràng là sẽ tăng thêm khí thế và lòng quyết tâm của họ.
Trong tiếng gào thét ồn ào ầm ĩ, tôi thong thả đi về phía đại tư tế. Đại tư tế cũng đi tới gần, chúng tôi dừng lại ở chính giữa, hai người cách nhau chỉ khoảng chừng ba, bốn mét.
Đại tư tế giang hai tay, hơi đề xuống, xung quanh ngay lập tức yên tĩnh lại. Sau đó đại tư tế mới nhìn về phía tôi, cười nói: "Nói thật, lúc ta đi ngao du bên ngoài cũng từng nghe thấy đại danh của ngươi! Lý Sơ Cửu, cái tên này rất nổi tiếng ở Đạo môn và cả Linh tộc. Nghe đồn lúc ngươi chiến đấu với Vu giáo, ngươi dùng sức của ba người mà tiêu diệt được cả Vu giáo. Bên cạnh đó ta cũng nghe nói ngươi năm lần bảy lượt mạnh mẽ xông vào Âm tào Địa phủ, thậm chí còn xông vào cả Mười tám tầng địa ngục, nhưng vẫn có thể sống sót trở về! Hôm nay ta muốn xem xem, thực lực của người nổi tiếng ở Đạo môn - Lý Sơ Cửu ngươi, rốt cuộc là như thế nào?!"
Giọng nói của đại tư tế chẳng hề có lấy một chút phẫn nộ, vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa. Nhưng hắn nói xong, nội tâm tôi lại thấy hơi cân cấn. Sao hắn lại biết nhiều chuyện của chúng tôi đến vậy? Lẽ nào đúng như Diệp Chu Tinh đoán, có người xúi giục tên đại tư tế này?!
Tôi dừng lại một chút, hỏi: "Ngươi quanh năm sinh sống ở thập vạn đại sơn, chỉ là một lần ngao du mà đã biết rõ chuyện của ta như vậy. Vậy có nghĩa là có người nào đó của Đạo môn đang xúi giục ngươi đúng không? Nói cho ta biết, kẻ đó là ai?"
"Muốn biết ư?" Đại tư tế nở nụ cười đầy ẩn ý, một nụ cười tựa như đã cho tôi câu trả lời, rằng thật sự có người đứng sau xúi giục hắn.
Nhưng tôi còn chưa kịp phản ứng lại, đại tư tế đã chuyển đề tài, trong mắt bùng lên sát ý, hắn đanh giọng: "Muốn biết là ai nói cho ta biết, vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh đánh bại ta hay không đã?"
Vừa dứt lời, đại tư tế đã trực tiếp xông lên ra tay với tôi...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận