Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 411: Chiên dầu oán quỷ

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Âm thanh của con hóa sinh tử này rất sắc, nghe đến là chói tai. Mà nghe kĩ thì lại như đang khóc, khiến người ta phải sởn da gà.
Nhất là khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của nó lại càng cảm thấy khó tin hơn. Tôi đâm Thước Trấn Hồn qua đầu nó, thước xuyên qua họng, đóng chặt nó bên bờ sông.
Thân Thước Trấn Hồn không tính là hẹp, nhưng so ra thì vẫn còn rộng hơn miệng nó, hai mép thước sắc bén cứa cho con hóa sinh tử kia rách toạc miệng. Sau khi sống lại, nó càng không ngừng giãy giụa, Thước Trấn Hồn lại càng khiến miệng vết thương bị cứa sâu hơn. Đặc biệt là chỗ bên trái, thước đã cứa đến tận quai hàm, vết thương như sắp rách toạc tới tận mang tai đến nơi.
Sở dĩ Thước Trấn Hồn sắc bén như vậy, là bởi vì con hóa sinh tử này là tà vật. Giờ tôi không còn nhìn thấy đầu lưỡi của nó nữa, nhưng âm thanh hình như vẫn còn đang phát ra từ bên trong cơ thể.
Nhất là khi nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, cái trống bụng cũng lên xuống phập phùng như một người đang hít thở sâu.
Trên mặt nó không chỗ nào là còn nguyên vẹn, tất cả đều bị cháy rụi, lớp thịt cháy đen sì vẫn còn dán trên da mặt. Sau khi nó giãy giụa, lớp thịt cháy đen bắt đầu bong ra, lộ ra từng mảng máu thịt đỏ lòm.
Tôi càng nhìn càng thấy sợ. Mà tiếng kêu thảm thiết của nó cũng chẳng có vẻ gì là sẽ nhỏ đi, ngược lại còn khiến lòng tôi phát hoảng.
Tôi biết nó đang gọi hai con hóa sinh tử còn lại đến cứu, tôi cũng không dám đến gần nó, đành lấy dây thừng buộc xác trong túi càn khôn ra, bước đến trước mặt nó, sau đó kết vòng, trói lấy hai chân nó rồi siết mạnh. Tiếp đó tôi mới rút Thước Trấn Hồn ra, con hóa sinh tử này vừa rơi xuống đất đã định nhào đến cắn tôi.
Tôi dùng dây thừng buộc xác khống chế hai chân nó khiến nó không nhảy đến được, rồi dùng sức kéo giật về phía trước khiến nó ngã sõng soài trên mặt đất. Không đợi nó đứng lên, tôi đã lôi dây thừng chạy về phía trước. Con hóa sinh tử bị tôi lôi trên mặt đất, những nơi bị kéo qua, trên mặt đất đều để lại từng bãi máu đen sì.
Tôi đã bảo Trình Vũ Phi đi thông báo cho bí thư chi bộ thôn, bảo ông ta đun một nồi dầu sôi, loại hóa sinh tử này chỉ có thể chiên dầu, nếu không thì không giết chết được. Nó không đơn thuần chỉ là một thi thể, mà còn là một loại tà vật lẫn giữa thi thể và quỷ hồn.
Phàm là thi thể, chỉ cần công kích vào đầu là có thể giết chết được nó. Còn con hóa sinh tử này, cho dù tôi đã dùng Thước Trấn Hồn đâm xuyên qua đầu nhưng nó vẫn sống lại được.
Bọn chúng sở dĩ khó đối phó đến vậy là bởi vì quỷ khí trong cơ thể đã khống chế thi thể của chúng. Quỷ khí không tiêu tan, thi thể sẽ không chết. Cho nên chỉ có cách chiên dầu mới có thể tiêu diệt được.
Tốc độ của tôi rất nhanh, hoàn toàn không dám dừng lại, cũng không dám buông sợi dây thừng buộc xác trong tay. Một khi tôi mà dừng lại hoặc buông sợi dây thừng ra, hóa sinh tử chắc chắn sẽ bật lên công kích lại.
Bị tôi trói hai chân khiến động tác của nó gặp phải trở ngại, nên giờ nó cũng chỉ có thể bị tôi khống chế. Cũng may con đường làng này thẳng tắp, không cần rẽ hướng, hơn nữa cũng không có chướng ngại vật nào, nếu không để kéo được con hóa sinh tử này đi cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lúc chạy vào trong làng, tôi thấy dường như nhà nào nhà nấy đều đóng chặt cửa, cũng không bật đèn. Chỉ có nhà của bí thư chi bộ thôn là còn sáng đèn, cửa cũng đang mở toang.
Từ phía xa xa, tôi đã ngửi thấy mùi thơm nồng của dầu hạt cải.
Tôi vừa mới kéo con hóa sinh tử này quẹo gấp, thì đúng vào cổng nhà bí thư chi bộ thôn. Trình Vũ Phi nhìn thấy tôi trước, vội vã vẫy tay, sốt ruột hô: "Lý Sơ Cửu, dầu sôi rồi!"
Lúc này bí thư chi bộ thôn còn đang cho thêm củi vào lò, lửa rất to, tôi cũng đã trông thấy cái nồi dầu hạt cải to đùng kia, hiện dầu bên trong đang sôi lên sùng sục. Nhìn thấy nồi dầu đang sôi này, tôi mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trình Vũ Phi đã cố gắng kiên trì, bí thư chi bộ thôn cũng đã làm được rồi.
"Mọi người mau trốn ra sau cánh cửa, chuẩn bị đóng cửa bất cứ lúc nào!" Tôi khống chế con hóa sinh tử không cho nó đứng dậy, đồng thời hô to với hai người kia.
Nghe thấy vậy, Trình Vũ Phi và bí thư chi bộ thôn vội vàng nấp sau cánh cổng. Bí thư chi bộ thôn thấy con hóa sinh tử tôi kéo trên mặt đất, hai mắt đột nhiên trợn to, tay run lên, gậy gỗ trong tay rớt bịch xuống đất, hẳn là cũng bị con hóa sinh tử này dọa sợ.
Lúc tôi đang nhẩm tính khoảng cách đến nồi dầu, bí thư chi bộ thôn bỗng lắp bắp kêu lên: "Lý đạo trưởng, l-l-lưỡi nó..."
Gần như là đồng thời, tôi còn chưa kịp hoàn hồn lại đã cảm giác sau lưng có một trận gió âm kéo tới. Tôi xoay người lại theo phản xạ, chợt thấy con hóa sinh tử vốn đang nằm trên mặt đất đang thè dài lưỡi ra, vươn về phía cổ của tôi.
Tôi không có thời gian phản ứng lại, đầu lưỡi nó thè ra như tư thế của một con ếch đang săn muỗi, cái lưỡi nó tự dưng dài gấp mấy lần, bay thẳng đến quấn lấy cổ tôi.
Lúc con quỷ này thè lưỡi ra, tôi tận mắt nhìn thấy trên lưỡi nó có một cái đầu quỷ nhỏ kích cỡ to hơn trứng chim bồ câu một chút. Gần như không kịp phản ứng lại, chỉ dựa vào phản xạ bản năng, tôi túm lấy cái lưỡi đang đà công kích.
Tôi túm mạnh, kéo giật con hóa sinh tử bay lên. Tức thì tôi chọc Thước Trấn Hồn lên bụng nó, lật nó đẩy qua phía trên bả vai tôi.
Tôi đã phán đoán được vị trí của nồi dầu từ trước, nên túm chân nó đẩy mạnh, vừa hay tống được đầu nó vào trong nồi dầu sôi.
"Xèo xèo..."
Tiếng xèo xèo do dầu chiên thịt vang lên, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của con hóa sinh tử. Tôi còn chưa quay đầu lại nhìn, Trình Vũ Phi đã kéo tay tôi lùi lại vài ba mét.
Khoảng cách này là để giúp tôi tránh bị dầu sôi bắn vào, nhưng vẫn có không ít giọt dầu bắn lên quần áo phía sau lưng, may mà tôi mặc dày nên không bị thương.
Đến khi tôi quay lại nhìn nồi chiên dầu, con hóa sinh tử đã từ từ chìm vào trong nồi. Nồi dầu hạt cải này đã sôi sùng sục từ lâu, ném con quỷ này vào chiên chẳng khác nào chiên một con cá.
Nó còn chẳng có nổi cơ hội để vùng vẫy, thân thể từ từ nhỏ lại, mãi cho đến khi hai chân cũng chìm vào bên trong nồi dầu, tiếng kêu thảm thiết mới dừng lại. Dầu hạt cải màu đen nhờ nhờ giờ cũng đã biến thành màu đen đặc kịt.
Đặc biệt là bốn phía xung quanh nồi dầu, đều là vết dầu bắn ra. Đến khi nồi dầu bắt đầu chầm chậm yên tĩnh lại, bấy giờ mới không còn trông thấy thi thể của con hóa sinh tử kia nữa.
Lúc này, bí thư chi bộ thôn và Trình Vũ Phi đã đóng cổng lại. Trương Vũ Phi nhìn mặt dầu đen sì, vẻ mặt toát lên sự hoài nghi, "Lý Sơ Cửu, con quỷ ban nãy đâu rồi?"
"Ở trong nồi dầu, giờ đã bị đánh về nguyên hình rồi. Kể cả Đại La thần tiên có xuất hiện thì nó cũng không sống lại được nữa đâu, đã bị diệt cho tan xác rồi!" Tôi vừa giải thích vừa ngoái đầu lại hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Ừ." Trương Vũ Phi cắn răng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn giọt máu. Mặc dù trước đó bị dọa sợ khiếp vía, nhưng giờ đã đỡ hơn rồi.
Hơn nữa hiện tại, thần kinh của cô ấy đang căng cả lên, chỉ khi thả lỏng mới cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, bí thư chi bộ thôn cũng tiến tới, không thấy thi thể trong nồi dầu đâu, bèn quay sang hỏi tôi: "Lý đạo trưởng, thứ cậu vừa chiên chính là thủ phạm đầu sỏ hại chết những công nhân kia ư?"
"Đúng thế!" Tôi gật đầu, nói: "Đây mới chỉ là một con thôi, vẫn còn hai con hóa sinh tử nữa. Có điều, ban nãy phải cảm ơn ông, nếu không có ông nhắc nhở, chắc chắn tôi đã bị cái đầu quỷ nhỏ trên lưỡi của nó tấn công rồi! Đến lúc đó tôi cũng sẽ biến thành bộ dạng giống như chúng. Cái đầu quỷ nhỏ trên đầu lưỡi chúng chính là đại não và sinh mệnh chúng, chẳng những có ý thức mà còn có thể tấn công con người. Người bị cắn đều sẽ bị truyền nhiễm, sau đó biến thành quỷ nô của nó!"
Bí thư chi bộ thôn nghe thấy lời giải thích của tôi cũng bị dọa sợ, gật đầu liên tục, không dám nói thêm điều gì nữa.
Sau đó, tôi đợi nhiệt độ của nồi dầu giảm đi một chút rồi nhặt một cây gậy gỗ lên, quấy vào trong nồi dầu, chọc vào thi thể của con hóa sinh tử.
Tôi từ từ vớt thi thể của nó ra, hóa sinh tử đã bị chiên đầu, giờ đã biến lại thành dáng vẻ trẻ sơ sinh. Nhìn bộ dạng thì có vẻ lúc chết mới chỉ đầy tháng.
Nhưng lớp thịt cháy đen trên người nó đã bị tróc ra, hay nói cách khác, đây chỉ là xác khô của một đứa trẻ sơ sinh. Vừa đen lại vừa nhăn nheo, không có sắc máu nào, thi thể vẫn còn giữ nguyên tư thế cuộn người lại.
Chỉ là nhiệt độ nồi dầu này quá cao, khiến con ngươi của nó bị lòi ra, nhưng không rớt mà vẫn còn ít thịt dính trên mặt. Bí thư chi bộ thôn nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cũng phải ói ra ngay tại chỗ.
Trương Vũ Phi dù sao cũng là cảnh sát, có lẽ đã từng gặp cảnh còn đáng sợ và tàn nhẫn hơn, nên có vẻ rất bình tĩnh.
Sau khi vớt thi thể của con hóa sinh tử ra, tôi ngay tức khắc dùng bùa bọc lấy một đồng tiền Ngũ Đế, đánh lên trên thi thể của nó rồi niệm thần chú.
Lá bùa "phừng" một tiếng rồi bùng cháy, chẳng mấy chốc cái xác khô của con hóa sinh tử đã bị hóa thành một đống tro tàn.
Nhìn đống tro trên mặt đất, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ lẩm bẩm một câu, "Ngươi... được giải thoát rồi!"

Bình Luận

0 Thảo luận