Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 574: Cố tình gán tội

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Vừa nghe lão tổ Diệp gia nhắc tới cha mẹ, lòng tôi lập tức chùng xuống, khi đưa mắt nhìn về phía lão tổ Diệp gia thì thấy có hai đệ tử áp giải Long Ngạo Thiên đi ra!
Hai cây đao kề trên cổ ông ta, hiển nhiên là không muốn cho tôi cơ hội cứu người.
Sau khi bị dẫn ra ngoài, Long Ngạo Thiên lập tức bị trói vào cột đá. Lúc này thoạt nhìn ông ta rất chật vật, râu ria xồm xoàm, giống như đang hôn mê, quần áo sang trọng trên người đã bị roi quật rách tả tơi.
Tại chỗ rách còn có thể nhìn thấy vết thương bị roi đánh. Vết thương vẫn chưa hoàn toàn kết vảy, máu vẫn còn rỉ ra.
Toàn bộ nửa người trên đều là vết thương do đòn roi dày đặc, nhìn mà giật mình. Tóc ông ta đã rụng nhiều, bởi vì dính máu mà bết vào từ lâu.
Trên mặt ông ta cũng có vài vết rách, cả khuôn mặt đều sưng vù! Không biết mấy ngày nay có được uống nước không mà môi khô nứt nẻ.
Lúc này thoạt nhìn rất suy yếu, giống như người bệnh sắp chết...
Cho tới bây giờ, tôi chưa từng mở miệng gọi ông ta là cha, nhưng trong lòng thì tự biết, rõ ràng mình đã tiếp nhận từ lâu, chẳng qua vẫn chưa sửa miệng được mà thôi. Giờ nhìn thấy ông ấy bị tra tấn đến nông nỗi này, trong lòng tôi cũng vô cùng khó chịu.
Nhưng hiện tại tôi không có cách nào để cứu người được, vì một khi tôi ra tay, chắc chắn bọn họ sẽ giết ông ấy. Tôi đang kìm nén, cố nén nỗi tức giận trong lòng. Bởi vì tôi biết, nhất định bọn họ sẽ dùng cha mẹ để uy hiếp tôi! Chỉ cần tôi còn chưa chết, họ vẫn còn cơ hội rời khỏi thành địa ngục này...
Sau đó, tôi thấy có hai đệ tử Đạo môn đang dán bùa lên một cây cột đá khác. Những lá bùa này đều không phải bùa bình thường, mà là những lá bùa có pháp lực rất cao thâm.
Bọn họ dán rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã dán hơn mười lá bùa trên cột đá. Tôi còn chưa kịp phản ứng, lão tổ Diệp gia đã móc một bình đựng hồn từ trong ngực mình ra.
Vừa nhìn thấy bình đựng hồn kia, tim tôi nhói lên. Bởi vì tôi đã đoán ra, trong bình đựng hồn đó chính là mẹ mình!
Lúc tim tôi gần như ngừng đập thì lão tổ Diệp gia ném cái bình đựng hồn lên cột đá!
Bụp!
Một tiếng nổ vang lên, lúc này bình đựng hồn đã vỡ vụn chia năm sẻ bảy, mảnh sứ vỡ tan rơi đầy đất. Cùng lúc đó, một bóng dáng màu đỏ cũng chậm rãi ngưng tụ thành hình người!
Bóng đỏ còn chưa hoàn toàn ngưng tụ thành hình người, đã bị bùa trên cột đá hút qua. Lá bùa giống như keo, hút chặt bóng đỏ kia lên cột đá.
Gần mười giây sau, bóng đỏ mới ngưng tụ thành hình người...
Khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia, ánh mắt thương hại kia, tất cả đều quen thuộc, không hề đổi khác so với kí ức của tôi!
Khi mẹ tôi ra đi, tôi mới mười tuổi. Vậy mà mười năm trôi qua, mẹ vẫn duy trì được dung mạo từ chục năm về trước. Có điều lúc trước tinh thần của bà không được bình thường, bà còn chưa từng gọi tên tôi! Nhưng bây giờ ý thức của bà đã hồi phục. Bà biết tên tôi, cũng biết tôi là con trai bà...
Lúc mẹ nhìn thấy tôi, hàng nước mắt đỏ như máu chảy dài. Bà muốn lao tới ôm tôi, nhưng không thể nào nhúc nhích, bị lá bùa khống chế gắt gao.
Hễ bà giãy giụa là sau lưng sẽ lập tức bốc khói đen, đau đến gương mặt co rút.
Tôi nhìn cảnh ấy, vội vàng lắc đầu, nói: "Mẹ đừng giãy giụa, mẹ càng giãy, bùa chú lại càng gây thương tổn nhiều hơn! Mẹ chờ một chút, Sơ Cửu nhất định sẽ cứu mẹ ra ngoài!"
Tôi vừa cất tiếng gọi mẹ, bà càng khóc lớn hơn. Có điều bây giờ bà đang ở trạng thái quỷ hồn, giọng điệu càng thương tâm thì lại càng chói tai.
"Sơ Cửu, thằng nhóc ngốc nghếch này, sao con lại đến đây? Mẹ chỉ cần biết con còn sống thì cho dù có phải hồn bay phách tán, mẹ cũng cam lòng!" Mẹ nhìn tôi, vừa khóc vừa ra sức lắc đầu.
Từ giây phút nhìn thấy mẹ đi ra, tôi đã thầm dặn lòng nhất định không được khóc, muốn để mẹ biết rằng, tôi đã trưởng thành, đã có thể chăm sóc cho mẹ được rồi.
Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể kìm chế được cảm xúc của mình, nghe thấy giọng mẹ, nhìn thấy khuôn mặt bà, lại nghĩ đến những đau khổ trước kia bà phải chịu đựng, nước mắt của tôi không nhịn được mà tuôn rơi.
Tôi dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt, cố cười nói: "Mẹ, Sơ Cửu tới là để đón mẹ về nhà! Nửa đời còn lại, Sơ Cửu sẽ ở bên mẹ, không ai có thể làm tổn thương mẹ được nữa!"
"Con trai ngoan!" Mẹ tôi mỉm cười nhẹ nhõm, nhưng nước mắt bà vẫn không ngừng rơi. Bởi vì mẹ tôi biết, chắc chắn đám người này sẽ không thả cả nhà chúng tôi đi dễ dàng như vậy.
Bọn họ bắt cha mẹ tôi, chính là để đối phó với tôi! Tôi biết lần này bản thân sẽ không ra ngoài được, nhưng tôi muốn để nhóm Nhị lão sống sót rời đi.
"Sơ Cửu, sao con lại tới đây?" Lúc này Long Ngạo Thiên cũng tỉnh lại, vừa nhìn thấy tôi thì thoạt tiên là ngẩn ra, sau đó mới lo lắng hô lên: "Sơ Cửu, con mau đi đi, đừng lo cho ta và mẹ con, bọn họ làm như vậy, chính là vì muốn diệt trừ con! Con đi đi, đi mau, đừng để ý đến chúng ta!"
"Đúng vậy, Sơ Cửu, cha con nói đúng đó!" Mẹ tôi cũng đồng tình khuyên nhủ: "Sơ Cửu, con là hy vọng của chúng ta, cha mẹ chỉ hy vọng con sống thật vui vẻ! Danh lợi gì đó đều không quan trọng, chỉ cần con sống hạnh phúc, tự do thôi! Sơ Cửu, chuyện mẹ nuối tiếc nhất đời này, chính là không thể ở bên cạnh con, nhìn con trưởng thành, cưới vợ sinh con như những người mẹ khác! Là mẹ nợ con, kiếp sau mẹ sẽ trả lại! Còn đừng trách mẹ..."
"Sơ Cửu, ta biết ta thật sự có lỗi với mẹ con con! Nhưng ta không còn cách nào khác, nếu ta ra ngoài giúp con thì người của bộ phận Đặc Biệt sẽ giết con! Đáng ra ta nên tự sát từ lâu rồi mới phải, toàn bộ người của Long Hổ tông đều bị bộ phận Đặc Biệt giết hết. Ta cố lay lắt hơi tàn sống sót, chính là vì muốn gặp hai người. Nhưng ta lại trúng bẫy của bộ phận Đặc Biệt, bọn họ để cho ta sống, là vì muốn một ngày nào đó dùng ta để uy hiếp con! Ta biết con vẫn luôn hận ta, hận ta vứt bỏ hai mẹ con con, hận ta để cho hai người chịu nhiều khổ sở. Nhưng ta thật sự không còn cách nào... Ta..."
Long Ngạo Thiên liên tục nói xin lỗi tôi, rồi giải thích. Thật ra tôi đã bỏ qua lâu, căn bản không có ý trách ông ấy. Tôi là người rất dễ hài lòng, khi biết thân phận của mình, đúng là tôi có ghét ông ấy, nhưng sau đó thì đã hiểu ra.
Bất kể thế nào, ông ấy cũng là cha ruột của tôi. Và ông ấy làm như vậy cũng là để bảo vệ tôi.
Từ khi mười tuổi, tôi đã không còn người thân, chỉ có sư phụ và Tử Long nương tựa lẫn nhau! Người ngoài không thể nào biết được, lúc trước chúng tôi đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn gian khổ.
Lúc ấy, sư phụ trúng cổ độc Tam Thi ở thôn Ma Câu, sau khi trở về thì ở lại Miêu Vương quan dưỡng thương. Miêu Vương quan không có gì để ăn, ngày nào tôi với Tử Long cũng lên núi đào khoai lang, hái quả dại, sống cuộc sống ăn không đủ no.
Nhất là vào mùa đông, chúng tôi không có quần áo dày, vừa lạnh lại vừa đói. Mỗi lần tôi và Tử Long xuống núi, đều thấy những đứa trẻ cùng tuổi với mình được cha mẹ cưng chiều bảo bọc, sống cuộc sống cơm no áo ấm.
Khi đó tôi hay nói với Tử Long, nếu chúng ta cũng có cha mẹ thì có phải sẽ không cần vất vả như vậy hay không. Tử Long nghĩ thoáng hơn tôi, lần nào cũng an ủi tôi bảo, chỉ cần anh ấy còn một hơi thở thì tuyệt đối sẽ không để tôi với sư phụ phải chịu đói, chịu rét.
Cũng từ lúc đó trở đi, Tử Long bắt đầu xuống núi làm việc cho người ta. Mà hồi đó, Tử Long cũng mới chừng mười tuổi...
Tôi vừa nghĩ đến đây, lại thêm những lời cha mẹ vừa nói, rốt cuộc không nhịn được nữa, hai tay ôm mặt khóc nghẹn ngào. Khi còn bé phải chịu ấm ức, khi còn bé bị người ta sỉ nhục là đồ con hoang, vào giờ khắc này, tất cả đều sụp đổ.
Không phải tôi đau khổ, mà là xúc động, là cảm khái. Xúc động bởi vì, Lý Sơ Cửu tôi không phải đứa con hoang như lời bọn họ nói, tôi có cha có mẹ! Sau hơn hai mươi năm, cuối cùng gia đình chúng tôi cũng được đoàn tụ.
Bây giờ tôi không quan tâm xung quanh mình có bao nhiêu kẻ địch nữa, tôi chỉ muốn giải phóng tất cả những tủi nhục cùng đau xót đang đè nén trong tim. Những thứ này đã đè nặng tôi suốt hơn hai mươi năm trời.
Cả đời này của tôi cũng chỉ có hai lần thất thố che mặt khóc lóc như thế này mà thôi. Một là mười năm sau thấy được thôn Ma Câu còn người sống và hai, chính là hôm nay được đoàn tụ gia đình!
Tôi nghĩ rằng mình là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng hai điều này, mãi mãi là phần yếu mềm nhất, nhạy cảm nhất trong trái tim tôi!
"Con trai, đứng lên đi, phải tiếp tục sống!" Mẹ trông thấy dáng vẻ khóc thất thanh của tôi, cũng cắn chặt hàm răng, cười khích lệ.
Tôi lau nước mắt, cười lên bảo: "Mẹ, con không sao, con sẽ đưa cha mẹ đi, gia đình chúng ta đoàn tụ. Con nhất định sẽ tìm ra cách khác để mẹ sống lại. Đi thôi, chúng ta trở về thôn Ma Câu!"
Vừa nói, tôi vừa đi về phía mẹ tôi. Nhưng ngay khi tôi di chuyển, mấy chục đệ tử kia lại lần nữa cản đường. Đồng thời, những đệ tử khác cũng uy hiếp cha mẹ tôi!
Tôi nắm chặt kiếm Long Uyên, lạnh lùng liếc bọn họ một cái, sát ý hoàn toàn bộc phát ra ngoài, khiến bọn họ bất giác lui về phía sau bước.
"Không muốn chết thì cút cho ta!" Tôi phẫn nộ thét lên một tiếng, nhưng còn chưa kịp đi về phía trước, lão tổ Diệp gia bỗng hô to: "Lý Sơ Cửu, bây giờ tôi cho cậu lựa chọn! Nếu cậu muốn bản thân sống sót, vậy thì tự tay giết chết cha mẹ cậu. Tội lỗi mà trước đây cậu phạm phải, chúng tôi có thể không truy cứu nữa. Nhưng nếu cậu muốn cứu cha mẹ cậu ra thì tôi nói cho cậu biết, cả nhà các người đều sẽ phải chết ở núi Miêu Vương! Tôi không cần biết Lý Sơ Cửu cậu lợi hại đến mức nào, nhưng hôm nay đã tới núi Miêu Vương này thì phải tuân theo quy tắc của chúng tôi! Lựa chọn như thế nào, là tùy thuộc ở cậu?!"
"Ha ha... Nghe lão tổ Diệp gia nói xong, tôi không nhịn được cười phá lên. Cười xong, tôi mới đưa ánh mắt rét lạnh nhìn sang lão tổ Diệp gia, trầm giọng nói: "Cố tình gán tội? Lấy nhiều lý do đường hoàng như vậy, chẳng qua cũng chỉ là muốn giết tôi mà thôi. Nhưng hôm nay, Lý Sơ Cửu tôi đã nói với các người rồi, cha mẹ tôi... tôi nhất định phải đưa đi; còn tôi... cũng sẽ sống sót! Bất cứ ai ngăn cản, tôi sẽ giết người đó, không chừa một ai!!!"

Bình Luận

0 Thảo luận