Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 520: Dốc đứng hiểm trở

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Có thể nhìn ra được, Đông Tử vẫn khá sợ hãi với quyết định đi theo mặt âm của núi Chung Nam. Dù sao thì con đường này quá hiểm trở, chỉ cần thiếu chú ý sẽ dễ dàng "một đi không trở lại".
Nhưng đây là cách duy nhất rồi, những nơi cần tìm ở núi Chung Nam đã bị họ tìm kiếm hết lượt, cũng chỉ còn lại nơi này chưa bị người ta khai quật thôi. Nếu Tử Long biết đến điều này, với tính cách của anh ấy, chắc chắn sẽ chọn đi theo con đường này.
Tôi không đặt quá nhiều hi vọng vào Đông Tử và A Cẩu, cũng không muốn làm khó họ, chỉ cần họ chỉ đường cho chúng tôi để chúng tôi tự đi là được.
Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị bảo họ ở lại chờ Vương Lỗi thì A Cẩu im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: "Anh Cửu, chúng tôi đi cùng cậu."
A Cẩu không thích nói nhiều, có thể nói là kiệm lời và im ắng hơn cả Tử Long nhiều, nhưng lời nói đơn giản và gọn ghẽ, sau khi nói xong, anh ta liếc nhìn Đông Tử.
"Hầy!" Đông Tử thở dài một tiếng, hạ quyết tâm rồi nói: "Đã đi đến bước này rồi, vậy thì đi thôi. Từ trước đến nay, hai anh em ta vẫn luôn im hơi lặng tiếng ở Đạo môn, cũng chưa từng được thấy ngôi mộ to to nào, cứ mờ mịt mà qua hết nửa đời người! Cứ phải làm chuyện gì đó chứ, nếu không chết đi cũng chỉ là thằng vô dụng thôi!"
Con người Đông Tử không thích động não, hỉ nộ ái ố viết hết lên mặt, đồng hành cùng dạng người như thế này, lòng tôi rất yên tâm. Còn về mấy người trộm mộ lúc trước chưa chịu đến, tôi vẫn luôn nghi ngờ họ.
Thêm vào đó là sự việc Lâm Y Y bị dẫn đi, tôi cứ cảm thấy trong đám đệ tử Đạo môn chắc chắn có kẻ phản bội. Đương nhiên tôi tin người của mình và người của Tử Long.
Hiềm nghi lớn nhất đương nhiên là lão tổ Diệp gia và bà ba Hoàng.
Sau khi xác định phương án, tôi bảo lão quỷ để lại kí hiệu trên đường cho Vương Lỗi. Hiện tại tâm tư của tên Vương Lỗi này đã đổ dồn lên Thạch Minh Thánh Hàm rồi!
Không ai có thể khống chế được Vương Lỗi, tôi chỉ hi vọng rằng anh ta vừa tán gái vừa không quên mục đích chuyến đi lần này của chúng tôi. Đối với tôi mà nói, đây chính là điều may mắn nhất.
Tiếp đó, Đông Tử và A Cẩu đi trước dẫn đường, xuất phát về sườn núi mặt âm của núi Chung Nam. Đi lên trên được khoảng năm sáu trăm mét thì đường núi bắt đầu khó đi, đã vậy xung quanh luôn được mây mù che phủ, tầm nhìn rất hạn chế.
Đặc biệt là nhiệt độ rất thấp, càng đi lên trên càng cảm thấy giá rét. Đi lên phía trên gần như không thấy đường núi rõ rệt nữa, chỉ có đường mòn được người ta giẫm đạp mà nên. Xung quanh toàn là cây gỗ chọc trời, che kín bầu trời bên trên.
Chúng tôi cũng không biết đã đi đến đâu rồi, tôi ở phía sau nhắc nhở họ: "Đông Tử, A Cẩu, hai anh em các anh phải cẩn thận đấy. Nền đất rất trơn, coi chừng ngã xuống!"
"Vâng, anh Cửu!" Lúc này tôi đã không nhìn thấy hai anh em họ nữa, sương mù quá dày, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của họ từ phía trước vọng lại.
Tôi nhẩm tính thời gian, chắc hẳn vẫn còn nửa canh giờ nữa thì trời mới sáng. Đến lúc ấy, chỉ cần trời sáng, nếu có mặt trời, sương mù xung quanh chắc chắn sẽ tan.
Sương mù tan rồi thì chúng tôi đi lại cũng dễ dàng hơn.
Chúng tôi tiếp tục đi thêm khoảng hai mươi phút đường bằng rồi bắt đầu đi lên trên. Chỉ trong chốc lát, đường đi trở nên hiểm trở hơn nhiều, gần như là vách đá sáu mươi độ.
Nền đất rất trơn, chúng tôi chỉ có thể túm lấy cành cây trên nền đất để đi lên trên. Đi lại rất tốn sức, dưới chân không còn sức lực nữa, trên nền đất toàn là dấu chân bị trượt.
Tầm nhìn cực kỳ hạn chế, chỉ có thể vừa đi vừa gọi họ. Đi thêm được một lúc nữa, lão quỷ mới hỏi: "Đông Tử, bây giờ chúng ta đến đoạn nào rồi?"
"Ông ơi, tôi cũng không biết đâu!" Đông Tử ở phía trước trả lời một câu: "Tính theo lộ trình của chúng ta thì bây giờ chắc hẳn đã đến ngang lưng núi núi Chung Nam rồi, cũng là đoạn đường khó đi nhất, vách núi phía sau còn hiểm trở hơn. Anh Cửu, ông cụ, hai người cũng phải cẩn thận đấy, sau lưng chắc hẳn là vách đá dựng đứng, ngã xuống dưới là mất mạng đấy."
"Ừm." Tôi ừm một tiếng rồi nhắc nhở họ: "Hai anh em các anh cũng phải cẩn thận một chút, đừng sơ suất."
Đông Tử đáp lại một tiếng được rồi tiếp tục đi trước dẫn đường. Càng đi về sau, tôi càng thấm thía lời nói trước đó của Đông Tử. Con đường này khó đi hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, bây giờ gần như đã là vách đá dựng đứng khaorng bảy mươi độ rồi.
Vả lại, thảm thực vật xung quanh càng lúc càng thưa thớt, dường như đang trèo lên vách núi hiểm hóc thẳng đứng vậy. Cứ như thế này chắc chắn không ổn, không có cây cối làm điểm tựa, chúng tôi rất dễ ngã xuống đất.
Suy xét đến điều này, tôi mới hô lên với Đông Tử: "Đông Tử, tìm nơi nào đó dừng lại trước đã. Chúng ta không thể tiếp tục trèo lên trên như thế này được, đợi trời sáng rồi chúng ta hẵng đi."
"Được thôi, anh Cửu!" Đông Tử trả lời tôi một câu, tôi lập tức nghe thấy tiếng anh ta dùng xẻng đập vào nền đất. Đập được một lát, anh ta mới gọi chúng tôi: "Anh Cửu, ông cụ, hai người lên đây, chúng ta có thể nấp ở đây một lát."
Ừm, tôi gật gật đầu, nhanh chóng trèo lên trên. Sau khi trèo được vài mét, tôi thấy Đông Tử và A Cẩu cuộn mình trong một góc nhỏ của mạch núi. Góc này lõm hẳn vào bên trong mạch núi, diện tích không quá lớn, ban nãy Đông Tử dùng xẻng dọn dẹp qua, vừa vặn có thể đủ cho mấy người chúng tôi nép vào trong.
Chúng tôi gần như sát rạt vào nhau, cũng không thể đứng lên được, chỉ có thể ngồi dưới nền đất, nhưng đầu cũng chạm vào vách đá, phải ngồi cúi gập lưng. Đông Tử lôi từ trong túi ra một ít đồ ăn và một chai rượu Nhị Oa Đầu.
Sau khi mở nắp chai, anh ta đưa cho tôi trước: "Anh Cửu, uống một ngụm Nhị Oa Đầu cho nóng người lên."
Tôi mỉm cười và lắc đầu: "Tôi không sao đâu, mọi người uống đi, nhưng đừng uống nhiều."
"Được ạ!" Đông Tử mỉm cười hiền hậu, ngửa đầu uống một hớp to, trạng thái tinh thần cũng phục hồi khá nhiều. Sau đó, lão quỷ cũng uống một hớp rồi mới nói: "Sơ Cửu, con đường hiện tại mà chúng ta đang đi không hề có dấu chân nào khác, xem ra đám người Tử Long chắc hẳn đã đi một con đường khác rồi."
Trước kia tôi cũng đã nhìn ra được điều này, bèn gật đầu: "Họ có khoảng mười người, đã vậy còn dẫn theo Diệp Chu Tinh và Lý Đan Ninh, chắc hẳn đã đi theo mặt dương lên đỉnh núi rồi."
Tôi nói như thế, lão quỷ bỗng thấy hơi khó xử, ông ta nói: "Ban nãy Đông Tử nói rồi, nếu muốn tới ngọn núi chính của núi Thái Bạch thì bắt buộc phải đi qua con đường này. Đỉnh của núi Chung Nam và đỉnh của núi Thái Bạch cách nhau một khe nứt giếng trời cực kỳ to, tôi chỉ sợ Tử Long và chúng ta đi ngược hướng, đến lúc ấy càng đi càng xa."
Lão quỷ luôn lo lắng cho Tử Long, tôi cười cười an ủi ông ta: "Lão quỷ, ông không biết tính cách của Tử Long à? Anh ấy là người cố chấp, chắc chắn sẽ nghĩ cách tới đây thôi. Thế nên, ông đừng lo lắng, chúng ta cứ việc đợi là được."
Lão quỷ nghe vậy cũng sững người, sau đó mới yên tâm mà mỉm cười: "Cậu nói cũng đúng, thằng nhóc ấy cố chấp hơn bất kỳ ai, chắc chắn sẽ tìm tới."
Bây giờ tôi không thấy lo cho Tử Long mà lo cho Vương Lỗi hơn. Nếu chúng tôi nói đường đi chính xác cho Vương Lỗi, Vương Lỗi sẽ dẫn theo Thạch Minh Thánh Hàm.
Người của Âm Dương Đạo không phải kẻ thiện chí, tới lúc đó tôi nên xử lý việc này thế nào? Không thể nào ra tay trước mặt Vương Lỗi được, thế nên đến lúc ấy nhất định phải nghĩ cách tách Vương Lỗi ra.
"Anh Cửu!" Ngay vào lúc tôi đang suy nghĩ đối sách thì A Cẩu im lặng nãy giờ đột nhiên gọi tôi một tiếng.
Tôi nhìn về phía anh ta với vẻ nghi hoặc, mỉm cười bảo: "A Cẩu, có chuyện gì cứ nói đi, chúng ta không phải người ngoài."
"Ừm." A Cẩu tỏ ra rất nghiêm túc, ừm một tiếng rồi nói: "Anh Cửu, thực ra không cần biết là người của Đạo môn hay là người trộm mộ từ các môn phái, trước kia chúng tôi không dám đến nơi này, ngoài việc đường đi khá hung hiểm, còn vì sợ Linh tộc khi ấy. Lúc đó họ bị Linh tộc bắt đi, nếu không cần phải liều mạng, chắc chắn họ sẽ không dẫn người của Linh tộc tới nơi này. Nhưng bây giờ khác rồi, Linh tộc bị đánh bại rồi."
Kể từ khi tôi quen biết A Cẩu, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta nói nhiều như vậy, nhưng nói năng rất đơn giản và rõ ràng!
Tôi biết được ý tứ trong lời nói của anh ta, thoáng nhíu mày: "A Cẩu, anh nói không sai. Khi ấy có Linh tộc cưỡng ép họ, đương nhiên họ sẽ không bằng lòng mạo hiểm. Nhưng bây giờ không còn Linh tộc rồi, họ sẽ tới tìm thần mộ vì bản thân họ. E rằng cũng sẽ đi từ con đường này. Dù sao thì thứ bên trong thần mộ quá hấp dẫn người ta, đủ để không ít người tu đạo phải điên cuồng, thậm chí lấy tính mạng ra đánh cược. Thế nhưng, tôi vẫn giữ lập trường của mình, chỉ cần không thương thiên hại lý, chỉ cần không uy hiếp tính mạng của chúng tôi, tôi để họ cạnh tranh công bằng, tuyệt đối không ra tay sát hại vì ý đồ ích kỷ. Về điều này, Lý Sơ Cửu tôi đây có thể dùng nhân phẩm của mình để đảm bảo."
A Cửu có ý thăm dò suy nghĩ của tôi, tôi chỉ có thể nói như vậy để bác bỏ nghi ngờ của anh ta. A Cẩu lộ ra một nụ cười rạng rỡ rất hiếm hoi, gật gật đầu rồi không nói gì nữa.
Tiếp tục đợi khoảng mười phút, sương mù xung quanh bắt đầu tiêu tan. Trong mơ hồ, chúng tôi đã có thể nhìn thấy vầng mặt trời màu vàng kim mọc lên từ đám mây mù ở phía đối diện.
Chỉ là địa thế của chúng tôi không đủ đẹp, không nhìn thấy được cảnh mặt trời mọc rực rỡ, chỉ có thể nhìn thấy hào quang lúc nó mọc. Thời khắc mặt trời dần dần nhô lên, sương mù xung quanh cũng dần dần bị thổi tan.
Bấy giờ tôi mới phát hiện ra, chúng tôi đang ở trên vách núi dựng đứng, bên dưới là vực sâu không thấy đáy, bên trên cũng là vách núi không thấy đỉnh, còn chúng tôi cheo leo ở giữa.
May mà đám người chúng tôi không mắc chứng sợ độ cao, nếu không thì khó giải quyết lắm. Nhưng cho dù là thế, khi nhìn thấy hoàn cảnh hiểm hóc thế này, lòng tôi cũng thấy sợ hãi.
Mà đường đi lên phía trên càng không dễ đi, gần như là vách núi dựng đứng chín mươi độ. Trên vách núi trụi húi, thỉnh thoảng mới nhìn thấy cỏ dại mọc trên vách đá.
Phen này muốn đi lên cũng khó khăn đây.
Tôi đang buồn bực thì A Cẩu đột nhiên nheo mắt, gằn giọng nói: "Anh Cửu, cẩn thận, bên trái có người."

Bình Luận

0 Thảo luận