Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 232: Địa ngục cửu u

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Khi nhìn theo hướng tiếng nói của Vương Lỗi vọng tới, tôi nhìn thấy bãi cát cách tôi chừng bốn năm trăm mét ở phía trước mặt đột nhiên lún xuống.
Nơi bị lún xuống hiện ra một bể máu. Bể máu ấy được xây theo hình bát quái thái cực, ở giữa có một đường cong âm dương chia chiếc bể ra làm đôi. Hai bên đường âm dương có hai chiếc đôn đá hình tròn, chính là đôi cá âm dương trong bát quái thái cực.
Cạnh bể máu dựng chín bức tượng quái thú giơ nanh múa vuốt, có rồng, có rùa, còn có cả sư tử và hổ, con nào con nấy mặt mày dữ dằn, nhìn rất hung ác.
Thoáng nhìn tôi chưa nhận ra, sau đó ngẫm lại mới nhớ. Đây chính là tượng long sinh cửu tử, gồm có Tù Ngưu, Nhai Xế, Trào Phong, Bồ Lao, Toan Nghê, Bí Hí, Bệ Ngạn, Bá Hạ, Xi Vẫn.
Ánh mắt của cửu tử đồng loạt hướng về chính giữa bể máu, mắt trợn trừng phẫn nộ, đối diện với chúng một chốc thôi là đủ khiến người ta run rẩy.
Nhưng hết thảy những thứ này đều không phải lí do khiến tôi bật khóc, nguyên nhân thực sự là cái người đang bị trói bằng xích sắt ở giữa bể máu kia.
Chính là Vương Lỗi!
Anh ta đang quỳ trên đôn cá âm dương bên trái, thân mình bị trói chặt bằng xích sắt, đầu kia của xích sắt nối liền với miệng của bức tượng long sinh cửu tử. Còn bên phía đôn cá âm dương bên phải, con hắc long của sông Long Ngâm đang rình rập dưới làn nước Long Ngâm.
Con hắc long này được tạo thành từ hung khí Hắc Long, chỉ là hư ảo, không phải thực thể. Sợi xích sắt tuồn ra từ chỗ cửu tử kia mới là thứ trói chặt anh ta.
Tôi có thể cảm nhận được hung khí trên con hắc long đang suy yếu dần. Nhưng có đánh chết tôi cũng chẳng thể ngờ Vương Lỗi và hắc long lại bị đưa tới chốn này.
Tôi mừng phát khóc, đồng thời cũng nhức nhối trong lòng, bởi Vương Lỗi đang quỳ ở nơi đó, cả người ướt sũng, thứ chất lỏng nhỏ xuống lõm bõm từ trên người anh ta không phải nước mà là máu trong bể máu kia.
Anh ta run cầm cập, dường như rất lạnh, dáng vẻ nhếch nhác, thê thảm, nhìn rất đáng thương!
"Lỗi gia, phải anh không?" Tôi nhìn thấy mà xót xa, thiếu chút là trào nước mắt.
Lúc tôi gọi tên Vương Lỗi, anh ta thình lình ngẩng đầu lên, đầu tiên còn sững người trong thoáng chốc rồi mới dáo dác ngó quanh, có vẻ anh ta không hề trông thấy tôi.
"Lỗi gia, tôi ở đây?" Tôi cảm nhận được sự khác thường của anh ta, vội vã vẫy tay liên hồi. Nhưng dường như Vương Lỗi hoàn toàn không nhìn thấy được, vẫn ngó nghiêng tìm kiếm vị trí của tôi, vẻ hoang mang hiện rõ trên gương mặt tiều tụy, "Anh Cửu, tôi đói quá, tôi lạnh quá..."
"Lỗi gia, đừng sợ, tôi đến cứu anh ngay đây!" Tôi nghiến răng, tức thì lao vội về phía anh ta.
Nào ngờ, khi tôi chạy tới, vũng cát ban nãy lún xuống lại bắt đầu đùn lên. Đặc biệt là trong bể máu hình bát quái thái cực kia, từng đóa hoa sen máu đua nhau nở rộ.
Bề mặt bể máu sôi sùng sục, nuốt chửng hết thảy xung quanh. Chỉ trong nháy mắt, Vương Lỗi và bể máu đã biến mất tăm ngay trước mắt tôi.
"Anh Cửu, tôi lạnh quá..." Lời cuối cùng mà tôi nghe thấy được chính là câu này của Vương Lỗi.
Đến khi tôi chạm chân được tới nơi, trên nền đất chỉ còn lại một bãi cát đỏ như máu. Tận mắt thấy Vương Lỗi biến mất, tôi sợ hãi tột đỉnh, đào bới lớp cát không ngừng, miệng thì gào thét: "Lỗi gia, anh đừng sợ, tôi xuống cứu anh ngay đây!"
"Ù... ù..."
Và gần như cùng lúc, khi tôi đang quỳ trên đất không ngừng bới cát, tiếng gió rít lại xuất hiện sau lưng. Tôi quay đầu lại, cơn bão cát mù trời đổ ập tới cuốn lấy tôi, chỉ trong chớp mắt, tôi đã bị nó nuốt chửng.
"Hư...!"
Tôi hít sâu một hơi, ngồi bật dậy trên giường. Mở mắt ra, tôi thấy mình vẫn đang ở trong phòng.
"Lại là giấc mơ đó, khung cảnh trong hai giấc mơ giống hệt nhau!" Tôi thở hắt ra, mồ hôi đổ như tắm. Tôi vẫn thở hổn hển liên hồi, đợi khi hơi thở ổn định là bắt đầu nhớ lại khung cảnh đã gặp trong giấc mơ.
Vương Lỗi báo mộng cho tôi, những thứ tôi thấy trong mơ khi nãy, rất thật, không chỉ riêng Vương Lỗi, mà cả con hắc long lúc trước đã biến mất cùng anh ta.
Cả hai đều bị nhốt trong bể máu, tôi chưa từng thấy bể máu đó bao giờ. Nhưng bức tượng long sinh cửu tử bên miệng bể và hoa sen máu bên trong chứng tỏ đó tuyệt nhiên không phải chốn tầm thường.
Tôi từng tận mắt chứng kiến sự tàn bạo của con hắc long, chỉ một cú quật đuôi nhẹ nhàng đã đánh tan được tà thuật của Quỷ vương Vu giáo cùng đám tà tăng Bà La Môn. Trận pháp thông thường không thể nào trấn áp được nó, mà Vương Lỗi thần thông quảng đại là thế mà cũng bị trói cho quỳ trên đôn đá.
Có thể thấy bể máu xuất hiện ban nãy đáng sợ đến nhường nào. Nhưng trong ký ức của tôi, và cả những ghi chép của Đạo môn mà tôi đã từng đọc được đều không thấy có ghi chép nào về thứ này.
"Phải rồi, tìm bác Diệp! Bác Diệp hiểu nhiều biết rộng, không chừng bác ấy lại biết mấy chuyện này!" Nghĩ tới đây, tôi cũng bất chấp lúc này đã là đêm khuya, đi thẳng ra khỏi phòng tìm bác Diệp.
"Cốc cốc!"
Tôi gõ nhẹ lên cánh cửa hai cái, ánh đèn trong phòng bác Diệp sáng lên ngay sau đó. Ở nhà họ Diệp, bác ấy cũng không lo lắng sẽ bị kẻ nào tập kích, chẳng cần hỏi là ai đã mở cửa cho tôi.
Trông thấy là tôi, bác ấy thoáng sửng sốt, rồi hỏi: "Sơ Cửu, sao thế?"
"Bác Diệp, cháu tìm bác có chút việc, việc rất quan trọng với cháu!"
"Mau vào đi!" Bác Diệp cũng chẳng nghi ngờ gì, vội mời tôi vào trong. Tôi bước vào và ngồi xuống, bác Diệp rót cho tôi một tách trà lạnh, hỏi: "Sơ Cửu, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tôi nhấp một ngụm trà rồi kể hết với bác toàn bộ những chuyện mà tôi đã gặp phải trong giấc mơ. Tôi kể rất tường tận, nhất là về bể máu bị trấn áp bởi tượng long sinh cửu tử thì tôi càng không bỏ sót chi tiết nào.
Khi kể cho bác Diệp nghe về bể máu, tôi thấy bác đã nhăn mặt chau mày, hình như bác ấy có biết về nơi mà tôi nhắc đến.
Quả nhiên, tôi vừa dứt lời, bác Diệp đã nhìn tôi gặng hỏi: "Sơ Cửu, Vương Lỗi bị nhốt ở trong bể máu thật à?"
"Vâng." Tôi gật đầu, khẳng định lại một lần nữa: "Chắc chắn không sai được, anh ta đã báo mộng cho cháu hai lần rồi, chắc hẳn là muốn cháu đến cứu anh ta!"
"Nếu quả thật Vương Lỗi bị nhốt trong đó thì chuyện không hay rồi!" Bác Diệp kinh ngạc, đáp: "Nếu bác đoán không nhầm thì nơi Vương Lỗi bị giam cầm, có lẽ là Địa ngục Cửu U!"
Tôi không biết nơi đó nên không lên tiếng ngắt lời bác ấy. Bác Diệp thở dài thườn thượt, thong thả giảng giải cho tôi, "Có câu nói cổ xưa rằng, thượng thừa Thanh Minh hạ nhập Cửu U, thanh minh là nơi chốn tối cao, gọi là cửu trùng thiên hay thần giới! Còn hạ nhập Cửu U là nói về cửu trùng địa. Cửu trùng là từ phức, ý chỉ 18 tầng địa ngục. Nhưng Cửu U còn nằm hẳn phía dưới của 18 tầng địa ngục, cũng tức là nơi sâu nhất dưới lòng đất, còn gọi là Âm giới. Nơi đó đáng sợ hơn 18 tầng địa ngục bội phần, chuyên dùng để nhốt những ác quỷ không thể siêu độ, không thể đầu thai. Cho dù có là Diêm La Vương cũng không dám đích thân xuống Địa ngục Cửu U. Chỉ Địa Tạng Vương Bồ Tát của 18 tầng địa ngục mới có thể đi lại ven rìa địa ngục Cửu U!"
Nói tới đây, bác Diệp ngừng lại uống một ngụm trà rồi mới tiếp tục: "Từ khi bắt đầu có đạo môn, ác quỷ cũng ra đời. Những con ác quỷ đó tội ác tày trời, ngay cả Diêm vương gia cũng bó tay với chúng. Địa ngục không nhốt nổi ác quỷ, Như Lai Phật Tổ ra tay giúp đỡ, dựng nên 18 tầng địa ngục, chuyên để nhốt ác quỷ. Về sau ác quỷ quá nhiều, không thể độ hóa, thế là Địa Tạng Vương Bồ Tát xin Phật Tổ cho đi siêu độ ác quỷ dưới 18 tầng địa ngục. Mang theo tinh thần nhà Phật ta không vào địa ngục thì ai vào, Địa Tạng Vương Bồ Tát đời đời kiếp kiếp ở lại nơi 18 tầng địa ngục siêu độ ác quỷ. Còn lập lời thề rằng, địa ngục chưa trống, thề không thành Phật."
"Từ đó tới nay, địa ngục được hai giáo Phật - Đạo cùng cai quản. Và Phật Tổ xây 18 tầng địa ngục ở trên Địa ngục Cửu U là nhằm bịt lối vào Địa ngục Cửu U, lấy ác trấn ác! Địa ngục Cửu U còn đáng sợ hơn 18 tầng địa ngục cả trăm lần, những ác quỷ dưới đó không thể siêu độ được, một khi thả ra hậu họa sẽ khôn lường. Ban đầu, người cai quản Địa ngục Cửu U chính là tổ sư gia của Đạo giáo chúng ta - Thái Ất Chân Nhân! Về sau, hung khí của đám ác quỷ dưới Địa ngục Cửu U ngày càng nặng nề, ngài ấy cũng hết cách, đành phong ấn lối vào Địa ngục Cửu U. Từ đó trở đi, không còn ai có thể mở lối vào Địa ngục Cửu U được nữa!"
Nghe xong mà tôi lạnh hết cả sống lưng. Một Âm tào Địa phủ thôi đã đủ khiến tôi khiếp đảm, huống hồ là Địa ngục Cửu U kia.
Nhưng lí trí của tôi vẫn còn tỉnh táo, cảm thấy lời của bác Diệp có mâu thuẫn, bèn đặt câu hỏi, "Bác Diệp, bác nói Thái Ất Chân Nhân đã phong ấn lối vào Địa ngục Cửu U. Nhưng tại vì sao, Vương Lỗi và hung khí Hắc Long lại bị đưa tới nơi đó?"
Bác Diệp lắc đầu, thở dài bất lực: "Bác cũng không rõ, chuyện này e chỉ có Thập điện Diêm La của Địa phủ mới biết! Còn về bể máu nở ra sen máu rồi còn bị tượng long sinh cửu tử trấn áp mà cháu nói, ắt hẳn là do hung khí Hắc Long nên Vương Lỗi mới bị đưa tới nơi đó. Với tu vi của Vương Lỗi, đến Âm tào Địa phủ còn chẳng bắt được cậu ta, thế mà giờ cậu ta lại bị đưa tới Địa ngục Cửu U, nguyên do trong việc này, e chỉ có bản thân Vương Lỗi mới biết đáp án!"
"Vâng!" Tôi gật đầu, trong lòng càng thêm quyết tâm, ngay tức thì tôi đưa ra quyết định: "Bác Diệp, bác giúp cháu một việc! Trông chừng nhục thân giúp cháu, cháu phải xông vào Âm tào Địa phủ ngay trong đêm!"

Bình Luận

0 Thảo luận