Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 634: Vu thuật nhiếp hồn

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Tất cả những biến cố này xảy ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt! Sau khi A Cẩu bị đập bay ra ngoài, tôi không thấy được anh ta vì tầm mắt vừa lúc bị cây thông chặn lại.
Tôi không dám lơ là, vừa cảnh giác khúc gỗ ở chính giữa vừa gọi A Cẩu: "A Cẩu, anh sao rồi? Trả lời tôi đi!"
Thế nhưng chẳng ai đáp lời, tôi lo lắng cho A Cẩu, lại phải đề phòng thứ bên trong khúc gỗ.
Khúc gỗ này do tự nhiên hình thành, chỉ bị thợ mộc gia công qua. Đầu tiên là cắt khúc gỗ này làm hai, sau đó đào rỗng bên trong, vừa vặn làm thành một cái quan tài gỗ.
Lúc đầu tôi còn chưa rõ, bây giờ xem như đã đoán được một chút. Khúc gỗ này là cố tình sắp xếp và đặt như vậy, chắc chắn là một loại vu thuật nào đó của Tát Mãn giáo. Kết hợp với loại thụ táng thần kỳ này, có lẽ là muốn duy trì cái xác trong quan tài gỗ có thể hoàn hảo như lúc ban đầu.
Lúc nãy chúng tôi đụng vào quan tài đã phá vu thuật của bọn họ nên A Cẩu mới gặp phải đòn tấn công của bọn họ.
Tôi vẫn để ý đến cái quan tài không nắp kia, thế nhưng một hai phút trôi qua, bên trong vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Lúc tôi ngẩng đầu nhìn qua, bởi vì không cao bằng nên cũng không thấy được rốt cuộc bên trong là thứ gì!
"A Cẩu, trả lời tôi!" Thấy quan tài gỗ này không có động tĩnh gì, tôi lại gọi A Cẩu.
Thế nhưng A Cẩu vẫn không hề đáp lại. Trong lòng tôi vô cùng sốt ruột, không rảnh quan tâm đến cái quan tài quái dị này nữa, xoay người nhảy xuống! Lúc này ánh sáng trong rừng càng ngày càng mờ, tôi chỉ đành bật một cây đèn pin lên.
Chiếu đèn pin về phía A Cẩu bị đập bay ra ngoài, nhưng chẳng có bóng dáng nào cả! Tôi đang lo lắng trong lòng, đột nhiên lại cảm thấy một cái tay cứng đờ đặt lên bả vai tôi.
Chỉ trong chớp mắt, cả người tôi giống như bị điện giật vậy, không nhịn được mà run rẩy. Cũng may lúc trước tôi đã trải qua không ít cảnh tượng như vậy, nếu không thì chắc sợ đến mức hồn xiêu phách lạc.
Tôi thầm hít sâu, dừng mấy giây rồi mới chuẩn bị xoay người. Còn chưa xoay người lại, Tử Long và Dương lão thất đột nhiên xuất hiện, vội vã hô lên với tôi: "Anh Cửu, đừng xoay người lại!"
Nghe được Dương lão thất bảo tôi đừng xoay người, lại thấy Tử Long cũng đang lắc đầu với tôi. Hơn nữa lúc này Tử Long đang lấy thứ gì đó ra từ trong túi.
Tôi có thể cảm nhận được bàn tay đặt lên vai tôi chẳng có chút sức lực nào, giống như chỉ tùy ý đặt lên vai tôi thôi vậy, cũng không có cảm giác âm u và lạnh lẽo thấu xương của linh hồn.
Tử Long đã lấy gương Càn Khôn ra, từ từ bước về phía tôi. Lúc anh ấy đi tới, tôi thấy anh ấy đã mở gương Càn Khôn ra, đồng thời cắn ngón trỏ mình, sau đó vẽ hình Thái Cực trên gương Càn Khôn bằng máu từ đầu ngón tay!
Đợi Tử Long sắp đến sát tôi thì lập tức chạy thật nhanh, lao thẳng đến trước mặt tôi. Gương Càn Khôn chiếu ra sau lưng tôi. Trong phút chốc, tôi chỉ nghe tiếng ầm ầm, dường như có thứ gì đó đang bốc cháy.
Thấy thế, tôi vội vã nhảy về phía trước một bước. Tôi quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy phía sau là một người rơm mặc áo bào đen! Người rơm này giống y như người rơm đứng phía sau A Cẩu trước đó, nhưng lúc đó tôi không thấy được mặt của nó, bây giờ mới hoàn toàn thấy rõ!
Chỉ thấy trên mặt người rơm này vẫn được vẽ ra ngũ quan của con người! Nhất là cái miệng kia, tuy rằng không động đậy nhưng lại được vẽ quá chân thực, giống như đang nhếch miệng cười nham hiểm vậy.
Mà điều càng quỷ quái là con mắt của người rơm này lại đang chảy máu!
"Anh Cửu, đây là vu thuật của Tát Mãn giáo, thuật Nhiếp Hồn! Thầy phép của Tát Mãn phóng thích tà thuật lên người người rơm. Mặc dù vu thuật này chỉ là loại bình thường nhưng lại dễ khiến người ta không đề phòng. Nếu lúc nãy cậu xoay người, đối diện với con mắt của người rơm thì hồn phách của cậu sẽ bị hút mất! Cũng may anh Long phản ứng nhanh, dùng gương Càn Khôn phá con mắt của người rơm kia!" Dường như Dương lão thất hiểu khá rõ về vu thuật Tát Mãn nên giải thích rất rõ ràng!
Tôi vẫn còn hơi ngơ ngác, không nghe được mấy câu, chỉ thấy Dương lão thất đang cõng cái xác cướp nhân sâm núi trên lưng. Tôi còn chưa kịp hỏi tình hình của bọn họ đã nghĩ đến A Cẩu, lập tức vỗ trán nói: "Tiêu rồi, A Cẩu!"
"Anh Cửu, A Cẩu..." Tôi vừa định đi tìm A Cẩu, Dương lão thất đã mau chóng kéo tôi lại.
Tôi ngẩn ngơ, hoàn toàn không rõ ý của Dương lão thất. Chỉ thấy Dương lão thất đưa mắt nhìn lên trên, tôi vội nhìn theo đó.
Vừa nhìn liền thấy lúc này A Cẩu đã bò lên những khúc gỗ kia lần nữa. Thân thể của anh ta lắc lư, giống như uống say nên đi không nổi nữa. Hơn nữa biểu cảm trên mặt anh ta cũng rất kỳ lạ, cười như không cười, hai mắt dại ra, như thể không hề cảnh giác điều gì.
Thấy dáng vẻ này của A Cẩu, tôi lập tức thầm kêu không ổn. Hẳn là A Cẩu đã bị người rơm khống chế. Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi chỉ có thể hô lên với Dương lão thất: "Lão Thất, gọi hồn lại giúp A Cẩu, mau! Tử Long, chúng ta đi đối phó thứ trong quan tài gỗ!"
"Ừ!" Sau khi hai người gật đầu, tôi và Tử Long cấp tốc xông lên trên. Đồng thời, tôi cũng hô lên với A Cẩu: "A Cẩu, quay lại, anh mau tỉnh lại cho tôi! Mau tỉnh lại!"
Nhưng lúc này A Cẩu lại chẳng hề phản ứng. Khi đi đến quan tài ở chính giữa, anh ta đưa bàn tay lên phía trên quan tài gỗ một cách cứng nhắc.
Tôi chẳng còn kịp ngăn cản nữa, anh ta đã dùng dao găm cắt một đường ngay cổ tay, động tác cực kỳ gượng gạo, giống như người máy! Anh ta vừa làm như vậy, máu tươi liền bắn ra từ miệng vết thương, vừa vặn chảy hết vào trong quan tài gỗ!
Chỉ có mấy giây, nhưng những người rơm đứng phía sau cây thông lại động đậy. Cái miệng được vẽ trên mặt chúng không nhúc nhích nhưng lại như đang nở nụ cười u ám.
Không chỉ là cảm giác của tôi, chúng tôi đã chính tai nghe được tiếng cười u ám kia truyền đến từ người rơm! Điều càng quỷ quái là những người rơm này lại quỳ xuống.
Động tác kia còn cứng hơn động tác của A Cẩu. Chúng quỳ xuống xong còn cúi đầu lạy. Nhưng tư thế này của chúng quá quỷ dị, cái cổ không động đậy được nên lạy cứ như là đang dùng đầu đập xuống đất vậy!
Thứ kia quả thật khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi không tên.
"Ra tay đi!" Tử Long hô lên trước, sau đó cầm gương Càn Khôn xông lên trên. Pháp lực của gương Càn Khôn rất mạnh, chỉ cần người rơm bị chiếu vào thì sẽ lập tức bị bốc cháy, sau đó bị ngọn lửa nuốt chửng.
Những người rơm này không có đòn tấn công quá lớn, ngoại trừ đôi mắt có thể nhiếp hồn thì cũng không có những đòn tấn công thực chất khác! Nhưng hiện tại chúng nó đang làm như vậy là để bái lạy thứ bên trong quan tài gỗ.
Tốc độ của Tử Long rất nhanh, chỉ chốc lát đã đốt những người rơm này thành tro tàn! Bởi vì trên đất rất ẩm ướt nên cũng chưa đốt luôn những cây cối ở xung quanh.
Nhưng ngọn lửa trên những người rơm đã rọi sáng cả ngọn đồi nhỏ này!
Lúc này tôi cũng lao về phía A Cẩu theo một hướng khác. A Cẩu mất máu quá nhiều, khuôn mặt trắng bệch, thỉnh thoảng còn đau đến co giật.
Nhưng trên mặt của cậu ta vẫn mang theo nụ cười quỷ dị đầy âm u kia, giống như muốn làm khô hết máu trong người mình. Máu của anh ta chảy hết vào trong quan tài, tôi loáng thoáng ngửi thấy được một mùi máu tanh nhàn nhạt!
Tôi thấy có cơ hội, đột ngột lao đến rồi đánh một chưởng vào sau gáy A Cẩu. Độ mạnh vừa đủ, không nhẹ cũng không nặng. A Cẩu nghiêng đầu, sau đó ngã xuống đất.
Tôi thuận lợi bắt được cậu ta, đặt cậu ta xuống đất rồi hô lên với Dương lão thất: "Lão Thất, anh mau gọi hồn phách của A Cẩu về!"
Lúc này Dương lão thất đã bày pháp đàn xong, ừ một tiếng rồi mau chóng xông đến, kéo A Cẩu ra ngoài.
Sau khi giải quyết chuyện của A Cẩu, tôi và Tử Long vừa vặn đứng hai đầu quan tài gỗ. Tôi đang nhìn anh ấy, anh ấy cũng đang nhìn tôi. Sau khi hai người chúng tôi cùng gật đầu, lúc này mới đến gần cái quan tài gỗ này lần nữa!
"Kẻ trộm to gan, dám cả gan xông vào thần đàn của ta! Hôm nay ta sẽ khiến các ngươi có đi mà không có về!" Nhưng nào ngờ chúng tôi vừa động đậy thì trong quan tài gỗ đột nhiên truyền ra tiếng gào khan.
Âm thanh này ồm ồm chói tai, giống như lâu lắm mới phát ra âm thanh vậy. Mà lúc âm thanh này xuất hiện, tôi liền thấy trong quan tài có một tia ánh sáng máu phóng ra.
Ánh sáng máu này giống như gió mát vậy, lập tức thổi về bốn phương tám hướng. Nhưng nó biến mất rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn mất dạng.
Tôi và Tử Long sững sờ tại chỗ, trong lòng cũng đang nghi hoặc không biết thứ trong quan tài rốt cuộc là người sống hay là người chết?
Không phải chúng tôi nhát gan, mà là vì đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chúng tôi đã trở nên điềm tĩnh hơn nhiều. Không giống như lúc ban đầu, là kiểu nghé con mới sinh không sợ cọp, chỉ biết làm ẩu mà đấu đá lung tung.
Nhưng cũng vì những tình huống cửu tử nhất sinh kia khiến chúng tôi học được phải bình tĩnh ứng phó mọi chuyện. Đây cũng là đạo lý mà sau này tôi mới nghĩ thông suốt, đó chính là chúng tôi đã trưởng thành.
Chúng tôi không còn là hai đứa trẻ không đầu óc vừa bước chân vào Đạo môn lúc đầu. Tính ra bây giờ chúng tôi cũng có thể xưng là người từng trải trong Đạo môn rồi!
Tử Long liếc nhìn tôi, ra hiệu cho tôi tạm thời đừng cử động trước. Mà chính anh ấy thì lại từ từ bước qua đó.
Tôi còn chưa kịp nhắc nhở anh ấy, đột nhiên đã nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng "xào xạc" mãnh liệt. Âm thanh này thật sự quá lớn, lá cây rơi ào xuống, giống như là trời đang đổ mưa lá cây vậy.
Chỉ nghe tiếng động này thì không cần suy đoán cũng biết, chắc chắn là Bảo Gia Tiên trong truyền thuyết kia đã đến!

Bình Luận

0 Thảo luận