Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 635: Giáo chủ U Minh

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Tiếng động này lớn quá, nghe cứ như là mưa to gió lớn đang ập lên rừng Bất Lão vậy. Lá cây và cành khô từ ngọn cây rơi xuống bỗng chốc phủ đầy lên mặt đất.
Điều rõ ràng nhất mà chúng tôi nhận ra được đó chính là mặt đất xung quanh mình đang dần bị bóng tối nuốt chửng. Cảm giác này giống như bầu trời đang trong xanh vạn dặm bỗng dưng bị mây đen kéo đến, bóng tối cũng vì thế mà xuất hiện theo.
Tôi và Tử Long đều dừng lại, gần như đều ngẩng đầu lên nhìn cùng một lúc, phát hiện ra đang bò ngay phía trên đỉnh đầu chúng tôi là một con rắn to thân to gần bằng vại nước.
Cành cây phía trên khá chằng chịt và dày đặc nên đại khái chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đen sì đang chuyển động. Tôi có thể cảm nhận được cái thứ được gọi là thần giữ nhà này chẳng qua chỉ là một con quái vật khổng lồ mà thôi.
Nhưng tôi tin rằng, cho dù con rắn to này có lợi hại đến đâu thì cũng không thể nào bằng Cửu Đầu Sư của Thái Ất Chân Nhân được.
Tử Long đã rút thanh kiếm Thất Tinh mà sư phụ để lại cho anh ấy, khẽ cứa lòng bàn tay một chút, để kiếm Thất Tinh dính lấy máu tươi của mình. Rồi ngay sau đó, cùng với sự thúc giục khí tức của Tử Long, kiếm Thất Tinh bỗng tỏa ra kim quang chói lòa.
Tử Long cầm kiếm Thất Tinh chỉ thẳng lên trời mà quát: "Súc sinh! Cút ra đây cho ta! Dám gây chuyện à, hôm nay ta sẽ lột da rút gân mi!"
Chỉ trong một thoáng chốc, toàn bộ cánh rừng đều vang vọng lại tiếng quát của Tử Long, còn con rắn to sau khi bò qua đầu chúng tôi thì cũng dừng lại.
Đất núi xung quanh như đang rung chuyển, đầu của con rắn to đã vươn lên đến bầu trời. Khi nó vươn lên giữa không trung, nó bỗng ngoác cái miệng rộng đỏ lòm của mình ra.
Cách một khoảng xa như vậy rồi mà tôi vẫn còn ngửi thấy mùi tanh không gì tả xiết. Cái miệng kia chỉ cần ngoạm một nhát là cũng có thể nuốt chửng luôn cả tôi.
Thấy rắn to chuẩn bị tấn công, tôi và Tử Long đều đồng thời nhảy lên cây thông ở hai bên. Chờ đến khi khoảng cách gần đủ rồi, tôi mới đạp lên trên thân cây thông, vung kiếm Long Uyên lên chém đầu rắn to.
Tôi phụ trách chém đầu, Tử Long phụ trách chém đuôi.
Vảy trên người rắn to này quả thật là dày kinh khủng, cho dù tôi đã dùng kiếm Long Uyên nhưng cũng chỉ miễn cưỡng chém được một chút lên lớp da của nó, chứ chẳng có nhát kiếm nào chém được đầu rắn cả.
Cứ như vậy thành ra chúng tôi lại chọc giận con rắn to này. Nó ngoắc đầu một cái rồi vọt về phía tôi. Khoảnh khắc đó, một trận gió hung bạo bỗng thổi lên mặt tôi, tôi không dám liều mình chống đỡ, chỉ đành vội vàng lộn nhào về phía sau một vòng.
Gần như là ngay lúc đó, ngay khi tôi vừa mới ôm lấy cây thông thì đầu rắn to cũng đã đánh về thân cây rồi.
Ầm!
Một tiếng động vang lên đầy trầm đục, cả cây thông đều bị rắn to đâm vào đến mức rung cả lên, ngay cả tay tôi cũng bị chấn động đến nỗi tê cả ra, tôi không ôm được cây thông nữa, rồi cứ như vậy mà lăn xuống gò núi.
Tử Long cũng bị ngã xuống, bèn vội vàng kêu lên: "Sơ Cửu, vảy con rắn to này cứng quá! Kiếm Thất Tinh của anh không làm gì được nó, xem ra chỉ có thể tấn công đầu rắn thôi!"
Ban nãy tôi cũng chịu thiệt, con rắn to này chính là một con rắn đen vảy sần, nhưng nhìn thể trạng của nó thì có lẽ nó chính là rắn chúa của rắn đen vảy sần. Vảy của loài rắn này vừa dày lại vừa cứng, hơn nữa con này lại còn là rắn chúa, không biết đã sống bao nhiêu năm rồi.
Vũ khí bình thường chắc chắn không hề hấn gì được với nó.
Nhưng có một điều mà tôi mãi vẫn chưa hiểu, đây rõ ràng là một con rắn to thành tinh, sao lại biến thành thần giữ nhà của họ được? Lẽ nào con súc sinh này biết bảo vệ họ thật, hoặc là biết đuổi những thứ bẩn thỉu đi?
Nhưng thần giữ nhà có lịch sử lâu đời, có thể lưu truyền đến hiện nay thì rõ ràng là thần giữ nhà này vẫn còn có tác dụng. Nhưng tôi không hiểu, sao chúng lại nghe theo con người được? Rồi bảo vệ họ như thế nào?
Tôi nhớ sư phụ từng kể về chuyện hồ yêu một lần. Chuyện kể rằng có một cậu bé trong lúc lên núi kiếm củi vô tình nhặt được một con hồ ly bị thương.
Cậu bé đó tâm địa thiện lương, bèn mang hồ ly về nhà, trị thương cho nó. Về sau, con hồ ly đó không rời đi mà ngược lại còn âm thầm bảo vệ cậu bé.
Hình như thần giữ nhà mà người ta thường nói cũng bắt nguồn từ điển cố đó.
Nếu như suy đoán như vậy thì có lẽ thần giữ nhà chính là động vật thành tinh. Thế nhưng con rắn to trước mặt này có lẽ vẫn còn chưa thành tinh, mà là được người ở trong quan tài gỗ tròn kia nuôi lớn.
Tôi nói như thế là bởi vì rắn to thành tinh là có thể hóa thân thành rồng. Mà con rắn to này ngay cả bốn móng vuốt cũng chưa mọc, sừng rồng trên đầu cũng không thấy nhô ra.
Cho nên tôi mới có thể kết luận rằng đó không phải là một con rắn to thành tinh, nó chỉ là một con súc sinh thôi.
Đúng lúc này, con rắn to bỗng rơi xuống. Nửa đoạn thân rắn cong lên, cao phải đến bốn mét. Cặp mắt màu đỏ rực kia đang nhìn chúng tôi và Tử Long với vẻ vô cùng tức giận.
Cái lưỡi dài của nó đang không ngừng phun ra, phát ra những tiếng phì phì vang dội như đang cảnh cáo rằng chúng tôi đã xông vào địa bàn của nó.
Tử Long đã nổi sát tâm, anh ấy lạnh lùng nói: "Sơ Cửu, tấn công mắt nó!"
"Được!" Tôi gật đầu, sau đó hai chúng tôi đều đồng thời ra tay.
Tôi cũng không giấu thực lực, phóng hết toàn bộ chân khí Huyền Chân trong cơ thể ra ngoài. Tốc độ và sức mạnh của tôi trong phút chốc gia tăng lên gấp mấy lần.
Khẽ điểm chân lên mặt đất, tôi tung người nhảy bật lên cao, đến khi thân thể đang ở giữa không trung thì vung một chiêu kiếm về phía rắn to. Giây phút đó, một luồng chân khí Huyền Chân hóa thành kiếm khí thoát ra, bay vút về phía đầu rắn to.
Gần như cùng lúc đó, Tử Long cũng đã nhảy lên sau lưng rắn to. Thân thủ của anh ấy rất nhanh nhẹn, chỉ đạp vài bước là đã nhảy được lên đầu rắn.
Tốc độ ra tay của chúng tôi rất nhanh, kiếm khí vừa rồi tôi chém ra đã cắt trúng miệng rắn to, để lại trên miệng nó một vết máu. Bị đau, rắn to liền phát ra một tiếng gầm đầy đau đớn.
Lúc nó há to miệng ra, vết thương lúc nãy cũng bị rách ra theo, làm máu tươi nhất thời phun bắn ra ngoài. Mà rắn to lúc này cũng bắt đầu điên cuồng giãy giụa, sau cùng thân hình nặng nề kia cũng phải đổ phịch xuống.
Một loạt tiếng động vang lên ầm ầm, cỗ quan tài gỗ tròn kẹp giữa cây thông cũng bị rơi xuống đất. Quan tài bật mở ra, kéo theo mấy thi thể không bị mục nát ở trong đó cũng bị lăn ra ngoài.
Sau khi rắn to rơi xuống, đuôi của nó vẫn còn vung lên lung tung. Đá và cây cối xung quanh đều bị nó quét bay.
Tử Long vẫn còn ở trên người nó, anh ấy đang nhanh chóng di chuyển về phía đầu rắn.
Con rắn to này thực chất chỉ là một con rắn to, chứ không khó đối phó như Cửu Đầu Sư hay hồ ly trắng mắt xanh. So ra thì còn dễ xử lý hơn đám rắn đen vảy sần nọ.
Kiếm khí của tôi đã chém rách một vết trên miệng nó, cơn đau nhức đó đã chọc giận nó hoàn toàn, nên giờ nó mới điên cuồng như thế.
Nói thật thì trong thâm tâm tôi không có suy nghĩ sẽ diệt trừ nó. Chỉ có điều là nó đã hại chết người, nên về tình về lý thì nó đều phải chết.
Lúc này Tử Long đã tìm được cơ hội, anh ấy nhảy lên phiến đá bên cạnh, mượn lực để bật lên trên, thân thể nhất thời bay giữa không trung, rồi sau đó anh ấy nhanh nhẹn lộn người, nắm chặt kiếm Thất Tinh rồi đâm mạnh xuống.
Mặc dù vảy rắn trên người rắn to rất dày nhưng phần đầu của nó lại là nơi mềm nhất. Tử Long vừa đâm xuống đầu nó, kiếm Thất Tinh tức thì cắm xuyên qua đầu nó, thậm chí còn xuyên luôn qua cả cằm.
Thế nhưng sức sống của rắn rất mãnh liệt, cho dù như vậy thì rắn to vẫn chưa chết hẳn, mà nó còn giãy giụa điên cuồng hơn. Cái đuôi to cứ không ngưng quật lên mọi thứ xung quanh.
Sức lực của nó quá lớn, khắp nơi đều bừa bộn hết cả. Tôi dám cam đoan, nếu như bị cái đuôi của nó quét trúng, kiểu gì cũng sẽ mất mạng tại chỗ. Cho dù không chết thì cũng sẽ biến thành một kẻ tàn phế.
Cũng may đạo hạnh của tôi và Tử Long đều có thể tấn công từ xa, nếu như đổi thành người tu đạo bình thường thì chắc chắn sẽ không đánh lại được nó.
Sơn tinh thủy quái, tuy không gian xảo và khó đối phó bằng quỷ hồn, nhưng chúng thường da dày thịt béo, sức lực lớn vô vùng, chỉ cần không chú ý chút thôi là cũng có thể mất mạng luôn được.
Chúng tôi lùi ra rất xa, ra khỏi cả phạm vi an toàn. Con rắn to này phải giãy giụa gần mười phút sau thì động tĩnh mới bắt đầu nhỏ dần.
Bị kiếm Thất Tinh đâm xuyên qua đầu nên chắc chắn nó không thể sống nổi, nhưng muốn nó chết hẳn thì cũng phải đợi vài canh giờ nữa.
Còn tôi thì vẫn đang canh chừng động tĩnh phía trên gò núi. Cái quan tài gỗ tròn ở chính giữa đã lăn xuống dưới đất. Lúc đầu tôi không nhìn thấy bên trong có động tĩnh gì, nhưng giờ tôi mới thấy ở bên trong có một người mặc áo bào đen đang bò ra.
Nhưng hai chân ông ta giống như bị cụt luôn vậy, bởi vì tôi chỉ trông thấy ống quần trống rỗng buông thõng trên đất. Ông ta mặc trường bào, tôi lại không nhìn được mặt, nên cũng không nhìn ra người đó là nam hay nữ.
Lúc trước tôi từng nghĩ rằng có thể trong quan tài sẽ có thứ gì đó không sạch sẽ, nhưng điều tôi không ngờ ra nằm trong quan tài lại là một người sống sờ sờ.
"Phì phì... phì phì..."
Đúng lúc này, khung cảnh vốn dĩ đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng phì phì đâu đó. Âm thanh này rất ầm ĩ, lại còn lớn, không biết là có bao nhiêu con rắn xuất hiện nữa.
Nghe thấy âm thanh này vang lên là tôi thấy tình hình không ổn. Rắn và chồn vàng đều có lòng báo thù cực mạnh. Chúng tôi giết chết con rắn chúa của những con rắn đen vảy sần này thì chắc chắn những con rắn nhỏ khác sẽ không bỏ qua cho chúng tôi.
Nhưng còn chưa kịp tìm hiểu tình hình xung quanh thì Dương lão thất đã xông lên. Anh ta vai trái vác thi thể đã cướp nhân sâm, vai phải thì vác A Cẩu vẫn còn đang hôn mê, vừa chạy vừa hô: "Anh Cửu, anh Long, chạy mau, mấy con rắn độc đó lên đến đây rồi! Mẹ kiếp, đông lúc nha lúc nhúc đấy, mau nhanh lên!"
Dương lão thất hô đến mức vỡ cả giọng, tôi nghe mà cũng ong cả đầu, lúc nhìn về phía sau lưng anh ta cũng không chịu được phải rùng mình một cái.
Sau lưng Dương lão thất là một đàn rắn đen lít nha lít nhít, tốc độ rất nhanh, chỉ chừng dăm ba mét là có thể đuổi kịp anh ta.
Tôi vội vàng xông lên hỗ trợ, vác A Cẩu giúp anh ta rồi chạy một mạch về phía gò núi. Giờ chúng tôi chẳng còn chỗ để chạy nữa, chỉ hi vọng đàn rắn đen đó không dám bò lên.
Vừa mới chạy lên gò núi, Dương lão thất bèn vứt luôn thi thể xuống đất, nhưng còn chưa kịp thở dốc thì đã bị người cụt chân mặc áo bào đen ở phía trước mặt gây chú ý.
Sau vài giây đánh giá, Dương lão thất lúc bấy giờ mới cau mày, nói với điệu bộ hoài nghi: "Người này... hình như là giáo chủ U Minh của Tát Mãn giáo!"

Bình Luận

0 Thảo luận