Tôi đọc thư mà người của thôn Tiểu Nghĩa gửi cho mình, một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn được. Trên thư đã viết, tống tử thi hương, âm bà tầm tử, thi hương tứ tế, linh miêu đà quỷ, âm bà vấn lộ, tiểu quỷ tiến môn! (Ý là: Nhang làm từ xác trẻ con, âm bà tìm con, bốn nén nhang cúng tế, linh miêu cõng quỷ, âm bà hỏi đường, tiểu quỷ vào nhà!)
Mấy câu này viết rất ngắn gọn, là phong cách của mấy thầy phép bọn họ. Nhưng trong thư không viết phương pháp ứng phó, mà dựa vào quan hệ giữa tôi và bọn họ, nếu biết phương pháp ứng phó thì bọn họ nhất định sẽ nói cho tôi biết.
Lúc này, đầu óc của tôi nhanh chóng phân tích ý trong mấy câu này. Thầy luyện nhang tạo ra nhang từ xác của trẻ con, chính là tống tử thi hương, mà bà lão kỳ lạ đi tìm con kia chính là âm bà.
Cái nghề âm bà này có rất nhiều cách hiểu, có một số bà già có thể thông linh cũng được gọi là âm bà. Còn có thảo quỷ bà mà chúng tôi từng gặp ở trại Cổ Miêu trước đó cũng gọi là âm bà. Nhưng chỉ cần là âm bà mà thuộc về kiểu thầy phép thì nhất định sẽ biết chút tà thuật.
Còn thi hương tứ tế trong câu này, hẳn là nói đến bốn nén nhang mà thầy luyện hương kia luyện ra được. Đợi đến lúc nén nhang thứ tư được đốt cháy để cúng âm dương, tiểu quỷ sẽ tiến vào nhà họ Diệp. Nhà họ Diệp là một gia tộc lớn của Đạo môn, đám tiểu quỷ bình thường hoàn toàn không dám mò lại gần, trừ khi là quỷ có đạo hạnh cao thâm.
Mà âm bà hỏi đường chắc hẳn để chỉ âm bà đưa quỷ nhỏ vào trong nhà. Tôi tính thử, thầy luyện nhang đã luyện được ba nén nhang, cộng thêm tối nay nữa thì vừa vặn là nén nhang thứ tư. Đến lúc đó, âm bà sẽ tới hỏi đường!
Nghĩ đến đây, tôi cũng phải giật mình vì sợ, cả người nổi đầy da gà. Tôi vội vã nhìn về phía Vương Kỳ Bằng, dặn dò cậu ta: "Kỳ Bằng, cậu lặng lẽ tập hợp toàn bộ đệ tử nhà họ Diệp có thể tin tưởng được lại, nhưng đừng làm cái gì cả, cứ trốn đi trước rồi chờ lệnh của tôi. Cho dù Diệp Đường và bác Diệp có hỏi thì cũng không được nói, biết không? Đêm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện."
Nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của tôi, Vương Kỳ Bằng liên tục gật đầu, đáp: "Anh Cửu, anh cứ yên tâm, bây giờ em sẽ đi làm ngay!"
"Mau đi!" Tôi lại nhảy qua cửa sổ, rời khỏi phòng. Tôi không cho cậu ta công khai là vì không muốn để bác Diệp biết tôi đã phát hiện bí mật của bác ấy. Bởi vì bác ấy vẫn còn giá trị lợi dụng, cũng là nhân vật then chốt có thể xoay chuyển cục diện lần này!
Tôi lại trèo lên nóc nhà, nhanh chóng chạy tới chỗ phòng thuốc. Bây giờ vẫn chưa ngửi thấy mùi đốt nhang quen thuộc kia, chứng minh tôi vẫn còn thời gian. Tôi nhất định phải ngăn cản thầy luyện nhang trước khi hắn luyện thành công nén nhang thứ tư!
Đến phòng thuốc, đầu tiên là tôi nhìn vào bên trong qua cửa sổ, thấy bác Diệp không có ở bên trong. Tôi lại liếc nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn bác ấy sẽ không đến, tôi mới chuẩn bị đi đối phó với thầy luyện nhang kia.
Tôi nhìn thấy được lúc này gã đang ngồi trước lư hương, luyện chế thứ nhang từ xác chết kia. Tôi vòng đến cửa chính, đẩy cửa ra để đi vào ngăn cản gã. Nhưng nào ngờ ngay lúc tôi đẩy mở cửa, gã đột nhiên đứng dậy, kích động hô to: "Tứ hương tế âm dương, dã miêu khiếu tử xuân! Âm bà tầm tử, tiểu quỷ tiến môn! Tôi... thầy luyện nhang duy nhất còn lại trên đời, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ mà tôn chủ giao cho, dù chết cũng không tiếc. Khụ khụ..."
Nói xong lời cuối cùng, gã bắt đầu không ngừng ho khù khụ, còn phun ra cả máu đen lên trên lò luyện đan. Mà lúc này tôi mới chú ý đến, gã đã luyện chế ra nén nhang thứ tư. Mà khi máu của gã phun ra, nén nhang đang cháy như bị người thổi cật lực vô, chớp mắt đã cháy hết một nửa. Mà mùi hương kỳ lạ kia cũng lập tức tỏa ra khắp phòng thuốc, nức cả mũi.
Chết tiệt! Hỏng rồi! Lúc thấy cảnh tượng này, tôi không khỏi chửi thề một tiếng. Mà ngay khi nghe thấy tiếng của tôi, thầy luyện nhang cũng tức thì xoay đầu lại.
Lúc này tôi mới nhìn thấy rõ mặt mũi gã, trông gã chừng ba mươi tuổi, người gầy trơ cả xương. Vẻ mặt gã tái nhợt đáng sợ, còn trắng hơn cả vôi trên tường.
Đôi mắt gã giống như của người mắc bệnh cường giáp, trông như sắp lồi hẳn ra. Tựa như trên cả khuôn mặt của gã chỉ có đôi mắt đó là còn mang theo chút sức sống.
Đôi con ngươi phủ đầy tơ máu. Nơi ấn đường của gã bốc đầy khí đen, đây là dấu hiệu của người sắp chết.
Thầy luyện nhang này đã dùng hết tu vi của mình để luyện ra nhang thi tống tử, thậm chí còn tiêu hao cả tuổi thọ của mình.
"Ha ha, mày đến muộn rồi, mày đến muộn một bước rồi! Nhà họ Diệp sắp biến mất. Khụ khụ..." Nhìn thấy tôi, gã chẳng hề tỏ ra giật mình, trái lại còn cười điên cuồng. Cũng bởi vì cười quá mức nên gã lại ho khù khụ, máu đen không ngừng trào ra từ miệng gã, giống như gã sắp ho luôn cả ngũ tạng lục phủ ra ngoài.
Tôi không thể hiểu được nên hỏi thẳng gã: "Vì muốn luyện được bốn nén nhang thi tống tử, anh thật sự cam tâm tình nguyện hy sinh bản thân sao? Nhưng anh có biết làm vậy sẽ hại chết bao nhiêu người vô tội không?"
"Ha ha..." Thầy luyện nhang cười to, hoàn toàn chỉ còn sự điên cuồng trước khi chết, "Mày không hiểu đâu, đây là sứ mạng của tao, cũng là giá trị của tao! Tôn chủ giao cho tao nhiệm vụ này, dù có phải chết thì tao cũng phải hoàn thành. Các thầy phép như bọn tao sẽ được sống cuộc sống mà bọn tao đáng được hưởng dưới sự dẫn dắt của tôn chủ! Chỉ vì nghề của bọn tao có chút đặc thù mà đạo sĩ chính thống bọn mày liền coi bọn tao là tà đạo, giở đủ trò để trục xuất rồi đuổi giết. Bọn tao cũng phải để cho bọn mày nếm thử cái cảm giác bị đuổi giết, bị trục xuất!"
Tôi hiểu rất rõ ý trong lời nói của gã. Năm đó Đạo môn từng trục xuất các thầy phép như bọn họ, nhưng đó cũng là vì bọn họ dùng tà thuật để hại người.
Tôi khẽ lắc đầu, đáp: "Nếu mấy người không dùng tà thuật để hại người thì sao Đạo môn lại có thể không chứa chấp được mấy người? Các thầy phép ban đầu cũng thuộc về Đạo môn, là tự mấy người tách ra khỏi Đạo môn, tôn sùng tà thuật nên mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay."
"Hừ!" Thầy luyện nhang hừ lạnh một tiếng, nói với cái giọng điệu đầy khinh thường, "Đạo môn Hoa Hạ sao? Dựa vào cái gì mà phải tôn Đạo môn bọn mày lên chứ? Các thầy phép bọn tao cũng là truyền thừa của Đạo môn, tà thuật cũng chưa chắc đều là hại người. Tao... Tao... Khụ khụ..."
Bởi cảm xúc của thầy luyện nhang có sự thay đổi quá mãnh liệt nên gã lại bắt đầu ho khan không ngừng. Chỉ trong vài giây, máu đen đã lại trào ra. Gã cũng chẳng thể đứng vững được nữa, mà ngã ngồi xuống đất. Gã ngẩng đầu, trừng mắt nhìn tôi, có vẻ như gã còn muốn nói gì đó nữa, nhưng người gã đột ngột lên cơn co giật, thế rồi gã cứ thế nhắm nghiền mắt, gã đã chết.
Mà nén nhang thi tống tử thứ tư cắm trong lư hương trước mặt gã cũng đã cháy hết. Chút tro tàn cuối cùng cũng rơi khỏi chân nén nhang, đồng thời đốm lửa cũng tắt ngóm.
Đợi chút... Thi hương tứ tế, âm bà vấn lộ!
Gay rồi! Vừa nghĩ tới cái câu này, tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng dược. Tôi không có thời gian để ý đến chuyện khác nữa, chỉ biết chạy thẳng về phía cổng chính nhà họ Diệp. Tôi vừa chạy ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy ở cách cổng không xa, có đệ tử nhà họ Diệp đứng gác cổng đang giải thích gì đó cho bà lão lần trước.
Bà lão đó vẫn ôm một con mèo đen trong lồng ngực, xem ra tinh thần không được bình thường cho lắm. Từ rất xa, tôi nghe được từng tiếng rất nhẹ, là bà lão hỏi: "Cậu trai trẻ, bà lão đây không tìm được đường đi, xin hỏi phía trước có phải là nhà họ Diệp không?"
"Không được trả lời bà ta, im ngay cho bố mày!" Tôi vừa nghe thấy cái câu hỏi đường của bà lão này thì rợn hết tóc gáy, lập tức thốt ra câu chửi.
Nhưng cuối cùng vẫn đã muộn, một đệ tử khác trong số đó còn trả lời với giọng rất đắc ý: "Bà lão, trước mặt bà chính là nhà họ Diệp, là địa bàn của chúng tôi!"
"Chết tiệt!" Tôi nghe được câu trả lời đó, tức đến nỗi chỉ muốn nổi khùng. Tiếng quát của tôi cũng làm bọn họ giật nảy, lúc này bọn họ mới ý thức được rằng tôi đang gọi bọn họ. Mấy người đệ tử đó quay đầu lại, ngơ ngác hỏi tôi: "Anh Cửu, sao vậy? Là bà lão tối hôm qua, bà ấy đến hỏi đường!"
Tôi tức đến nỗi chỉ muốn tát cho cậu ta một cái, cái thứ nhiều chuyện. Tôi không rảnh để chửi cậu ta, mà lao thẳng đến chỗ âm bà. Âm bà nhìn tôi, nở nụ cười quỷ dị rồi âm u nói: "Hóa ra trước mặt chính là nhà họ Diệp sao, xem ra bà già này tìm đúng đường rồi. Bọn nhỏ, đều về nhà đi!"
Giọng điệu âm bà nói chuyện rất âm u và khủng bố. Nói xong, bà ta vuốt ve con mèo đen trong lòng mình. Bà ta vừa sờ tay, con meo đen bỗng nhiên ngẩng đầu lên, duỗi đầu ra rồi kêu một tiếng rất chói tai, meo!
Trong khoảnh khắc con mèo đen ngẩng đầu lên, tôi tức thì dừng bước. Bởi vì tôi thấy rất rõ, đôi mắt của con mèo đen đó chỉ toàn một màu đỏ, ngay cả con ngươi cũng không có.
Đôi mắt đó khiến người ta sởn cả tóc gáy, lạnh lẽo sống lưng.
Meo... meo...
Sau khi con mèo đen đó kêu to, xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng mèo kêu không ngừng. Tiếng kêu đó rất gấp gáp, cũng rất chói tai, rồi lại vô cùng thê thảm, khiến người nghe toát mồ hôi lạnh!
Chưa đến mười giây đồng hồ, cùng với từng tràng tiếng mèo kêu liên tiếp thế này, ở chỗ cách chúng tôi không xa thình lình xuất hiện một con mắt màu xanh thăm thẳm. Đôi mắt kia đang di chuyển lại gần chúng tôi một cách cảnh giác.
Đợi đến lúc con mắt này di chuyển đến phạm vi nằm trong tầm mắt của chúng tôi, tôi mới nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta phải tặc lưỡi kia. Ít nhất phải có đến mấy chục con mèo hoang, chúng nó bước đi với tư thế rất quái dị, là đi theo kiểu nằm rạp, giống như có thứ gì đó đang đặt trên lưng chúng nó, khiến chúng nó không thể đứng thẳng mà đi được...
Tư thế bước đi quỷ dị kia của mèo hoang, cộng thêm tiếng kêu của mèo liên tiếp vang lên ở xung quanh và bà lão cười quỷ dị nhìn tôi. Cho dù là tôi cũng phải sởn hết cả tóc gáy!
Mẹ nó, quỷ dị quá!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận