Chỉ khoảng một đến hai giây sau, trong lúc những cái xác này điên cuồng nhào về phía tôi, đúng lúc đó từng tia sáng chói mắt cùng lúc chiếu lên người chúng.
Những cái xác này đều bị quỷ khí khống chế, sợ ánh sáng mạnh. Sau khi bị ánh sáng chiếu vào, bọn chúng lập tức ngừng lại, không dám xông lên trước nữa, còn giơ tay chặn ánh sáng chiếu lên mặt mình. Dưới ánh sáng chói mắt, trên người những cái xác đó tỏa ra quỷ khí giống như bốc lên khí lạnh vô cùng âm u!
Mà đúng vào lúc này, tôi đã lùi ra ngoài trận Thất Tinh Tỏa Thi. Lúc này tôi bèn cắm Thước Trấn Hồn vào mắt trận, sau đó hai tay nhanh chóng kết ấn, đồng thời lớn tiếng đọc thần chú: "Hách hách âm dương, nhật xuất đông phương; thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương; đô thiên lôi công, hách dịch càn khôn; thần long hiệp vệ, sơn nhạc tồi khuynh; tà thần ma mị, cảm hữu trương lân? Lôi công trùng kích, toái diệt kỳ hình; quỷ quái đãng tẫn, nhân đạo an ninh! Chân thành mời Tam Thanh tổ sư gia ban cho tôi Thất Tinh thần quang, nhất sắc vong hồn diệt, nhị sắc quỷ quái tán, tam sắc đãng vạn tà! Tôi xin Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh, thái!"
Tốc độ niệm chú của tôi rất nhanh, đến tôi cũng gần như không nghe rõ được chữ. Trước kia tôi cũng không biết trận Thất Tinh Tỏa Thi này, là học từ hồn thức của tổ sư gia. Cùng lúc thốt ra tiếng "thái", thủ ấn trong tay cũng đã sớm biến thành đạo chỉ, đột nhiên chỉ về phía trước!
Trong phút chốc, tôi cảm giác có một trận gió đêm ôn hòa thổi qua người mình. Tiếp đó, bảy bảy bốn mươi chín đồng tiền Ngũ Đế được tôi chôn xuống đất đều chui ra khỏi mặt đất, cùng lúc đó còn phóng lên trời từng chùm sáng màu vàng óng!
Tổng cộng có bảy cột sáng màu vàng bao phủ toàn bộ công trường lại, tất cả cột sáng đều to bằng chân của người đàn ông trưởng thành. Mà ngay vào lúc tôi vừa gọi ra trận Thất Tinh Tỏa Thi, những cái xác ở trong đó bắt đầu cảm thấy bất an, dồn dập muốn xông đến trận Thất Tinh Tỏa Thi!
Thế nhưng vừa chạm vào chùm sáng, bọn chúng lập tức bị pháp lực của đại trận chấn bay về. Mỗi lần đụng vào một cái, bọn chúng đều giống như bị sét đánh, cả người bắt đầu run rẩy. Sau khi liên tục xông lên mấy lần, bọn chúng cũng không dám xông vào đại trận nữa.
Điều khiến tôi không ngờ là những cái xác này lại từ từ vây quanh đạo sĩ kia, như thể phải bảo vệ hắn vậy. Đạo sĩ kia đã biến thành quỷ nô, cũng là người đã hút khô máu của những cái xác kia!
Tôi đếm thử, có chừng mười cái xác trong đây. Tôi thấy trên người bọn họ còn đang mặc quần áo công nhân, hẳn là đội xây dựng đào ra con quỷ đòi nợ trước đó.
Chỉ là trên người bọn họ đã không còn máu thịt, tất cả đều biến thành xác khô. Trên khuôn mặt của từng người chỉ có một lớp da vừa nhăn vừa đen, còn con ngươi của bọn họ cũng đều đã biến thành màu đỏ như máu.
Lúc nhìn thấy những cái xác khô này bảo vệ đạo sĩ quỷ nô kia, tôi mới hiểu đạo sĩ kia đã biến bọn họ thành xác khô. Nói cách khác, thật ra bọn họ đã không còn trí khôn nữa mà bị đạo sĩ quỷ nô kia khống chế rồi.
Tôi dùng thiên nhãn quan sát đạo sĩ quỷ nô kia, trong mắt hắn đầy máu, quỷ khí toát từ trên người ra cũng dày nhất. Có lẽ trên đầu lưỡi của hắn đã có tiểu quỷ thành hình rồi!
Đến giờ tôi mới hiểu tại sao quỷ khí lại thành hình trên đầu lưỡi, bởi vì máu trên đầu lưỡi của con người tinh khiết nhất, quỷ khí chọn thành hình trên đầu lưỡi là muốn hoàn toàn khống chế người này, biến hắn thành quỷ nô.
Mà quỷ khí lại còn từ người ba con quỷ đòi nợ kia phóng ra, thứ này chẳng khác nào một trận dịch bệnh. Người bị quỷ khí khống chế lại lây nhiễm cho những người khác, cuối cùng tất cả đều sẽ trở thành quỷ nô của ba con quỷ đòi nợ kia.
Tôi càng nghĩ càng thấy sợ, rốt cuộc ba con quỷ đòi nợ kia đã hình thành thế nào? Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy ba con quỷ đó.
Tôi sợ bọn chúng trốn trong công trường nên đã quay đầu hô to với chủ thầu: "Điều chỉnh vị trí của đèn chiếu, chiếu đèn vào trong công trường!"
"Được!" Chủ thầu hô to một tiếng được, sau đó lại tiến vào phòng điều khiển, di chuyển một cái đèn chiếu để tìm phương hướng. Sau khi điều chỉnh trong chốc lát, một luồng sáng chói mắt từ đèn chiếu rọi vào trong công trường.
Tôi nhìn vào đó, tim bỗng đập thót. Trong cái công trường kia vậy mà chẳng hề có một cái xác nào, hoàn toàn trống rỗng. Ngoại trừ tro bụi bị thổi lên từ mặt đất thì chỉ có quỷ khí màu đen đang lơ lửng ở xung quanh!
Nói cách khác, ba con quỷ đòi nợ kia không có ở đây. Mà đạo sĩ quỷ nô kia hẳn là đụng phải quỷ đòi nợ trước, sau đó mới biến thành quỷ nô của bọn chúng.
Tôi nhớ chủ thầu đã nói gã mời không ít đạo sĩ, thế nhưng bây giờ chỉ còn thấy được một người này. Xem ra những đạo sĩ khác đã bị quỷ đòi nợ xử lý rồi!
Tôi ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó mới thử tiếp xúc với bọn chúng, muốn biết rốt cuộc bọn chúng còn có thể nói không. Tôi tăng cao âm lượng, lạnh lùng nói: "Tà ma to gan, hôm nay bổn đạo trưởng ở đây, các ngươi còn không chịu đền tội sao? Nói cho ta biết con quỷ đòi nợ kia đang ở đâu, nếu không ta sẽ khiến các ngươi hồn bay phách tán!"
Ánh sáng xung quanh rất chói mắt, không chỉ ánh sáng vàng từ trận Thất Tinh Tỏa Thi mà còn có ánh sáng chói mắt của đèn chiếu. Cái công trường này vốn dựng từ sắt và thép, bề ngoài lại mang màu xanh dương nên rất phản quang.
Lúc tôi nhìn bọn chúng, ánh sáng phản chiếu lại cũng làm chói mắt tôi, giống như muốn làm mù mắt tôi vậy.
Tôi không bảo chủ thầu tắt đèn chiếu đi mà đợi câu trả lời của đạo sĩ quỷ nô kia. Lúc tôi nhìn đạo sĩ quỷ nô, hắn lại nở nụ cười âm u, trong miệng khó khăn thốt ra vài chữ: "Tới... cửa... đòi... nợ, mượn... mạng... phải... trả..."
Trước đó lúc con trai của bác Chung chết cũng thốt lên mấy câu này. Tôi nhớ lúc đó anh ta còn muốn bắt lấy tay của bác Chung, nhưng vì lúc đó bác Chung đã suy sụp, không chú ý đến phản ứng của con trai mình. Mấy chữ tới cửa đòi nợ cũng là lời con trai của bác ấy nói ra trước khi chết, chỉ là không hề nhắc đến bốn chữ mượn mạng phải trả này.
Tôi không nghĩ ra được rốt cuộc là ai đã hại chết ba con quỷ đòi nợ kia, rồi chúng muốn ai trả lại mạng cho mình.
Tôi không nghĩ ra nên lại hô to: "Các ngươi có thể nói cho ta biết các ngươi muốn ai trả mạng không? Chưa biết chừng ta còn có thể giúp các ngươi yên ổn xuống mồ!"
Tôi vừa nói vậy, đạo sĩ quỷ nô kia lại nở nụ cười âm u, trong miệng vẫn nói ra tám chữ tương tự như trước, tới cửa đòi nợ, mượn mạng phải trả.
Xem ra bọn họ không thể nói chuyện vì đều là xác chết. Xác chết không thể nói chuyện, chỉ có hồn ma mới có thể. Hắn có thể nói ra tám chữ này, chứng tỏ là do tiểu quỷ ngay đầu lưỡi hắn nói.
"Anh Cửu, sao rồi?" Đúng lúc này, ba anh em Dương lão tam cũng quay lại. Chủ thầu thấy tôi đã dọa được đám xác chết này nên mới vào trong với mấy anh em nhà họ Dương.
Tôi không ngờ anh ta lại gan dạ đến thế, bây giờ đã không sợ nữa rồi. Chắc vì trước đó bị sợ hãi quá độ nên bây giờ đã mất cảm giác, quen luôn với việc này. Có điều trước khác nay khác, đợi chuyện này được giải quyết thì sau này nghĩ lại anh ta cũng sẽ sợ đến mức gặp ác mộng thôi.
"Lão tam, bày xong đại trận Huyền Minh chưa?" Tôi hỏi Dương lão tam, anh ta gật đầu đáp: "Anh Cửu, cậu yên tâm đi, có đại trận Huyền Minh bảo vệ, trước khi trời sáng tà ma sẽ không thể xông vào làng."
"Tốt." Tôi khẽ gật đầu, thầm nghĩ xem phải đi tìm ba con quỷ đòi nợ kia thế nào. Ba anh em Dương lão tam nhìn thấy những cái xác bị vây trong đại trận cũng vô cùng khiếp sợ. Sau khi quan sát một lúc, bọn họ mới hỏi tôi: "Anh Cửu, vậy những cái xác này nên xử lý thế nào?"
"Chúng đều là xác chết bị quỷ khí khống chế, chỉ cần trời sáng, có ánh mặt trời chiếu vào sẽ khiến quỷ khí trên người chúng bốc hơi hết. Đến trưa thì chúng sẽ chết thật. Có điều..." Nói tới đây, tôi đưa mắt nhìn ba anh em bọn họ, cười nói: "Có điều không cần chờ đến lúc trời sáng, bây giờ ba anh em các anh vào trong giải quyết toàn bộ bọn chúng luôn đi!"
Đối với bọn họ mà nói thì đây chính là cơ hội rèn luyện. Dương lão tam cũng trở nên kích động, nóng lòng muốn thử. Sau khi thấy tôi gật đầu, ba anh em cùng rút thanh kiếm bằng tiền đồng trên người ra, lao thẳng vào trong trận Thất Tinh Tỏa Thi!
Đối phó với xác chết đương nhiên phải dùng đến bùa trấn thi. Bên trong có khá nhiều xác chết, chỉ có thể lấy máu làm mực, vẽ ra bùa trấn thi trong lòng bàn tay. Lúc ở Bồ Tát Man, tôi đã dạy cho bọn họ pháp thuật này rồi.
Hơn nữa có trận Thất Tinh Tỏa Thi bao vây đám xác chết, cũng đang từ từ tiêu trừ quỷ khí trên người bọn chúng nên cũng dễ đối phó hơn nhiều. Có điều những cái xác này vô cùng nóng nảy, rất khỏe nên tôi vẫn lên tiếng nhắc nhở bọn họ tuyệt đối không được lơ là, chỉ cần bị cắn một cái thôi cũng sẽ bị nhiễm quỷ khí và thi độc ngay.
Ba anh em bọn họ phối hợp rất ăn ý. Sau khi xông vào, ba người bọn họ vẫn làm theo những gì tôi đã dạy. Dưới sự phối hợp đầy ăn ý kia, chỉ chốc lát sau bọn họ đã giải quyết được một đám xác chết.
Kẻ khó đối phó nhất chính là đạo sĩ quỷ nô kia. Nhưng dựa theo thực lực của bọn họ thì tôi cũng không cần lo lắng nhiều. Tôi nhìn về phía chủ thầu bên cạnh, hỏi: "Mấy người đào ra xác ở đâu?"
Chủ thầu lập tức chỉ vào gò núi nhỏ nhỏ đằng sau công trường, nói: "Cao nhân, ở chỗ đó! Trước kia thợ nâng quan vốn đã nâng xác của bọn họ đi rồi, sau đó lại nâng về, chôn vào chỗ đào ra. Đạo sĩ được tôi mời đến cũng xảy ra chuyện sau khi tới đó. Ba cái xác trẻ con kia hẳn là vẫn còn nằm trong cái gò núi nhỏ đó! Sớm biết như thế thì tôi sẽ không mời những tên lừa đảo này về. Không chỉ hại bọn họ còn hại luôn cả công nhân của tôi. Nếu gặp được cao nhân sớm thì chắc cũng không xảy ra nhiều chuyện thị phi như vậy rồi! Haizz..."
Bây giờ ánh mắt chủ thầu nhìn tôi đã không giống trước, ngay cả cách xưng hô cũng sửa lại, không gọi anh bạn như trước mà gọi thành cao nhân rồi.
Tôi không để ý tới những lời khen tặng kia của anh ta, chỉ nhíu mày nhìn gò núi nhỏ sau khu nhà dựng tạm, nói: "Đợi bọn họ giải quyết những cái xác này xong, anh hãy dẫn chúng tôi đi! Cho dù thế nào cũng phải giải quyết ba con quỷ đòi nợ kia. Nếu không đêm dài lắm mộng, chỉ hại chết nhiều người hơn thôi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận