Trên bức thư có đúng bảy chữ "Thạch Minh Thánh Hàm vẫn còn sống!".
Lúc tôi đọc được mấy chữ đó, bỗng như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng. Đến khi Vương Lỗi giật lấy bức thư trong tay, tôi mới hoàn hồn.
Nhưng dù nghĩ thế nào tôi cũng không hiểu được, tại sao Thạch Minh Thánh Hàm lại có thể còn sống? Lúc đó, dưới địa cung long mạch, cô ta đã tự sát rồi rơi xuống sông, nước sông chảy xiết như thế, ngay cả Vương Lỗi cũng không tìm được xác cô ta!
Còn có một điều tôi cũng không thể nghĩ ra, rốt cuộc ai là người đã gửi bức thư này cho tôi?
Tôi liếc nhìn Vương Lỗi, lúc này hai tay anh ta nắm chặt bức thư, toàn thân không kìm được run lên, môi khẽ mấp máy muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt lên được tiếng nào.
Vẻ mặt đó, vừa kích động, kinh ngạc, lại không thể tin nổi, nhất là đôi mắt mở to trừng trừng dán chặt lên bảy chữ trên bức thư. Vừa nhắm mắt lại, nước mắt lã chã rơi xuống tờ giấy.
Giấy thư mỏng tang đã bị nước mắt của anh ta thấm ướt hiện lên từng vòng tròn nhỏ! Nước mắt rơi càng lúc càng nhanh, trên mặt giấy như đang nở rộ ra từng đóa hoa!
Tôi thấy Vương Lỗi còn chưa bình tĩnh lại được, bèn hỏi đệ tử canh cửa: "Cậu có nhìn rõ người đưa thư đến không?"
"Thưa chưởng giáo, đệ tử không thấy rõ gương mặt của cô ấy, cô ấy mặc đồ màu đen, đeo mạng che mặt, chỉ có thể phán đoán qua giọng nói, cô ấy là một cô gái trẻ!"
"Cô gái trẻ?" Tôi lẩm bẩm, lại càng không nghĩ ra được cô gái trẻ đó là ai. Cô ta biết được chuyện của Thạch Minh Thánh Hàm, chứng tỏ đối phương chắc chắn hiểu rõ về Âm Dương đạo!
Thạch Minh Thánh Hàm vẫn còn sống, đương nhiên tôi rất vui mừng, nhưng tôi cũng lo lắng chuyện này là giả! Dù gì lúc đó Thạch Minh Thánh Hàm cũng thực sự đã ôm quyết tâm liều chết rồi!
Cô ta muốn đến với Vương Lỗi, nhưng chỉ cần cô ta còn sống, Thiên quân của Âm Dương đạo sẽ tìm cô ta gây phiền toái! Chỉ có cách chết đi, cô ta mới có thể vĩnh viễn giải thoát khỏi trói buộc. Cũng chỉ có như vậy cô ta mới có thể tự do yêu đương với Vương Lỗi!
Thế nên lúc cô ta đòi chết, ngay cả Vương Lỗi cũng không có cách nào ngăn cản. Nhưng bây giờ lại có người nói cô ta vẫn còn sống, tôi nghi ngờ đây là trò lừa đảo!
"Cô gái nhỏ, Lỗi gia biết em vẫn còn sống mà! Người phụ nữ của Lỗi gia tuyệt đối không thể dễ dàng rời bỏ nhân gian như vậy được!" Tôi còn đang suy nghĩ, Vương Lỗi đột nhiên hồi hồn lại, kích động lẩm bẩm.
Lúc tôi quay lại nhìn, anh ta giơ hai tay giữ chặt lấy vai tôi, phấn khởi nói: "Anh Cửu, cô gái nhỏ của Lỗi gia vẫn còn sống, cô ấy vẫn còn sống! Ha ha... Chỉ cần cô ấy còn sống, cho dù cô ấy ở đâu, tôi cũng nhất định sẽ tìm cô ấy trở về!"
Tôi hiểu tâm trạng Vương Lỗi lúc này, biết rằng bây giờ có khuyên nhủ gì cũng vô ích. Chờ anh ta bình tĩnh lại một chút, tôi mới thử khuyên: "Lỗi gia, việc này anh đừng nóng vội quá, tôi sợ việc này có bẫy! Chờ chúng tôi điều tra rõ ràng rồi hãy..."
"Không cần điều tra nữa, cô ấy vẫn còn sống, nhất định là vẫn còn sống, Lỗi gia dùng cả tính mệnh để đảm bảo!" Tôi còn chưa nói xong, Vương Lỗi đã dứt khoát ngắt lời, sau đó anh ta cười nói: "Sau khi cô ấy chìm xuống sông, tôi đã đi tìm thi thể của cô ấy! Với thực lực của tôi, cậu nghĩ không thể đuổi kịp thi thể của cô ấy hay sao? Nhưng tôi lại không thấy thi thể của cô ấy đâu cả..."
Vương Lỗi nói như vậy, tôi cũng cảm thấy chuyện này có vấn đề. Tôi nhớ lại tình hình lúc đó, Thạch Minh Thánh Hàm đứng ở cuối sông, sau khi tự sát thì rơi xuống sông, sau đó biến mất không còn dấu vết!
Vương Lỗi nhảy xuống ngay sau đó, với đạo hạnh của anh ta, đáng lẽ muốn tìm thấy thi thể của Thạch Minh Thánh Hàm là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng lại đúng như anh ta vừa nói, không tìm thấy thi thể của Thạch Minh Thánh Hàm. Cẩn thận suy nghĩ lại thì đúng là sống không thấy người, chết không thấy xác thật!
Lẽ nào, cô ta thật sự chưa chết? Mà bị ai đó đưa đi mất?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lúc đó ở địa cung long mạch chỉ có mấy người chúng tôi. Muốn đưa người đi ngay trước mặt Vương Lỗi mà thần không biết quỷ không hay, thì trừ phi người đó đã nấp sẵn trong lòng sông!
Dường như Vương Lỗi và tôi cùng nghĩ đến một điều, lúc tôi nhìn anh ta, anh ta cũng kinh ngạc nhìn lại tôi. Không phải hành động điên cuồng bộp chộp, mà là sự kinh ngạc sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, cú sốc khi nhận ra muộn màng.
Tôi chau mày, dò xét nói ra bốn chữ: "Sứ giả Ngũ hành?"
"Ừm!" Tôi vừa nói xong, Vương Lỗi lập tức mỉm cười gật đầu. Nhìn thấy nụ cười của anh ta, tôi biết quả nhiên chúng tôi nghĩ đến cùng một đáp án rồi.
Khi tôi nhắc đến sứ giả Ngũ hành, Lâm Tiêu đứng ra bác bỏ: "Sơ Cửu, sứ giả Ngũ hành đều bị chúng tôi giết chết rồi, không thể nào còn sống được."
Tôi mỉm cười lắc đầu: "Lâm đại ca, không phải sứ giả Ngũ hành mà các anh đối phó. Là tên sứ giả Ngũ hành bị tôi đánh xuống vực, cũng là kẻ lợi hại nhất trong số sứ giả Ngũ hành... tên sứ giả thuộc hành Mộc! Khi ấy tôi đã không đâm chết hắn mà chỉ ném hắn xuống dưới vực thôi. Đúng vậy, không sai, rất có thể là hắn! Hắn chưa chết, nhất định là hắn đã đưa Thạch Minh Thánh Hàm đi!"
Cẩn thận suy nghĩ lại chuyện này mới thấy chúng tôi đã bỏ sót mất nhiều điểm. Mặc dù đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng cũng gần như chắc chắn rồi!
"Anh Cửu, chắc tôi không thể đi cùng cậu tới quận Lang Gia được!" Tôi vẫn đang suy nghĩ, đột nhiên Vương Lỗi vỗ vai tôi nói. Lúc tôi quay lại, anh ta nhìn tôi cười cười xin lỗi.
Tôi mỉm cười đáp lại: "Lỗi gia, cứ đi làm chuyện của anh đi! Nhân lúc còn trẻ, hãy yêu người mình muốn yêu, tuyệt đối đừng để lại tiếc nuối!"
"Lỗi gia còn lớn tuổi hơn ông cậu mà còn trẻ sao? Nhưng dù già rồi, ta cũng phải điên cuồng một phen!" Vương Lỗi cười gian manh, sau đó lập tức nghiêm nghị nói: "Nếu cô ấy thật sự bị sứ giả Ngũ hành đưa đi, vậy Thiên Quân của bọn họ chắc chắn sẽ trừng phạt cô ấy. Tôi phải chuẩn bị đi Nhật Bản một chuyến, nếu bọn chúng dám làm hại đến một sợi tóc của cô ấy, Lỗi gia sẽ huyết tẩy Âm Dương đạo, giết sạch bọn chúng! Tạm biệt!"
Tính cách Vương Lỗi là như vậy, vừa dứt lời đã quay người đi mất! Tôi còn chưa kịp dặn dò, anh ta đã biến mất khỏi đại điện. Nhìn dáng vẻ anh ta, có lẽ sẽ khởi hành tới Âm Dương đạo ngay đêm nay!
Tôi biết tính anh ta, nếu Thạch Minh Thánh Hàm thật sự có chuyện gì, anh ta nhất định sẽ diệt sạch cả Âm Dương đạo!
Vương Lỗi vừa đi khỏi, Lâm Tiêu lập tức bày tỏ: "Sơ Cửu, giờ Lỗi gia đi rồi, để tôi đi cùng mọi người đi!"
Tôi lắc đầu lần nữa từ chối: "Lỗi gia đi rồi thì tôi và lão quỷ sẽ cùng đi! Các anh phải ở lại đây, sau này có đối kháng được với thế lực Ma Vương hay không đều trông cậy cả vào các anh đó!"
Nghe tôi nói vậy, mấy người họ không ai lên tiếng nữa, chỉ rầu rĩ gật đầu. Sau đó, tôi và lão quỷ bắt đầu chuẩn bị đi tới quận Lang Gia. Lâm Tiêu giúp chúng tôi sắp xếp phương tiện, lần này lựa chọn đi máy bay, mục đích là muốn nhanh chóng tới Sơn Đông.
Nhờ vài mối quan hệ, chúng tôi lên chuyến bay sớm nhất, hầu như không có chút chậm trễ nào, nhưng vẫn tốn vài giờ đồng hồ. Khi tới được Sơn Đông đã là ban ngày!
Lão quỷ là người giang hồ, đi khắp trời nam đất bắc, ở cùng với ông ấy không phải đi đường vòng, cũng không sợ thiệt! Người nuôi thi và tôi giống nhau, không giỏi giao tiếp, tất cả mọi chuyện đều giao cho lão quỷ thu xếp!
Theo kiểm chứng của chúng tôi trước đó, phương hướng đại khái của quận Lang Gia nằm ở trấn Lang Gia thành phố Thanh Đảo! Lý Tiêu Vũ xuất phát trước, cô ta tới trước cũng là để thăm dò tình hình ở quận Lang Gia! Với tốc độ của chúng tôi, có lẽ không bao lâu nữa sẽ đuổi kịp cô ta!
Lão quỷ tìm một xe dù, bảo lái xe đưa chúng tôi đến trấn Lang Gia. Trên đường đi, lão quỷ bắt đầu dò hỏi lái xe: "Anh bạn, gần trấn Lang Gia có cảng biển nào không?"
Nghe lão quỷ hỏi thế, lái xe bật cười: "Nghe cách chú nói, xem ra mấy người không phải người ở đây rồi?"
"Đúng vậy." Lão quỷ cười nói: "Không giấu gì chú em, chúng tôi đều là người ngoại tỉnh. Lặn lội tới đây là vì muốn đến trấn Lang Gia xin thuốc. Con trai tôi không biết trúng phải thứ tà ma gì mà không cách nào tỉnh lại được, nghe cao nhân chỉ điểm, nói tới trấn Lang Gia sẽ có tia hy vọng, mới không quản ngại đường xá xa xôi đến đây!"
Lão quỷ vốn là thầy tướng xem số giúp người, mấy lời tán dương khen ngợi cứ mở miệng là tuôn ra ào ào, đây là sau khi ở cùng với chúng tôi đã bớt đi nhiều rồi đó! Hôm nay được thấy ông ta giao tiếp xã hội, bản lĩnh gợi chuyện thực đúng là hạ bút thành văn!
Vậy mà người lái xe cũng tin lời ông ta, quay lại nhìn Tử Long đang hôn mê, còn thông cảm gật đầu, sau đó mới thở dài đáp: "Chú à, tôi hiểu chú nóng lòng cứu con, nhưng mấy người bị lừa rồi. Trấn Lang Gia từ lâu đã được khai thác trở thành điểm du lịch, du khách tới nườm nượp, cũng không ít kẻ mượn chuyện lịch sử của đài Lang Gia để lừa người!"
Lái xe nhắc đến lịch sử Lang Gia, đương nhiên chính là chuyện Từ Phúc vượt biển đông tìm thuốc tiên! Nghĩ lại cũng thật sự khâm phục sự đa mưu túc trí của lão quỷ. Ông ta lợi dụng chuyện tìm thuốc, vừa hay có thể so sánh với chuyện Từ Phúc vượt biển đi tìm thuốc tiên.
Ban đầu tôi còn tưởng ông ta chỉ múa mép nói bừa, nào ngờ là cố ý nói như vậy.
Lão quỷ nghe cậu lái xe nói thế, thở dài một hơi, ra vẻ bất đắc dĩ: "Tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ cần có một tia hy vọng, tôi cũng sẽ không từ bỏ. Chúng tôi bị lừa không biết bao nhiêu lần rồi cũng quen. Chỉ hy vọng ông trời có thể cứu mạng con trai tôi, cho dù dùng mạng của tôi đánh đổi lại cũng được!"
Lão quỷ khóc lóc than thở, tôi nghe mà nhíu chặt mày, cảm thấy cả người không được tự nhiên! Càng khó chịu hơn là lúc người lái xe quay đầu lại, tôi còn phải giả vờ ra vẻ bi thương!
Nhưng tôi không ngờ, lời bịa đặt của lão quỷ lại thật sự tìm ra được manh mối có lợi cho chúng tôi...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận