Ngày trước, từ lúc gia nhập vào Đạo môn phía Bắc, tôi đã quen biết với người nuôi thi Lạc. Tính ra, thời gian tiếp xúc với nhau cũng không ít, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta giận dữ như vậy!
Nếu xét theo tuổi, lão đánh cá chắc chắn là trưởng bối của anh ta. Nhưng Lạc vẫn tát một bạt tai này, có thể thấy lúc này anh ta căm giận lão đánh cá đến nhường nào.
Cái tát khiến cho lão đánh cá hoảng hốt, trên gương mặt trắng bệch còn in năm dấu ngón tay. Ông ta định thần lại, vẻ mặt khó tin nhìn Lạc, khóe miệng khẽ run lên: "Mày dám đánh tao? Tao là trưởng bối, mày không có tư cách..."
"Câm miệng!" Lão đánh cá còn chưa nói xong, Lạc đã hét lên ngắt lời: "Tôi không chỉ muốn đánh ông, mà tôi còn muốn giết ông! Ông đã hủy hoại danh tiếng của vu sư Đại Mạc, giết ông trăm lần nghìn lần cũng không thể bù đắp lại được! Cái tát lúc nãy là vì những người trong tộc đã chết! Ông hãy nhìn kiệt tác của mình đi, toàn bộ người trong thôn Trường Sinh, chỉ có một người chạy thoát, còn lại tất cả đều bị ông hại chết! Tại sao... tại sao ông lại tàn nhẫn như thế?"
Khi thốt ra câu cuối cùng, tôi nhìn thấy Lạc rút vũ khí. Hiện giờ anh ta đang bừng bừng lửa giận, cực kỳ có khả năng sẽ giết chết lão đánh cá! Ông ta cũng ý thức được Lạc không đùa, ngã ngồi xuống đất, lùi lại hai bước, gương mặt sợ hãi uy hiếp: "Nếu mày giết tao, không ai có thể hóa giải Vu độc trên người mày đâu! Đây không phải độc cá vảy đen mà là Vu độc thất truyền của bộ tộc vu sư Đại Mạc, chỉ có tao mới có thể giải trừ được Vu độc đó. Mày giết tao chẳng khác nào tự giết chính mình!"
"Ha ha!" Lạc cười lạnh nhạt, nghiêm giọng đáp: "Chỉ cần thanh trừ được phản đồ cho bộ tộc, cho dù mất cái mạng này cũng không đáng tiếc!"
Tôi chưa từng nghĩ Lạc lại điên cuồng đến như vậy, vừa nói xong, anh ta đã xông tới lão đánh cá định ra tay. Cũng may tôi có chuẩn bị, trông thấy Lạc định tấn công, bèn bắt lấy cổ tay anh ta khuyên nhủ: "Lạc đại ca, loại người như ông ta đáng chết, nhưng không đáng được bồi thêm mạng của anh và lão quỷ! Ông ta đã táng tận lương tâm như vậy, chúng ta sẽ dùng cách còn vô lương tâm hơn để đối phó với ông ta, nhất định phải ép ông ta nói ra cách hóa giải Vu độc!"
Lúc ngăn Lạc lại, tôi cảm nhận được cơ thể anh ta đang phẫn nộ đến run rẩy. Tôi nắm chặt cổ tay đối phương, dù anh ta có phản kháng nhưng sức không bằng được với tôi, nên cuối cùng không vùng ra được.
Thế nhưng lúc này tôi lại trông thấy một lưỡi dao rựa sắc bén, chém về phía cổ lão đánh cá.
Lão đánh cá vốn dĩ không chú ý tình hình phía sau, nghe tiếng tôi hét lớn "đừng giết ông ta", lúc này mới giật mình quay lại. Ngay khi ông ta quay đầu lại, lưỡi dao đã ở ngay trước mắt, phừng phừng lửa giận. Mặc dù Lạc đã không quan tâm đến sống chết của mình, nhưng anh ta vẫn nghĩ đến lão quỷ, nếu không chắc chắn tôi cũng không ngăn anh ta lại được.
Lão đánh cá thấy tôi ngăn Lạc muốn giết mình thì thở phào một hơi, ngã phịch xuống đất, tiếp tục lùi lại phía sau. Nhưng lúc tôi quay lại nhìn ông ta, chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra!
Lão đánh cá không kịp phản ứng, tất cả chúng tôi cũng không kịp. Người lái xe dù vốn đang hôn mê kia bỗng nhiên nhảy vọt ra từ phía sau bia đá, tay nắm chặt con đao chém xuống cổ ông ta.
Một dòng máu nóng phun lên bia đá, đầu của lão đánh cá giống như quả dưa lăn lóc trên mặt đất, máu chảy đầm đìa lăn đến phía dưới tấm bia đá. Nơi đầu bị chặt đứt máu tươi phun ra tung tóe.
Sau vài lần co giật dữ dội, cuối cùng thi thể không đầu cũng ngã xuống, tay chân duỗi thẳng, chết cứng ngắc. Phần đầu lăn đến chỗ bia đá, chính diện hướng lên trên, đôi mắt trợn trừng, ngũ quan đều rỉ máu, tử trạng bi thảm, chết không nhắm mắt!
"Hỡi các hương thân phụ lão thôn Trường Sinh, cuối cùng tôi đã không phụ sứ mệnh, đã báo được huyết hải thâm thù cho mọi người! Nay kẻ thù giết hại mọi người đã chết dưới đao của tôi, mọi người ở dưới suối vàng có thể yên nghỉ rồi!" Người lái xe dù hướng về phía miếu Hải Thần dập đầu ba cái, sau đó mới đứng lên nhìn về phía tôi, vứt thanh đao dính máu trong tay, không hề có ý định manh động: "Tôi biết tôi không phải đối thủ của các cậu, cũng không muốn phản kháng. Hôm nay tôi đã báo được thù, nếu các cậu muốn giết tôi thì cứ ra tay! Chỉ mong sau khi tôi chết đi, các cậu có thể chôn tôi ở thôn Trường Sinh này. Vì báo thù tôi đã bôn ba khắp nơi, bây giờ chỉ muốn lá rụng về cội, xin nhờ các cậu!"
Người lái xe dù nói xong lại hướng về phía tôi khom người hành lễ, lúc này tôi đang nổi giận đùng đùng. Nếu ông ta không phải người bình thường, chắc chắn tôi đã giết ông ta rồi. Ông ta giết lão đánh cá, đồng nghĩa với việc giết chết Lạc và lão quỷ. Trên người bọn họ còn trúng Vu độc, ngoại trừ lão đánh cá ra, không ai có thể giải được.
Hơn nữa, bọn họ chỉ còn có ba ngày, ngay cả cơ hội đi cầu cứu tôi cũng không có.
Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn người lái xe dù, gân xanh nổi gồ trên cổ và trán, nắm đấm cũng siết chặt kêu răng rắc. Tôi rất muốn giết ông ta, nhưng không thể, chỉ đành nghiến răng phẫn nộ rít ra một câu: "Cút! Đừng có quay lại nữa..."
Có lẽ người lái xe dù không ngờ tôi lại thả cho ông ta đi, sau khi ngây ra chốc lát, rất nhanh phản ứng lại, nhặt con dao dưới đất lên rồi chạy ra khỏi thôn Trường Sinh.
Ông ta vừa đi khỏi, tôi không gắng gượng được nữa, chân mềm nhũn ra, suýt ngã xuống đất. Cũng may Lạc phản ứng nhanh, một tay đỡ lấy tôi khuyên nhủ: "Sơ Cửu, cậu đã cố hết sức rồi, sống chết là do trời định, đây là kiếp số mà tôi và lão tiên sinh phải chịu. Tôi và lão tiên sinh còn thời gian hai ngày nữa, chỉ mong trong hai ngày này có thể giúp các cậu tìm được manh mối về Minh Hà!"
Khi tôi quay lại nhìn Lạc, anh ta hướng về tôi mỉm cười chân thành. Tôi biết bây giờ không phải lúc đau buồn, tất cả hi sinh của chúng tôi đều là để loại trừ sức mạnh tà ác bên trong cơ thể Tử Long.
Vừa hay có người của Linh tộc trong tay, đây cũng là cơ hội cuối cùng của chúng tôi. Nghĩ tới những điều này tôi mới cưỡng ép kìm cơn giận dữ trong lòng xuống, nhìn sang tên mặc áo bào đen bị mình dùng loan đao ghim xuống đất, lạnh giọng nói: "Mau đưa bọn ta tới hang ổ của Linh tộc, nếu không ta cũng sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Vu độc!"
"Ha ha!" Nào ngờ tên mặc áo bào đen cầm đầu không sợ uy hiếp của tôi, hắn bật cười, hung tợn nhìn tôi, nghiến răng nói: "Lý Sơ Cửu, cả đời này ngươi cũng đừng hòng tìm được hang ổ của Linh tộc, lại càng đừng mong tới được Minh Hà! Ngươi thật sự nghĩ rằng ta không biết chuyện của ngươi hay sao? Nói thật cho ngươi biết, Linh tộc bọn ta chờ đợi mấy trăm năm, chính là để chờ đợi Ma Vương ra đời, ha ha! Ngươi nghĩ rằng bọn ta thích sống trên biển vừa lạnh vừa ẩm ướt thế à? Sai rồi, bọn ta thích nơi lục địa ấm áp hơn chứ, thế nên, bọn ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản kế hoạch Minh Vương ra đời!"
Nghe tên mặc áo bào đen đó nói xong, tôi hoàn toàn sững sờ, bởi vì trước giờ tôi chưa từng nghĩ, người của Linh tộc cũng tham dự vào kiếp nạn Ma Vương. Lúc này tôi mới muộn màng nghĩ đến một vài yếu tố mấu chốt, Linh tộc có thể đi tới địa ngục Cửu U giữa hai thế giới Âm - Dương, cũng có thể đi tới được phía cuối Minh Hà giữa hai vùng trời đất.
Mà địa ngục Cửu U là nơi phong ấn một phân thân của Ma Vương, còn phía cuối Minh Hà lại có ao máu Hồng Liên, chính là nơi có thể khắc chế được sức mạnh Ma Vương. Vạn vật đều tương sinh tương khắc, hang ổ của Linh tộc lại vừa vặn nằm ở vị trí chính giữa, có tác dụng cân bằng!
Chắc chắn Linh tộc không chỉ đơn giản là một tà giáo, bọn chúng nhất định có đảm nhận một sứ mệnh nào đó không thể cho ai biết.
Thấy tôi hoang mang nghi hoặc, tên mặc áo bào đen cầm đầu lại lớn tiếng cười: "Lý Sơ Cửu, Linh Trường Sinh chỉ là con rối do Đại pháp sư đặt trong Đạo giáo các ngươi mà thôi. Thiên phú của hắn đích thực hơn người, nhưng đáng tiếc, hắn lại đem lòng yêu thánh nữ của Linh tộc bọn ta, không còn lòng dạ nào hoàn thành nhiệm vụ tìm ra ba phân thân của Ma Vương mà Đại pháp sư giao phó! Hắn chết trong tay ngươi, nếu Linh tộc muốn báo thù, ngươi nghĩ rằng mình còn sống được đến hôm nay à? Đại pháp sư muốn ngươi sống là để mượn tay ngươi tìm ra ba phân thân của Ma Vương, để bọn chúng hợp lại làm một, trở thành Ma Vương đích thực. Chỉ cần Ma Vương ra đời, Tam giới đại loạn, bọn ta sẽ có thể rời khỏi biển khơi như địa ngục này. Còn có một điều nữa, nói cho ngươi biết, không chỉ có bọn ta, mà những người khác cũng đang lợi dụng ngươi đi tìm ba phân thân của Ma Vương đấy, ha ha..."
Tên mặc áo bào đen cầm đầu càng nói càng điên cuồng, tôi có cảm giác, hắn vốn dĩ không muốn sống tiếp nữa. Nói cho tôi biết nhiều manh mối như vậy, chính là muốn làm nhục tôi một trận trước khi chết mà thôi.
Tôi cười lạnh, nghiêm giọng nói: "Nói cho ngươi biết, cho dù các ngươi không đồng ý dẫn đường, ta cũng có thể tìm ra được hang ổ của các người. Cho dù tiêu hao hết sinh lực cả đời này, ta cũng sẽ tìm ra được kết giới của các người. Ba con thuyền nhỏ đậu bên bờ kia đủ để đưa bọn ta cưỡi sóng vượt biển, đánh thẳng đến hang ổ của các ngươi rồi!"
Khi tôi nhắc đến ba con thuyền kia, rõ ràng ánh mắt của tên mặc áo bào đen lóe lên một chút. Vừa rồi tôi không lừa hắn, bởi vì tôi biết ba con thuyền đó không phải loại thuyền bình thường.
Chỉ có loại thuyền nhỏ này mới có thể đi qua Minh Hà, nếu không, một khi rơi xuống Minh Hà nhất định sẽ tan thành tro bụi.
Nhưng tên mặc áo bào đen cầm đầu cũng phản ứng lại rất nhanh, hắn hừ lạnh đáp: "Lý Sơ Cửu, nếu như bọn ta chết đi, cho dù ngươi có thuyền cũng không thể tìm được vị trí chính xác đâu! Không tin ngươi cứ thử xem, ha ha..."
Hắn ta vừa dứt lời, tôi trông thấy quai hàm hắn khẽ chuyển động, dường như đã nuốt thứ gì đó, máu tươi đỏ sẫm lập tức trào ra khỏi miệng. Cơ thể hắn cũng co giật đau đớn, chưa tới mười giây ngắn ngủi thì hắn đã chết hẳn!
Hai tên còn lại cũng uống thuốc độc giấu trong miệng, ngay cả cơ hội cứu bọn chúng cũng không có, tất cả đều chết sạch. Bọn chúng vừa chết, manh mối của chúng tôi cũng đứt đoạn, thứ còn sót lại chỉ có ba con thuyền!
Nhưng tôi không ngờ, chẳng bao lâu sau, ba con thuyền kia cũng xảy ra chuyện...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận