Âm thanh đột nhiên xuất hiện này khiến tôi vốn còn đang mất ý thức bỗng nhiên bừng tỉnh lại, giống như thân thể vừa mới rùng mình một cái, tức thì khôi phục được kha khá lý trí.
Sau khi tỉnh táo lại, thật ra tôi còn chưa kịp định thần hẳn, còn tưởng xuất hiện ảo giác. Tôi muốn mở mắt ra nhìn xem phía trước có phải có người hay không, nhưng vừa mở mắt ra, chỉ trông thấy xung quanh đều là ác linh đông nghìn nghịt, vẫn còn đang điên cuồng xông về phía tôi để cắn xé.
"Ha ha ha, đúng là nực cười. Đến giờ này mà mình vẫn còn muốn xuất hiện kỳ tích." Sau khi xác định xung quanh không có âm thanh nào, tôi mới nở một nụ cười tự giễu.
Mà lạ thay, hình như có người đã nghe thấy tiếng lòng tôi, nên cái giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ấy lại vang lên: "Ta đúng là đã nhìn lầm cậu, cậu mãi mãi không thể thoát ra khỏi sự trói buộc của tư tưởng cổ hủ. Ta ôm nhiều kỳ vọng với cậu như thế, vậy mà không ngờ cậu lại bị đám ác linh tép riu này quấy nhiễu!"
Âm thanh này đượm vẻ tức giận rõ ràng, hình như rất thất vọng về tôi. Khi ấy, tôi đột nhiên hơi chột dạ, hóa ra đây không phải là ảo giác, mà là âm thanh thật.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức nhớ ra người đang nói chuyện là ai, chính là Thuần Phong - tổ sư gia sáng lập ra phái Huyền Chân. Nhưng trong lòng tôi rất phiền muộn, hồn thức cuối cùng của tổ sư gia Thuần Phong ở trong cơ thể của tôi đã tan biến rồi, tại sao vẫn còn có thể đột ngột xuất hiện vào lúc này?
Tổ sư gia Thuần Phong hình như có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi, ông ấy cười lạnh một tiếng: "Đây quả thật là hồn thức cuối cùng của ta ẩn náu trong cơ thể của cậu. Ta không hề muốn tính kế cậu, ta chỉ muốn chứng minh một chút rằng liệu cậu có tư cách để kế thừa thần thức của ta hay không. Đồng thời ta cũng có tư tâm, cậu đã đồng ý với ta, nhất định sẽ chăm sóc bạch hồ mắt xanh giúp ta. Con người cậu cả đời chính nghĩa, ta lo cậu sẽ thu phục cô ấy vì cô ấy là yêu quái."
Thuần Phong giải thích xong, tôi bèn hiểu ra ngay, hóa ra trước đây ông ấy không yên tâm về tôi, sợ tôi làm tổn thương bạch hồ mắt xanh nên mới âm thầm giúp một tay.
Tôi cũng không giải thích gì nhiều, chỉ trịnh trọng nói: "Tôi đã nói sẽ không làm tổn thương cô ta thì nhất định sẽ không làm tổn thương cô ta. Chuyện này ông có thể yên tâm."
"Đúng là một thằng nhóc ngu xuẩn, cũng là đứa ngốc nhất trong số các đệ tử mà ta thu nhận!" Thuần Phong vừa tức vừa cười mà mắng một câu, sau đó mới quát lớn một tiếng: "Thằng ngốc kia, muốn chết hay muốn sống đấy?"
"Sống!" Tôi đáp lại ông ấy một chữ vừa đơn giản vừa kiên định, thấy ông ấy nghe xong chỉ bất đắc dĩ bật cười, tôi lại nhấn mạnh thêm: "Tôi không sợ chết, chỉ là không cam tâm. Đạo giáo vẫn chưa được thái bình, tam giới vẫn chưa được ổn định. Làm người tu đạo, đại nghiệp chưa thành mà người đã chết trước thì tôi sợ sau khi tôi chết cũng không thể nào yên ổn được!"
Tổ sư gia Thuần Phong nghe xong thì cảm khái: "Thôi, chỉ có kẻ ngốc thì nội tâm mới biết kiên trì. Đây có lẽ cũng là duyên phận giữa ta và cậu, cũng là phúc của kẻ ngốc như cậu."
Tổ sư gia Thuần Phong mắng tôi, tôi đương nhiên không dám đáp lại, tuy trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn không thể thể hiện ra ngoài, chỉ có thể yên lặng nghe ông ấy phê bình. Thấy tôi không lên tiếng, tổ sư gia Thuần Phong đột nhiên trầm giọng xuống: "Thằng ngốc, đây quả thực là tia hồn thức cuối cùng của ta rồi. Sau lần xuất hiện này, khắp cõi đất trời này sẽ không còn bất kỳ khí tức nào của Thuần Phong ta nữa. Ta không biết cậu có thể lĩnh hội được bao nhiêu, nhưng cậu cần nhớ kỹ một điều. Nếu như cậu sống sót thoát ra ngoài, nhất định phải thay ta chăm sóc cho bạch hồ mắt xanh thật tốt. Sau này nếu như cậu đứng trên đỉnh Đạo môn, nếu mà cậu dám làm tổn thương Hồ Nhi của ta, ta nhất định sẽ không cho cậu được yên thân!"
Tình yêu của tổ sư gia Thuần Phong đối với bạch hồ mắt xanh quả nhiên sâu đậm. Vì bạch hồ mắt xanh mà ông ấy có thể từ bỏ cả thiên hạ Đạo môn, từ bỏ cơ hội được đứng vào hàng lớp tiên. Sở dĩ ông ấy nghiêm khắc cảnh cáo và uy hiếp tôi như thế là bởi vì năm đó ông ấy cũng vì ánh mắt của thế tục mà làm tổn thương bạch hồ mắt xanh. Sau đó người của ông ấy đều gây áp lực, nói cái gì mà tà và chính không đội trời chung, nên mới bất đắc dĩ bắt ông ấy buông bỏ bạch hồ mắt xanh.
Thế nhưng chờ đến khi ông ấy tỉnh ngộ quay đầu, bạch hồ mắt xanh đã vì yêu sinh hận mà biến thành hồ yêu hại người. Tôi hiểu cho cách nghĩ của ông ấy, cho nên tôi lại gật đầu cam kết không hề do dự: "Tổ sư gia xin yên tâm, chỉ cần Lý Sơ Cửu tôi còn sống thì sẽ không có ai có thể làm hại đến bạch hồ mắt xanh!"
"Được!" Tổ sư gia Thuần Phong nghe được lời hứa hẹn của tôi bèn bật cười đầy hào sảng. Sau đó, âm thanh dần nhỏ dần, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Ông ấy biết thời gian của mình không còn nhiều nữa, nên tốc độ nói ngày càng nhanh như thể sợ tôi không nghe thấy.
"Lý Sơ Cửu, cậu phải nhớ cho kỹ, người tu đạo lợi hại nhất mãi mãi là người tu luyện chân khí. Chân khí ở khắp mọi nơi, có thể chứa đựng đất trời, cũng có thể phá vỡ vạn vật. Mà tam giới là ba không gian độc lập hoàn toàn, sự tồn tại của không gian cũng chính là khí tức. Chân khí Huyền Chân mà cậu tu luyện có thể hấp thu bất kỳ khí tức nào, bất kể là âm khí hay tà khí. Chân khí Huyền Chân trong cơ thể cậu có thể nuốt chửng và luyện hóa tất cả khí tức, đây chính là điều kỳ diệu nhất của chân khí Huyền Chân. Nhưng cậu phải nhớ kỹ một việc, đó chính là nhất định không được gấp gáp vượt cấp, nếu không cơ thể sẽ nổ tung mà chết. Tôn chỉ của ta chính là đánh không lại thì ta sẽ thu phục mi. Nhớ kỹ cách sử dụng chân khí Huyền Chân mà ta đã dạy cậu..."
Giọng tổ sư gia Thuần Phong ngày một nhỏ dần, mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng nữa. Đợi đến khi tôi định thần lại mới phát hiện ra tia hồn thức cuối cùng của ông ấy đã biến mất rồi.
Mà cùng với sự biến mất của ông ấy, ý thức tôi lập tức bắt đầu mơ hồ theo. Hình như vừa nãy tôi có thể tỉnh táo lại hoàn toàn là bởi vì có ông ấy. Nhưng tổ sư gia xuất hiện là vì muốn giúp tôi.
Nhân lúc ý thức vẫn còn tỉnh táo được một chút, tôi bèn hồi tưởng lại cẩn thận những lời ông ấy nói ban nãy. Chân khí Huyền Chân có thể hấp thu luyện hóa tất cả các khí tức, bất kể là âm khí hay tà khí. Mà bây giờ thứ sắp khiến tôi hồn bay phách tán chính là ác linh được hình thanh từ âm khí oan hồn. Hay nói cách khác, những ác linh điên cuồng này cũng thuộc về phạm trù âm khí.
Vậy nếu như tôi tận dụng chân khí Huyền Chân để nuốt chửng chúng, sau đó luyện hóa chúng, liệu có phải có thể khởi tử hồi sinh?
Nghĩ đến đây, thâm tâm tôi không khỏi mừng rỡ. Tuy chỉ là tưởng tượng, nhưng tôi cũng muốn dốc sức thử một lần, bởi vì đây chính là cơ hội cuối cùng của tôi.
Quyết định xong, tôi bèn cắn đầu lưỡi một cái. Tuy giờ tôi đang là hồn thể ba hồn bảy phách, nhưng cảm giác đau đớn xót cả ruột đó thì chắc chắn đau không kém gì so với cắn lưỡi thật.
Cơn đau đớn tức thì khiến tôi tỉnh táo lên nhiều, tôi không dám chậm trễ thêm nữa, cũng không dám lãng phí cơ hội, nên vội vã niệm thầm khẩu quyết của chân khí Huyền Chân. Mặc dù hiện giờ tôi đang không ở trạng thái thân xác, nhưng hồn thể và thân xác là một, ba hồn bảy phách của tôi cũng có thể sử dụng cách tu luyện của chân khí Huyền Chân.
Trong khi niệm thầm khẩu quyết, tôi cảm giác chỗ bụng mình bỗng nhiên truyền đến một cảm giác đau đớn như thiêu đốt. Cơn đau này không hề khiến tôi cảm thấy khó chịu, ngược lại còn vui mừng khôn xiết. Bởi vì cảm giác đau đớn ở bụng này chứng tỏ hồn thể ba hồn bảy phách này của tôi cũng có thể sử dụng được tâm pháp của phái Huyền Chân.
Tôi cố gắng đè nén niềm vui mừng trong lòng, chậm rãi khống chế chân khí Huyền Chân vừa xuất hiện nơi đan điền. Chân khí sau khi vận hành vòng quanh thân thể tôi một vòng, chỉ trong nháy mắt sức mạnh chân khí đã tràn ngập cả người tôi.
Điều thú vị hơn nữa đó chính là hình như những ác linh kia e ngại chân khí Huyền Chân trong cơ thể tôi, chúng bắt đầu ngừng cắn xé. Không còn sự công kích của chúng, hồn thể của tôi cũng nhẹ nhàng đi nhiều.
Sau đó, tôi tiếp tục khống chế chân khí Huyền Chân trong cơ thể, dẫn toàn bộ chúng về nơi đan điền. Một vài luồng khí tức phân tán giao với nhau, lập tức sinh ra một vòng xoáy mãnh liệt ở đan điền.
Lực hút của vòng xoáy này rất mạnh, tựa như đang há một cái miệng khổng lồ, điên cuồng cắn nuốt khí tức xung quanh. Đặc biệt là ác linh xung quanh tôi, hiện giờ chúng đã bị hút vào trong đan điền.
Tốc độ hấp thu này quả là đáng sợ, những ác linh kia không có cơ hội chạy trốn, chỉ vài giây đã bị tôi hấp thu vào trong vùng đan điền ở bụng. Nhưng chúng là âm khí, khi chúng vừa mới bị đan điền hấp thu, tôi đã cảm thấy thân thể mình lạnh cóng như đóng băng cả lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên rất khó khăn.
Chỉ qua chừng vài giây, lục phủ ngũ tạng trong người tôi bắt đầu đóng băng, những cây cọc băng mọc dài ra, rồi điên cuồng đâm vào bên trong cơ thể. Cảm giác đau nhức này còn thống khổ hơn cả bị ác linh cắn xé.
Tôi suýt thì không nhịn được phải ngất đi, cũng may tôi cố gắng cắn chặt đầu lưỡi nên lúc này mới có thể khiến bản thân tiếp tục kiên trì. Tôi làm theo yêu cầu của tổ sư gia Thuần Phong, bắt đầu dùng chân khí Huyền Chân trong cơ thể để nuốt chửng và luyện hóa ác khí của những ác linh này.
Tôi chưa từng dùng thử cách này bao giờ, trước giờ chỉ mới dùng chân khí Huyền Chân để luyện hóa hấp thu linh khí đất trời, còn luyện hóa âm khí của ác linh thì thú thật đây là lần đầu tiên.
Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng chuyện này sẽ rất khó khăn, thế nhưng ngạc nhiên thay, lúc nuốt chửng và luyện hóa âm khí ác linh lại ung dung đến lạ, cơ thể không có phản ứng nào quá lớn, tựa như tôi chỉ đang luyện hóa hấp thu linh khí đất trời vậy ấy.
Những âm khí ác linh này sau khi được luyện hóa đã chuyển hóa thành chân khí Huyền Chân bên trong đan điền của tôi, vì thế cảm giác thân thể lạnh buốt cũng từ từ biến mất. Nhất là nơi đan điền của tôi, giờ đã dồi dào chân khí hơn nhiều.
Ác linh xung quanh vẫn còn đang bị tôi điên cuồng hấp thu, chỉ cần đi vào trong đan điền của tôi, chúng sẽ bị chân khí Huyền Chân nuốt chửng và luyện hóa ngay tức khắc. Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, vùng hạ đan điền đã được chân khí Huyền Chân lấp đầy. Chân khí đã đầy, bèn tiếp tục đả thông lên đến vùng trung đan điền của tôi. Rồi mấy phút nữa trôi qua, vùng thượng đan điền của tôi cũng đã được đả thông.
Ba chỗ đan điền được thông nhau, hơn nữa còn không có điểm dừng. Sau khi tiếp tục hấp thu thêm một lượt ác linh nữa, tôi bỗng cảm thấy nơi huyệt bách hội trên đỉnh đầu bỗng truyền đến cảm giác hơi nhói đau.
Cảm nhận được huyệt bách hội có điều lạ thường, tôi bất ngờ mừng rỡ hẳn lên, bởi vì... đây chính là điềm báo bản thân tôi chuẩn bị đột phá!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận