Phật quang màu vàng kim bỗng đột nhiên xuất hiện mà không hề có dấu hiệu báo trước rồi phóng lên trời từ hướng núi Kim Kê. Chùm sáng đó lớn gần bằng cánh tay của người lớn, xông thẳng lên tầng mây cao vời vợi của âm tào địa phủ.
Nói là tầng mây, thật ra không bằng nói là một không gian hư ảo vô biên vô hạn. Sau khi vươn lên đến điểm cao nhất, Phật quang lập tức tỏa ra bốn phía, tạo thành một chữ "Vạn" màu vàng kim khổng lồ.
Chữ "Vạn" màu vàng kim khổng lồ đó chiếm gần trọn bầu trời âm tào địa phủ, mà kim quang của nó phát ra rơi thẳng tắp xuống như sao băng, tạo thành một lồng giam màu vàng kim ngay giữa không trung.
Lúc nhìn thấy lồng giam này, tôi bỗng liên tưởng đến Phật pháp của Tuệ Hải. Lúc đó Tuệ Hải vì muốn thu phục yêu quái mà dùng pháp thuật này, chỉ có điều Phật pháp của Tuệ Hải khác biệt một trời một vực so với động tĩnh trước mặt.
Không cần nghĩ cũng biết chuyện này nhất định là do Địa Tạng Vương Bồ Tát ra tay. Đúng lúc đó, khi chúng tôi vừa mới định thần lại thì phía núi Kim Kê bỗng truyền đến tiếng khóc rền rỉ của oan hồn.
Tiếng khóc rền rỉ đó quá chói tai, chúng tôi cách một khoảng xa như vậy mà lưng vẫn phải túa mồ hôi lạnh.
Tử Long định thần lại, mặt mày nghiêm túc nhìn tôi rồi nói: "Sơ Cửu, phân thân Ma Vương ban nãy có phải muốn ra tay với Địa Tạng Vương Bồ Tát không?"
"Có khả năng lắm!" Tôi gật đầu: "Địa Tạng Vương Bồ Tát tuy Phật pháp vô biên, nhưng lòng dạ từ bi, chắc chắn sẽ không đại khai sát giới. Hơn nữa, chủ nhân của Đoạt Phách nhất định là đã lợi dụng người sống để đối phó với ngài ấy. Nhưng điều này cũng đã chứng minh một chuyện, đó là chủ nhân của Đoạt Phách vẫn chưa xông qua Mười tám tầng địa ngục!"
Tử Long ừm một tiếng đồng tình, sau đó chúng tôi không nói chuyện nữa, tiếp tục đi theo sau đội ngũ, hướng về phía Mười tám tầng địa ngục. Không biết có phải do oan hồn của Mười tám tầng địa ngục đã thu hút bầy xác trước mặt tôi hay không mà tốc độ của chúng bỗng nhiên từ từ nhanh hẳn lên.
Chỉ trong chốc lát, chúng tôi đã xuống được núi Ác Cẩu, sau đó là đi lên núi Kim Kê. Lúc lên đến đỉnh núi Kim Kê, chúng tôi cũng phát hiện kim kê bên trong thung lũng đã biến mất. Không cần nghĩ cũng biết, kim kê gáy báo trời sáng của núi Kim Kê cũng đã bị Đoạt Phách hạ độc thủ rồi.
Đi tiếp hơn một phút nữa, chúng tôi cuối cùng cũng coi như qua được bên kia đỉnh núi Kim Kê. Từ trên đỉnh núi nhìn xuống có thể thấp thoáng trông thấy Mười tám tầng địa ngục ở cách đó không xa.
Chỉ thấy Địa Tạng Vương Bồ Tát đang xếp bằng bên trên đỉnh tháp của Mười tám tầng địa ngục, một tay để thế Phật thủ, một tay khác đang ngắt Phật châu, hai mắt khép hờ, yên lặng niệm kinh văn Phật môn. Thính Đế thú phía sau ông ta đang nhìn chằm chằm xung quanh, tuy thoạt trông có vẻ rất hung dữ, nhưng không hề phát ra tiếng gầm gừ nào.
Xung quanh Mười tám tầng địa ngục đã hoàn toàn bị bao vây. Không chỉ có bầy người sống mà còn có cả bầy xác, cộng thêm đội ngũ oan hồn và âm binh, bao vây ba tầng bên trong ba tầng bên ngoài Mười tám tầng địa ngục.
Trong những kẻ cầm đầu kia, tôi trông thấy nổi bật nhất là có Đoạt Phách và chủ nhân của hắn, họ đang chỉ trỏ về phía Phật quang của Địa Tạng Vương Bồ Tát. Lúc đó tôi mới nhìn ra, Phật quang của Địa Tạng Vương Bồ Tát đã bắt đầu nhạt dần. Âm binh, oan hồn, bầy xác đang không ngừng tông vào Phật quang của Địa Tạng Vương Bồ Tát, không biết còn có thể gắng gượng được bao lâu.
Đại quân trước mắt chúng tôi lúc này cũng bắt đầu nóng nảy, tốc độ càng lúc càng nhanh, hiện tại đã bắt đầu cất bước chạy. Chúng tôi đi theo phía sau đội ngũ, còn chưa đến gần Mười tám tầng địa ngục thì đã nghe thấy tiếng cười của Đoạt Phách: "Người trông miếu, tốc độ của ngươi chậm quá đó! Mau lên, chỉ còn thiếu mỗi đội ngũ của ngươi nữa thôi đấy!"
Nghe thấy Đoạt Phách nói thế, tôi nhất thời mừng thầm. Xem ra Đoạt Phách vẫn chưa biết người trông miếu đã bị chúng tôi giết chết. Nếu như vậy thì chúng tôi có thể trốn đi trước, xem xem rốt cuộc họ muốn làm gì, sau đó mới đưa ra quyết định.
Nghĩ đến đây, tôi bèn cố tình đổi giọng mà đáp lại một câu rằng: "Đến rồi, đến rồi đây!"
Sau khi trả lời Đoạt Phách, tôi và Tử Long bèn vội vã trốn phía sau đội ngũ khác, đồng thời ẩn giấu khí tức của mình. Mà lúc đó tôi mới phát hiện, sau khi đội ngũ này nhập đoàn, vừa hay tạo thành một hệ thống đội ngũ gồm ba nhánh khổng lồ. Một là đám người sống bị tà khí của Ma Vương khống chế, hai là thi thể, ba là oan hồn với âm binh.
Số lượng của chúng gộp lại cũng phải hơn vạn. Bên trong địa ngục Cửu U cũng có giam giữ yêu ma quỷ quái, số lượng cũng không ít, không biết trong hai phân thân Ma Vương này ai sẽ là người mạnh hơn?
Lúc liên tưởng đến những yếu tố này, trong đầu tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ liều lĩnh, đó chính là để hai phân thân Ma Vương đó đánh nhau, còn chúng tôi ngồi không hưởng lợi. Vốn dĩ hiện giờ chúng tôi cũng không còn cách nào khác, không có viện trợ, chỉ có mỗi hai người chúng tôi.
Không có năng lực để đối địch, có lẽ dùng trí thì còn có một cơ hội sống.
Ngay khi tôi vừa nghĩ đến đây thì chủ nhân của Đoạt Phách bỗng lên tiếng: "Lão lừa trọc, ngươi nhất quyết bảo vệ Mười tám tầng địa ngục này đúng không?"
"A di đà phật, thí chủ nói phải." Địa Tạng Vương Bồ Tát lúc này đã mở mắt ra, mỉm cười hiền từ: "Năm đó bần tăng từng thề trước mặt Phật tổ, địa ngục không trống, thề không thành Phật. Chỉ cần ác quỷ ở Mười tám tầng địa ngục chưa được siêu độ, bần tăng chắc chắn sẽ không rời khỏi đây!"
"Ha ha ha!" Chủ nhân của Đoạt Phách cất tiếng cười lạnh: "Xem ra ngươi đúng là muốn đi Tây Thiên rồi! Ta nói cho ngươi biết, ác quỷ của Mười tám tầng địa ngục này nhất định phải thuộc về ta. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như còn ngoan cố thì đừng trách ta độc ác!"
Địa Tạng Vương Bồ Tát cười nhạt: "Thí chủ, tất cả đều đã có số, thí chủ trăm phương ngàn kế, quay đầu lại chỉ là cốc mò cò xơi mà thôi! Sao không buông bỏ chấp niệm trong lòng, chuyên tâm tu luyện thành Phật. Ma tính không đổi, sớm muộn gì các người cũng sẽ bị phong ấn!"
"Lão lừa trọc, câm mồm!" Chủ nhân của Đoạt Phách lạnh lùng ngắt lời Địa Tạng Vương Bồ Tát rồi hằm hè: "Lão lừa trọc, ta nói cho ngươi biết, Minh Vương của Cửu U bị ta ăn chắc rồi, không ai bảo vệ được hắn đâu! Ta nhất định sẽ thống nhất tam giới này, cho dù là tiên nhân hay Đạo giáo thì ta đều sẽ đạp xuống dưới chân hết, để chúng làm nô lệ cho đại quân Ma Vương của ta! Đến lúc đó, ngươi sẽ trông thấy cục diện yêu ma khống chế chúng sinh, trong cả thiên hạ này chỉ có ta mới là vua mạnh nhất của tam giới! Ha ha ha!"
Địa Tạng Vương Bồ Tát lắc đầu cười: "Thí chủ, mọi việc đều cần đến cơ duyên. Thứ không phải của thí chủ thì cho dù thí chủ tốn tâm tư như thế nào cũng vẫn sẽ không thể nào có được. Tuy thí chủ là ma, nhưng cũng bởi vì được sinh ra từ lòng người. Không có thất tình lục dục của con người thì sẽ không có sự xuất hiện của các người. Nhưng các người đều đã quên một điều, đó là tuy giết chóc, phẫn hận rất kinh khủng, nhưng đó không phải là thứ cảm xúc vô địch. Sức mạnh lớn nhất trên đời đó chính là tình yêu trong thất tình lục dục, tình yêu có thể chiến thắng tất cả, và cũng chính là khắc tinh của các người!"
Nghe xong, ngữ điệu của phân thân Ma Vương bỗng trở nên lạnh buốt: "Lão lừa trọc, hóa ra ngươi muốn chết à? Được! Đại quân Ma Vương nghe lệnh, phá hủy Phật pháp của con lừa trọc này cho ta!"
Phân thân Ma Vương vừa ra lệnh, ba nhánh đại quân xung quanh lập tức đồng loạt hướng tới gần Mười tám tầng địa ngục. Thân thể của chúng vừa mới tiếp xúc với Phật quang thì đã bị chấn động đến mức phải rụt trở về.
Nhưng số lượng của chúng quá nhiều, sau mấy lần va đập, chúng đã gắng gượng đỡ được Phật quang của Địa Tạng Vương Bồ Tát. Được cái này mất cái kia hay Đạo cao một thước, ma cao một trượng chính là những lời mô tả chính xác nhất hiện giờ.
Sau khi Phật quang của Địa Tạng Vương Bồ Tát bị đè xuống, khí thế của đại quân Ma Vương tức thì tăng lên không ít. Tôi có thể trông thấy Phật quang của Địa Tạng Vương Bồ Tát đang dần dần yếu đi.
Nhưng ngài ấy dùng sức lực của một người, chịu đựng công kích của hơn vạn yêu tà, quả đúng là người đứng đầu tam giới. Cho dù giờ đã rơi xuống kèo dưới, nhưng ngài ấy vẫn không có ý định ra tay.
Tôi hiểu rõ rằng Địa Tạng Vương Bồ Tát vốn dĩ từ đầu đã không có ý định ra tay. Bởi vì bên trong đội ngũ đang công kích mình có một vài kẻ là người bị tà khí khống chế, tuy bị khống chế nhưng họ vẫn là người sống, người sống thật một trăm phần trăm.
Địa Tạng Vương Bồ Tát có thể trảm yêu trừ ma, nhưng ngài ấy không thể đối phó với người sống. Đây chính là tinh thần "đại vô úy" của nhà Phật: Ta không vào địa ngục thì ai vào? Tuệ Hải non trẻ là thế, Địa Tạng Vương Bồ Tát với Phật pháp tinh xảo cũng như thế, họ đều là những cao tăng đắc đạo chân chính.
Phật quang của Địa Tạng Vương Bồ Tát mờ dần, đại quân Ma Vương chầm chậm áp sát ngài ấy. Thính Đế thú lúc này cũng ngày càng nóng ruột hơn, há miệng ngửa mặt lên trời gầm một tiếng. Tiếng gầm đó rít như tiếng rồng ngâm, cảm giác như cả Mười tám tầng địa ngục đều bị chấn động rung lắc theo, khiến các âm binh, oan hồn kia bỗng sợ hãi lùi về sau vài bước.
Nhưng tiếng gầm của Thính Đế thú không có tác dụng mấy, Đoạt Phách vừa ra lệnh một cái, âm binh và oan hồn đều đã bao vây trở lại.
Tôi thấy Thính Đế thú muốn tung đòn công kích, nhưng lại bị Địa Tạng Vương Bồ Tát ngăn cản lại. Ngài ấy vừa vuốt ve lông thú trên người nó, vừa cười nói: "Thính Đế thú, mi theo bần tăng tu hành đã nhiều năm, phải học được cách buông bỏ giết chóc. Vô dục vô cầu, không cáu không giận, đây mới là Phật pháp Đại Thừa mà chúng ta đeo đuổi. Đây là kiếp số của bần tăng, cũng là kiếp số của Mười tám tầng địa ngục, của tam giới. Điều chúng ta có thể làm chỉ có ngần này, những thứ còn lại chỉ có thể giao cho người dám chống lại vận mệnh. Chỉ cần có hi vọng, tam giới sẽ không bị diệt vong. A di đà phật!"
Địa Tạng Vương Bồ Tát vừa dứt lời, Thính Đế thú vốn dĩ còn đang lồng lộn bỗng ngoan ngoãn nằm phủ phục bên dưới chân Địa Tạng Vương Bồ Tát như một con mèo nhỏ nghe lời, mặc cho đại quân xung quanh đang áp sát.
Thấy quang cảnh này, tôi âm thầm cảm khái trong lòng, Địa Tạng Vương Bồ Tát không ngăn cản được họ nữa, cuộc đại chiến giữa chủ nhân Đoạt Phách và Minh Vương của địa ngục Cửu U bắt buộc phải xảy ra thôi...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận