Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 671: Phong thái nước lớn

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Tên sứ giả Ngũ Hành vừa dứt lời, bốn người kia lại khoanh chân ngồi xuống, hai tay chuyển động kết ấn, đồng thời miệng lẩm nhẩm thần chú tiếng Nhật.
Câu chú đó tôi hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ biết rằng lời chú của bọn chúng rất gấp, giống như tiếng của quỷ sai đòi mạng vậy. Hơn nữa, thủ ấn của bọn chúng cũng biến hóa rất nhanh.
Cho dù không hiểu, nhưng tôi biết chúng đang bắt đầu dùng tà thuật.
"Diệp Thiếu Khanh, hôm nay tao sẽ cho mày nếm thử Âm Dương Đạo lợi hại thế nào! Tao sẽ giết chết mày, sau đó lập tức hút ra ba hồn bảy vía để làm thành đường dẫn cuối cùng cho ngũ quỷ Củng Tiên Kiều!" Gã Hỏa trong sứ giả Ngũ Hành vừa nói vừa sải bước về phía Diệp Thiếu Khanh.
Diệp Thiếu Khanh không thèm chớp mắt, cười lớn nói: "Lũ chuột nhắt, mày nhớ lấy! Dù hôm nay Diệp Thiếu Khanh tao chết, thì cũng sẽ có nhiều người hơn nữa đứng ra giết chết lũ trộm cắp chúng mày ngay trên lãnh thổ Hoa Hạ này! Ha ha... ra tay đi! Tao mà chớp mắt thì không phải là người Hoa Hạ!"
Trong khi Diệp Thiếu Khanh đang nói, tôi nhìn thấy tên sứ giả Ngũ Hành lấy ra một chiếc dùi sắc nhọn, nhìn dáng vẻ hắn có lẽ định dùng dùi nhọn đâm vào tim của Diệp Thiếu Khanh.
Chỉ có cách giết chết Diệp Thiếu Khanh như vậy, hắn mới có thể rút ra ba hồn bảy vía! Ngay khi hắn giơ chiếc dùi lên, Diệp Thiếu Khanh lại càng ưỡn ngực, cười lớn trừng mắt nhìn hắn, gương mặt không chút sợ hãi.
"Chết đi!" Tên sứ giả Ngũ Hành gào lên giận dữ, mũi dùi nhọn nhắm về phía ngực Diệp Thiếu Khanh lao xuống.
Tôi đã nhanh chóng vòng tới phía bên hông hắn, tay làm đạo chỉ, một luồng chân khí Huyền Chân mạnh mẽ bắn ra lập tức đánh vào mũi dùi trong tay hắn.
Chỉ nghe thấy kịch một tiếng chói tai, mũi dùi trong tay sứ giả Ngũ Hành loảng xoảng rơi xuống. Còn gan bàn tay của hắn thì bị thủng một lỗ, bàn tay run rẩy, máu tươi theo đó chảy thành dòng xuống đất.
"Giết người trên lãnh thổ Hoa Hạ, đã hỏi ý tao chưa?" Tôi trừng mắt nhìn thẳng vào hắn, lạnh giọng hét lớn.
Khi tôi ra tay, đám sứ giả Ngũ Hành đã phát hiện ra, chúng lắc lắc cánh tay tê dại, quay lại hằm hằm nhìn tôi, nghiến răng nói: "Lý Sơ Cửu, hóa ra mày vẫn chưa chết?"
"Ha ha!" Tôi lạnh lùng cười lớn: "Tao chết rồi, thì ai xử lý đám chuột nhắt chúng mày đây?"
Chưa nói xong tôi đã nhảy tới phía sau Diệp Thiếu Khanh, vung một nhát kiếm Long Uyên cắt đứt dây trói trên người hắn ta.
Diệp Thiếu Khanh không còn bị trói buộc, lắc đầu cười gượng: "Sơ Cửu, nếu cậu tới muộn chút nữa, e là cái mạng nhỏ này của tôi đã không còn nữa rồi!"
"Người anh em, anh chịu khổ rồi!" Tôi xin lỗi một cách chân thành lại càng khiến cho Diệp Thiếu Khanh ngạc nhiên. Hai giây sau, hắn mới mỉm cười lắc đầu bảo: "Cậu đừng như vậy, tôi không quen! Có điều cậu xem, lần nào tôi đặt cược vào cậu cũng đều không thua! Lúc đó đã cược cậu sẽ đánh bại Linh tộc, cuối cùng cậu đã thắng! Hôm nay tôi dùng mạng cược cậu sẽ tới cứu tôi, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi. Xem ra cậu chính là phúc tinh của tôi!"
Tôi không để ý đến câu nói đùa của hắn, định bảo hắn đi chặn cửa trước đã, thì hình như Diệp Thiếu Khanh nhớ ra chuyện gì khác, vẻ mặt hoang mang nhìn tôi nói "Sơ Cửu, lần này tôi không thể giúp cậu, tôi phải lập tức quay về ngay! Nếu Diệp Đường đã bắt được tôi thì chắc chắn biết được nơi tôi ẩn náu, đương nhiên cô ta sẽ không tha cho mẹ tôi! Tôi phải dẫn mẹ đi ngay, tránh đêm dài lắm mộng!"
Người mà Diệp Thiếu Khanh quan tâm nhất trên đời này chính là mẹ ruột của hắn, việc hắn nhắc tới quả thật tiềm ẩn nguy cơ, nếu như mẹ hắn xảy ra chuyện gì, tôi thật sự lo sợ hắn sẽ gây ra chuyện mất nhân tính!
Cân nhắc đến điều đó, tôi đồng ý để hắn nhanh chóng quay về: "Được, vậy anh mau về đi! Đúng rồi, làm giúp tôi một việc, niêm phong lối vào địa cung lại, giết chết chủ tiệm cầm đồ Âm Dương, và báo Bách Hiểu Sinh xuống đây giúp đỡ!"
"Không thành vấn đề, cứ tin ở tôi!" Diệp Thiếu Khanh gật đầu đáp, sau đó lại dặn dò tôi: "Sơ Cửu, cậu cũng phải cẩn thận! Đám chuột nhắt này không dễ đối phó, nhưng tôi tin vào năng lực của cậu. Cho dù không giết chết được bọn chúng, giữ mạng sống chắc cũng không thành vấn đề."
"Ừm!" Tôi cười đáp, "Yên tâm đi, anh mau dẫn mẹ đi đi, sau này hãy đến tìm tôi!"
"Được!" Diệp Thiếu Khanh gật đầu, cũng không thèm để ý đến đám sứ giả Ngũ Hành trước mặt chúng tôi, cứ thế chạy ra khỏi địa cung.
Diệp Thiếu Khanh vừa đi khỏi, bốn tên sứ giả kia muốn đuổi theo hắn, nhưng bị tôi cản lại. "Để hắn đi, lần sau gặp lại giết cũng chưa muộn! Các người tiếp tục duy trì trận pháp, hiện giờ không có ngũ quỷ Củng Tiên Kiều. Nhưng với bốn con lệ quỷ cũng có thể khiến cho Diệp Đường ba hồn bảy vía về chủ mới!"
Tên sứ giả Ngũ Hành vừa ra lệnh, bốn tên kia cũng từ bỏ không đuổi theo Diệp Thiếu Khanh nữa, mà tiếp tục duy trì trận pháp tà thuật của bọn chúng.
Tôi nhìn tên sứ giả Ngũ Hành trước mặt, trang phục trên người hắn giống như một ngọn lửa, dung mạo thoạt nhìn lại càng giống con gái. Nhưng lúc tức giận thì làm cho người ta cảm thấy dữ tợn khủng khiếp.
Tôi nheo mày liếc nhìn hắn nói: "Lúc ở thần mộ Tần Lĩnh, tao đã định thử xem đạo hạnh của chúng mày thế nào, nhưng đáng tiếc mãi vẫn chưa có cơ hội! Nghe nói, trong Âm Dương Đạo, địa vị của chúng mày chỉ sau Thần Quân và Thạch Minh Thánh Hàm, không biết tin đồn này là thật hay giả?"
"Hừ!" Tên sứ giả Ngũ Hành hừ lạnh một tiếng đáp: "Âm Dương Đạo có vô vàn cao thủ, tao chỉ là Âm Dương sư bình thường mà thôi. Có điều, trong Đạo giáo Hoa Hạ, Lý Sơ Cửu mày là người nổi danh nhất! Bọn tao cũng muốn thử xem, rốt cuộc mày có lợi hại như trong lời đồn hay không?"
"Ha ha!" Tôi cười nói: "Đúng như mày nói, tao chỉ là một người tu đạo bình thường của Đạo giáo Hoa Hạ mà thôi. Người lợi hại hơn tao, vơ đại cũng có cả đống. Lý Sơ Cửu bất tài, hôm nay cả gan thay mặt Đạo giáo Hoa Hạ lãnh giáo các ngươi!"
Tôi không biết thực lực đối phương xếp thứ mấy trong số các sứ giả Ngũ Hành, nhưng tiếng Hán của hắn nói chuẩn nhất. Tôi cũng không dám khinh địch, có thể xếp sau Thiên Quân và Thạch Minh Thánh Hàm, thực lực chắc chắn không thể khinh thường.
Tôi vừa dứt lời, hắn đã lùi lại sau một bước, sau đó cúi người hành lễ với tôi, đây có lẽ là nghi thức trước khi chiến đấu của bọn chúng. Quả nhiên sau khi hành lễ xong, hắn đột ngột tấn công.
Một bước xông tới trước mặt tôi, lập tức nhằm vào tôi ra đòn! Tôi cười nhạt, không lùi lại mà giơ tay tiếp chiêu.
Bịch!
Chỉ nghe bịch một tiếng, hai bàn tay đối nhau! Trong chớp mắt, một luồng sức mạnh mãnh liệt từ bàn tay tôi truyền ra. Nhưng hắn không đủ sức, lòng bàn tay tôi vừa phát lực đã trực tiếp đánh cho hắn ta lùi ra sau vài bước.
Nếu không có chân khí Huyền Chân bổ trợ, sức mạnh của tôi và hắn cũng ngang nhau. Nhưng ưu thế của tôi chính là trong cơ thể có tu luyện chân khí Huyền Chân!
Tên sứ giả Ngũ Hành bị tôi đánh bật lại mấy bước, cười ngượng nói: "Không tồi, mạnh hơn tao tưởng!"
Dứt lời, đối phương ra tay lần nữa, song chưởng mạnh mẽ hướng về phía tôi, chưởng ấn như gió, chưởng phong đủ mạnh, không hề có một kẽ hở. Tôi không lùi lại, cũng không rút kiếm ra, kiếm Long Uyên bên tay phải tôi cầm ra sau lưng, tay trái ứng phó, gặp chiêu nào phá chiêu đó.
Chân khí Huyền Chân điên cuồng ngưng tụ trên tay trái, tôi chỉ dùng một tay đối phó nhưng không hề lép vế. Khoảng hai ba phút sau, chúng tôi đã giao đấu tầm hai mươi hiệp.
Nếu hắn tiếp tục tấn công như vậy, tôi có lòng tin trong vòng mười chiêu sẽ đánh bại được hắn! Nhưng tôi biết, hắn còn chưa thể hiện hết sức, chỉ đang thăm dò thực lực của tôi mà thôi.
Tôi cũng muốn chơi đùa với hắn một chút, đây không phải khinh địch mà là sự tự tin của Đạo thuật và võ công Hoa Hạ, cũng là đại diện cho phong thái nước lớn Hoa Hạ! Tôi không chủ động xuất chiêu nhưng phải ép hắn xuất ra toàn lực, như vậy mới thể hiện được khí thế sân nhà.
Tôi thoải mái đáp lại đòn tấn công của hắn, đồng thời lên tiếng: "Võ công thiên hạ đến từ Thiếu Lâm, pháp thuật thiên hạ đến từ Đạo giáo! Đối mặt với kẻ cứng rắn, phải dùng nhu khắc cương, hôm nay tao sẽ dạy cho mày một chiêu, chính là Thái Cực Quyền của Hoa Hạ!"
Dứt lời, đòn tấn công của tôi đột ngột chuyển sang mềm dẻo. Chưởng phong vốn đang dũng mãnh, chớp mắt đã uyển chuyển như nước. Bước chân phối hợp với quyền pháp, lúc nhanh lúc chậm, lúc nhu lúc cương, giống như thân pháp quỷ mị, khiến cho chiêu thức của hắn thất bại, như thể dốc toàn lực đánh xuống nước vậy, không hề có chút hiệu quả nào!
Đánh ra nửa bộ Thái Cực Quyền, chiêu thức của tên sứ giả Ngũ Hành đã có phần loạn nhịp, sau đó lại biến thành đòn công kích dữ dội nhưng hỗn loạn.
Trông thấy hắn ta lộ ra sơ hở, tôi bèn đứng thẳng dậy, giả vờ đánh một chưởng, bắt hắn phải đưa song chưởng ra. Nhưng tôi không có ý định liều mạng với hắn, tôi nhẹ nhàng vòng sang, tránh được song chưởng của hắn, cũng vừa hay áp sát vào bên cạnh đối phương.
Hắn không kịp phản ứng, tôi lập tức tung một chưởng vào vai hắn ta. Lực chưởng rất mạnh, lại kèm theo cả chân khí Huyền Chân mạnh mẽ, đánh cho hắn bay thẳng ra ngoài.
Cơ thể hắn đập mạnh vào trụ đá, cú va chạm mạnh tới nỗi khiến địa cung rung chuyển dữ dội. Còn hắn, sau khi lăn hai vòng trên mặt đất mới đứng lên được.
Máu tươi ứa ra từ khóe môi, nhưng sắc mặt không mấy khó chịu, sau khi lau máu ở khóe môi, hắn cười một cách quái đản, hình như máu huyết trong cơ thể đã bị kích động!
Tôi nhìn hắn cười nhạt nói: "Nếu mày vẫn muốn dùng cách đó để đấu với tao, thì bảo đảm chỉ cần một tay, tao cũng có thể giết chết mày! Xét về võ công, chúng mày còn thua kém nhiều lắm!"
Tên sứ giả Ngũ Hành không vội vàng, hắn chậm rãi phủi bụi trên người, rồi đột nhiên ngửa đầu lên cười, lời lẽ kích động, hàm răng nghiến chặt: "Hay lắm, tao thích quyết đấu với loại cao thủ như mày! Nếu đã vậy, tao phải cẩn thận lãnh giáo mới được, rốt cuộc là võ công, đạo thuật của các người lợi hại hay thuật Âm Dương của Âm Dương Đạo Nhật Bản lợi hại hơn?!"

Bình Luận

0 Thảo luận