Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 211: Hung khí Hắc Long

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tiếng động đó gần như đồng thời vang lên bên tai chúng tôi, giống như là có thứ gì đó xung quanh chúng tôi đang dần dần nứt ra.
Nghe kĩ thì âm thanh này giống như âm thanh của kính vỡ, những tiếng rắc rắc vang bên tai không dứt.
Tôi cảm thấy vô cùng lo lắng khi nghe thấy âm thanh này, nhưng chưa kịp phản ứng thì người ở cửa đường hầm đã lao vào.
Ánh sáng từ thuật viên quang của Vương Lỗi vẫn chưa biến mất. Qua ánh sáng chói lòa, chúng tôi thấy một người đàn ông mặc áo tơi, đội nón lá xông vào.
Chính là Thủy gia!
Khi ông ta chạy đến chỗ ở phía dưới chúng tôi thì dừng lại. Khuôn mặt ông ta trông vô cùng kinh hoàng. Sau khi sững sờ mất vài giây, ông ta đột nhiên cười đầy chát chúa, dáng vẻ như đã sụp đổ tinh thần hoàn toàn, miệng còn lầm bầm: "Ta đã dùng cả đời mình để bảo vệ bí mật ở đây, không ngờ đến cuối cùng vẫn không thể đem theo bí mật này vào quan tài. Ý trời, đây đều là ý trời..."
Tôi thấy sự thất vọng và mất mát hiện rõ trên khuôn mặt của ông ta. Tôi thấy có gì đó không ổn, bèn gọi Mạnh Doanh: "Anh Mạnh, dừng lại đã, em cứ cảm thấy có gì đó không ổn!"
"Ừ!" Mạnh Doanh cũng nhận ra sự bất thường, lập tức thu hồi chuông Âm Dương, đèn dẫn hồn phía trên cũng lập tức mất đi tác dụng.
Tôi quay đầu lại nhìn, thi thể của những tiền bối đạo gia đã dừng lại, duy trì tư thế bất động.
"Mẹ nó, chúng ta gây họa lớn rồi!" Điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là Vương Lỗi đột nhiên thốt ra câu này. Khi tôi nhìn anh ta thì thấy anh ta tỏ ra rất kinh ngạc và hối hận.
Tôi càng thêm lo lắng, vội vàng hỏi: "Lỗi gia, rốt cuộc chuyện là sao?"
Vương Lỗi nghiến răng, nói: "Đừng hỏi tôi, các anh hỏi ông ta đi!"
Vương Lỗi chỉ vào Thủy gia, tôi đã sắp không nhịn được, bèn nhảy luôn xuống dưới. Chỉ sau mấy bước, tôi đã đến trước mặt Thủy gia, tôi quát hỏi: "Thủy gia, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Thủy gia nghe thấy tiếng của tôi thì mới bình tĩnh lại, nói với giọng chán nản: "Các cậu đã di chuyển thi thể của bọn họ, vậy tức là kết giới ở đây đã bị phá vỡ! Không bao lâu nữa, kết giới đã duy trì mấy chục năm ở nơi này sẽ bị phá vỡ hoàn toàn. Đến lúc đó, phong thủy của khu vực sông Long Ngâm này cũng triệt để bị phá hủy. Long mạch ở đây đã bị chúng ta chặt đứt bằng trảm long đao, nhưng long mạch là thứ lợi hại đến mức nào? Chỉ cần xương máu, phong thủy vẫn còn thì long mạch sẽ không chết. Chẳng qua là, nó đã trở thành hung long, cũng tức là Hắc Long! Khi Hắc Long đi qua, vùng Long Ngâm này sẽ bị nhấn chìm hoàn toàn. Đặc biệt là những oan hồn dưới nước, nếu chúng bị nhiễm hung khí của Hắc Long, tất cả chúng sẽ biến thành ác quỷ. Con người và súc vật đều không được yên, đến một ngọn cỏ cũng không còn!"
Tôi nghe mà trong lòng hoảng sợ. Mặc dù tôi không hiểu về phong thủy, nhưng tôi biết sự lợi hại của thuật Phong Thủy.
Phong thủy có thể bồi dưỡng con người cũng có thế giết con người. Sức sát thương còn đáng sợ hơn nhiều so với Đạo thuật.
"Các cậu không biết sự đáng sợ của phong thủy hung long. Các cậu đã phạm phải một sai lầm lớn. Ta đã dùng mọi cách ngăn các cậu, thậm chí không tiếc giết tất cả những cụ già trong làng chài, tạo nên tội nghiệt không thể độ hóa. Kết cục của ta đã định trước sẽ vô cùng thê thảm, sau khi chết cũng sẽ bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục. Ta chỉ muốn ngăn các cậu lại, nhưng các cậu vẫn xông vào rồi! Đây có lẽ chính là ý trời!" Thủy gia thấy tôi đứng ngây ra đó, lại chán nản cảm khái.
Dáng vẻ mất mát và bất lực khiến Thủy gia trông như già đi mấy chục tuổi chỉ trong thoáng chốc. Sự đả kích này thực sự đã khiến Thủy gia sụp đổ.
"Ông ta nói đúng, phong thủy hung long đáng sợ hơn nhiều so với sự tưởng tượng của các anh!" Lúc này, Vương Lỗi cũng nhảy từ trên mỏm đá xuống, nặng nề giải thích: "Năm đó Tưởng Giới Thạch để ngăn chặn quân đội Nhật Bản đã cho nổ đứt đoạn sông Hoàng Hà. Nào ngờ, lúc đó ông ta còn làm đứt luôn cả long mạch của Hoàng Hà, biến chân long thành hung long. Lần đó, hàng trăm ngàn người vô tội đã chết. Hồn phách của tất cả những người đó đều biến thành oán linh, đi dọc theo sông Hoàng Hà, kéo người sống xuống sông. Cuối cùng, hàng chục cao thủ trong Đạo gia đã tiêu tốn rất nhiều tâm huyết cũng như tu vi cả đời, tạo ra tượng của bốn thần thú rồi thả chìm xuống sông Hoàng Hà. Từ đó mới trấn áp được khí của hung long, giữ được sự bình yên cho cả một vùng sông Hoàng Hà!"
So với những lời của Thủy gia thì tôi tin tưởng những lời của Vương Lỗi hơn, nhưng cũng vì vậy, tôi càng thấy sợ hãi hơn.
Sau khi đã bình tĩnh lại, tôi lập tức quay nhìn Thủy gia, nghiêm nghị hỏi: "Nếu ông đã biết sự đáng sợ của việc này, tại sao không nói với chúng tôi? Mà lại dùng thủ đoạn giết người để che giấu bí mật? Ông có biết càng như vậy thì chúng tôi càng muốn biết chân tướng! Nếu ông nói thẳng với chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không đến. Ngay cả khi chúng tôi không hiểu được sự đáng sợ của phong thủy, nhưng mà có Lỗi gia am hiểu về thứ này!"
Tôi nhịn không được cơn giận, biết là lần này chúng tôi gây họa lớn rồi.
Nhưng Thủy gia lại cười bất lực, cả người đều ỉu xìu, lắc đầu chán nản nói: "Ta không dám nói. Nếu ta nói ra, các cậu tin, nhưng những người đi cùng các cậu có tin không? Các cậu thật sự cho rằng người của Vu Giáo đến đây chỉ là vì tìm kiếm Quỷ vương của họ sao? Không hề, họ biết về vụ đấu pháp năm đó, cũng biết long mạch ở đây đã biến thành hung khí Hắc Long. Cái bọn họ muốn là phá vỡ được kết giới, để hung khí Hắc Long tàn phá nước ta! Ta biết có người của Vu Giáo trà trộn trong làng chài, vì vậy ta không dám nói. Nếu chẳng may để rò rỉ dù chỉ một chút thông tin, ta sẽ chính là tội đồ của Hoa Hạ, là tội đồ của Đạo giáo!"
Thủy gia bỗng bật cười, trong tiếng cười mang theo sự tuyệt vọng và đau khổ, sau đó mới tiếp tục nói: "Năm đó ta cũng là một người tham gia vào cuộc đấu pháp, nhưng lúc đó ta vẫn còn trẻ, Đạo thuật còn thấp. Người dẫn đầu là trưởng môn phái Mao Sơn đã bảo ta ở lại bên ngoài để mãi mãi canh giữ bí mật này, cũng vì thế ta mới sống sót tới tận hôm nay. Tà thuật của Vu Giáo quá đáng sợ, lúc đó có rất nhiều làng chài nhỏ trong khu vực này đều bị giết chết sạch chỉ sau một đêm. Người của Vu Giáo lợi dụng oán khí của oan hồn để đối phó với bọn ta. Chưởng môn Mao Sơn không có lựa chọn nào khác, để không tăng thêm số lượng thương vong, sau khi tìm thấy long mạch ở đây, ngài ấy đã dụ bọn chúng vào. Hàng trăm cao thủ Đạo gia đã dốc hết tu vi cả đời, chém đứt long mạch, mượn sức mạnh của long khí mới tạo được kết giới mạnh mẽ, nhốt tất cả người của Vu Giáo ở đây, đồng thời cũng chôn vùi bí mật này mãi mãi."
Nói đến đây thì những thắc mắc trong lòng tôi đã hoàn toàn được giải đáp. Nhưng vẫn còn một việc tôi không hiểu nên cũng hỏi luôn: "Nhưng hàng trăm con quỷ nước khiêng quan tài dưới đáy sông, và xác chết phụ nữ trong quan tài, rốt cuộc đó là sao?"
"Đó là tội nghiệt của ta, cũng là sự điên cuồng, mất trí của ta!" Ai ngờ, nghe thấy câu hỏi của tôi thì Thủy gia lại cười thê thảm, trông như đã hồn bay phách lạc, sau đó ông mới nói tiếp: "Lúc đó, làng chài nhỏ này cũng sắp chết hết. Có quá nhiều oan hồn ở sông Long Ngâm, khắp nơi đều là tà vật của Vu Giáo. Để có thể giúp người dân trong làng chài này sống sót, ta đã bảo dân làng tạo một cỗ quan tài khổng lồ, rồi cho tất cả những cô gái còn trinh nằm vào trong quan tài, cuối cùng cho quan tài chìm xuống đáy sông. Ta muốn dùng oán khí của họ để trấn áp oan hồn dưới dòng sông, ngăn cản tà vật của Vu Giáo! Mặc dù dân làng đã sống sót, nhưng ta lại sa đọa thành ma. Ta cũng đã nghĩ đến quả báo của mình, thật lòng mà nói, ta chờ ngày hôm nay đã quá lâu! Việc giữ bí mật và gánh theo tội nghiệt này sống tiếp còn đau khổ gấp trăm lần so với cái chết!"
Không biết tại sao, khi tôi nghe những lời này lại cực kỳ bình tĩnh. Tôi hiểu cách làm của Thủy gia, cũng hiểu những nỗ lực của ông ta.
Đây là sự bất lực của ông ta, cũng là sự cực đoan của ông ta. Vì đại cục mà hy sinh một phần không nhỏ. Để bảo vệ bí mật, ông ta không ngần ngại giết chóc, không ngần ngại đi ngược lại với đạo nghĩa, rơi vào ma đạo.
Khi tôi định hỏi Vương Lỗi có cách nào không thì tiếng rắc rắc lại đột nhiên vang lên, giống như không khí hoàn toàn nổ tung, âm thanh không còn nhỏ nữa, mà bắt đầu trở nên chói tai.
Đặc biệt là nước trong mương trở nên sôi sục. Trảm long đao treo ở hai bên mương rơi khỏi khoen sắt trên vách đá của con mương, đồng loạt chìm xuống đáy nước!
Tôi chưa kịp phản ứng, cả hang động đã rung chuyển dữ dội. Những con rắn mào gà trốn trong các hốc đá bỗng nhảy ra như điên, chạy trốn ra bên ngoài, như thể chúng đã cảm nhận được có thứ gì đó khủng khiếp đang ập tới.
"Kết giới bị phá rồi, không còn thứ gì có thể trấn áp hung khí Hắc Long nữa, chúng ta đều sẽ chết! Chỉ là sẽ còn hại chết rất nhiều người vô tội!" Thủy gia hoàn toàn sụp đổ khi thấy sự bất thường này, ngồi phịch xuống đất.
"Chết? Có ta ở đây sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu!" Lúc này Vương Lỗi đột nhiên nghiêm mặt cất tiếng, nói lời từ biệt: "Anh Cửu, anh Long, ông già, duyên phận kiếp này của chúng ta tới đây thôi. Vậy là không có cơ hội cùng các anh đi tìm gái xinh rồi! Con đường sau này phải dựa vào bản thân các anh tự đi! Nhưng các anh nhất định phải nhớ tới Lỗi gia đây, một người đàn ông cô độc mà đẹp trai ngời ngời!"
Nghe vậy, tôi giật mình thon thót, anh ta đang nói lời tử biệt với chúng tôi đây mà!

Bình Luận

0 Thảo luận