Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 209: Rắn mào gà có chân

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Không ngờ chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi mà Mạnh Doanh đã gặp chuyện. Mới trước đó anh ta còn đang cắm nhang cúng tế, nhưng bây giờ lại đang quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.
Tôi thấy tình hình không ổn, cũng sợ Mạnh Doanh xảy ra chuyện, nên vội vàng gọi anh ta, "Anh Mạnh, anh sao rồi?"
Nhưng Mạnh Doanh vẫn không cử động, quỳ nguyên tại chỗ.
"Không hay rồi, có phải anh Mạnh xảy ra chuyện gì rồi không?" Tôi vô cùng lo lắng khi thấy Mạnh Doanh không có phản ứng.
Tử Long nghiến răng, lại gọi một tiếng: "Anh Mạnh, anh sao rồi?"
Tử Long gọi to hơn tôi, nhưng Mạnh Doanh vẫn không cử động, cứ quỳ như thế, không có một chút phản ứng.
Lòng tôi càng lúc càng sốt ruột, tôi nói với Tử Long: "Tử Long, chúng ta lên đó xem thử!"
Tử Long ừ một tiếng, tôi lại nói với Vương Lỗi: "Lỗi gia, anh giúp bọn tôi cảnh giới."
"Ừ." Lúc này Vương Lỗi cũng rất thận trọng gật đầu, nhắc nhở một câu: "Các anh cẩn thận, Lỗi gia tôi cảm thấy có gì đó không bình thường! Cái cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác như thế."
Tôi nghiến chặt răng, cầm Thước Trấn Hồn từ từ chạy về phía Mạnh Doanh. Tôi ngậm đèn pin trong miệng, thận trọng trèo lên.
Tôi vừa trèo vừa quan sát những tiền bối Đạo gia đang ngồi ở đó, mắt họ nhắm lại, khuôn mặt không có chút cứng nhắc, giống như chỉ đang ngồi thiền.
Nhưng khi đi ngang qua bọn họ, tôi phát hiện trên người họ không hề có dương khí. Bọn họ đã chết rồi, không biết vì nguyên nhân gì, song cơ thể bọn họ vẫn giữ nguyên được trạng thái như trước khi chết, không có bất cứ dấu hiệu thối rữa nào.
Cái cảm giác này rất ngột ngạt, những việc càng nghĩ không thông thì lại càng khiến tôi sợ hãi.
Tôi không dám dừng lại, trèo một mạch lên tới ngay phía dưới Mạnh Doanh, tôi mới dừng lại.
Chỉ cần leo thêm một bậc thang nữa là tôi có thể đứng ngang với Mạnh Doanh. Nhưng tôi không leo lên mà kéo áo Mạnh Doanh, gọi nhỏ một tiếng: "Anh Mạnh, anh làm sao rồi?"
Khi tôi kéo Mạnh Doanh thì tôi cảm thấy cơ thể anh ta vẫn đang run rẩy, như thể gặp phải một điều gì đó vô cùng kinh khủng.
Tử Long cũng chú ý đến điểm này, nhỏ giọng nói với tôi: "Sơ Cửu, chúng đi lên từ hai phía."
Tôi ừ một tiếng, cùng với Tử Long nhảy vọt lên trên, vừa vặn đứng ở hai bên của Mạnh Doanh. Đèn pin của anh ta đã rơi xuống đất, dựng thẳng đứng dựa vào cục đá, tình cờ chiếu lên khuôn mặt của Mạnh Doanh, thậm chí cả lông tơ trên mặt của anh ta cũng nhìn thấy rõ.
Trên mặt anh ta đổ đầy mồ hôi to bằng hạt đậu nhỏ giọt xuống đất, còn mắt thì nhìn thẳng vào phía sau các tiền bối Đạo gia, giống như là đã bị mất hồn.
Phản ứng của tôi khá nhanh, tôi nhìn theo qua đó thì thấy hai cặp mắt đỏ như máu xuất hiện trong vách đá phía sau các tiền bối! Đôi mắt chớp chớp như đang hít thở.
Xì... Xì...
Tôi còn chưa rọi đèn vào trong thì đã nghe thấy tiếng rít giống như tiếng động khi rắn thè lưỡi vang lên.
Tôi không dám tùy tiện cử động, sau khi nín một hơi thở dài, tôi lập tức rọi đèn pin vào trong. Ngay lúc đó, cả tôi và Tử Long đồng thời hít ngược vào một hơi.
Tôi thấy một cặp rắn toàn thân đỏ tươi đang quấn lấy nhau ngay bên trong một khe đá trên vách hang. Tôi chưa bao giờ thấy một con rắn có kích thước khủng khiếp như vậy, to gần bằng cổ tay trẻ em, vảy trên cơ thể nó có màu đỏ như máu.
Đèn pin của chúng tôi chiếu vào chúng, phản xạ ra ánh đỏ u ám. Điều đáng kinh ngạc nhất là trên đỉnh đầu chúng còn mọc ra mào gà.
Và đặc biệt nhất chính là ở phần bụng rắn còn mọc ra một đôi chân nhỏ. Bàn chân đó giống như chân gà, chỉ có ba ngón, cũng mọc đầy vẩy đỏ.
Bọn chúng đang thè lưỡi phát ra tiếng rít, phần thân trên đã co lại, hai cặp mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào chúng tôi, như thể sẽ tấn công chúng tôi bất cứ lúc nào.
Tôi nhìn mà rợn cả tóc gáy, mồ hôi lạnh trên lưng chảy ra. Tử Long nhìn một lúc, cũng bị sốc bởi cảnh này, buột miệng lẩm bẩm: "Mẹ nó, thứ này không phải là rắn, chắc là rồng? Quá..."
Nhưng ai ngờ Tử Long còn chưa nói xong thì đột nhiên quỳ xuống, tư thế giống y hệt Mạnh Doanh, sau đó không còn cử động gì nữa, giống như là đã bị câu mất hồn.
Mà đôi mắt của Tử Long và Mạnh Doanh đều đồng loạt nhìn vào mắt của cặp rắn quái dị.
"Là mắt của cặp rắn này mê hoặc tâm trí của bọn họ!" Khi tôi nhận ra điều này thì lập tức cầm một nắm lá bùa, lắc tay đọc chú ngữ rồi trực tiếp ném bùa qua đó.
Những lá bùa rơi xuống bên cạnh khe đá lập tức bốc cháy, trở thành những đốm lửa chói mắt.
Cặp rắn hình như đã bị thương bởi lửa của những lá bùa, tôi thấy rõ đôi mắt của bọn chúng đang rỉ máu.
Bọn chúng lại phát ra tiếng rít kinh khủng hơn nữa, hình như là tôi đã chọc giận bọn chúng. Đúng như tôi nghĩ, cặp rắn đột nhiên đớp về phía chúng tôi.
Tốc độ tấn công quá nhanh, tôi hoàn toàn dựa vào bản năng của cơ thể để né tránh, đồng thời cũng kéo lấy Mạnh Doanh và Tử Long, ngã về phía sau, lăn xuống những bậc đá.
Trọng lượng của ba chúng tôi không hề nhẹ, sau khi lăn xuống thì đập thẳng vào cơ thể của một tiền bối. May mà các bậc đá chênh không cao lắm, lại có một tấm đệm thịt nên chúng tôi đều không bị thương.
Nhờ bị ngã mà Tử Long và Mạnh Doanh cũng tỉnh lại, may mà cả hai vẫn nhớ chuyện lúc nãy, lập tức cùng ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Hai con rắn quái dị đã nhảy lên các bậc đá, đôi chân nhỏ bấu chặt vào rìa của bậc đá. Chúng giận dữ thè lưỡi nhìn chúng tôi, đôi mắt đỏ tươi của chúng vẫn đang chảy máu.
"Chạy!" Tử Long hét to một tiếng nhảy xuống trước. Tôi và Mạnh Doanh cũng nhảy theo, gần như cùng lúc, chúng tôi vừa nhảy ra thì cặp rắn cũng lao xuống, cắn trúng ngay người của vị tiền bối đó.
Xác thịt của vị tiền bối Đạo gia ngay lập tức khô héo, giống như một xác chết khô. Toàn bộ khuôn mặt cũng trở nên tối tăm, cơ thể thì tỏa ra khí đen đáng sợ.
Khi tôi nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt của tôi bị dọa cho trắng bệch, cũng không còn tâm trí để quan tâm đến cơ thể của tiền bối đó nữa, tôi vội vàng nhảy xuống.
Thấy chúng tôi nhảy xuống Vương Lỗi mới ngăn chúng tôi, dùng đèn pin chiếu lên lập tức giật mình nói: "Không ngờ ở đây lại có rắn mào gà!"
Tôi thấy bọn chúng không lao xuống mới vỗ ngực sợ hãi hỏi: "Lỗi gia, rắn mào gà là cái gì?"
Vương Lỗi nhìn chúng tôi, ánh mắt đầy khó tin như đang nhìn thằng khờ, nói: "Anh Cửu, rắn mào gà mà các anh cũng không biết?"
Ba người bọn tôi cùng lúc lắc đầu, Vương Lỗi mới bất lực nhún vai, giải thích: "Rắn mào gà này là một tín vật của Quỷ vương Vu giáo. Con rắn mào gà này vừa giống rồng lại vừa giống rắn, độc tính cực mạnh, không hề thua kém cổ độc. Nghe nói, rắn mào gà này được nuôi bằng xác chết. Lúc đầu, nó chỉ là một con huyết xà cực độc mà thôi. Người của Vu giáo đặt trứng rắn vào bụng của xác chết, đến khi trứng nở ra, chúng sẽ bắt đầu ăn thịt xác chết. Khi chúng đã ăn hết xác chết thì sẽ được thả vào trong vại máu người, uống máu người để lớn. Cuối cùng, người Vu giáo sử dụng tà thuật để luyện hóa chúng và để chúng nuốt chửng tiểu quỷ! Sau khi luyện thành thì rắn mào gà sẽ có linh tính, không chỉ cực kỳ độc mà đôi mắt của chúng còn có thể mê hoặc tâm trí."
"Chẳng trách lúc nãy, khi tôi cắm hương đã nhìn trúng vào mắt bọn chúng, sau đó thì mất đi ý thức!" Mạnh Doanh nghĩ lại mà vẫn thấy sợ.
Vương Lỗi bật cười, nói: "Năm đó, khi quân đội của chúng ta sắp chiếm được tỉnh Q, chính là vì Quỷ vương dùng rắn mào gà chặn ở chỗ cửa khẩu nên mới hại chết rất nhiều binh sĩ của chúng ta, người thì chết, người thì điên. Cuối cùng, sau khi các đạo sĩ bên ta đến, họ đã tìm thấy xác của Quỷ vương và rắn mào gà trong rừng, lúc này mới phá giải được tà thuật!"
Nghe vậy chúng tôi cũng nhớ ra, lúc trước người của bộ phận đặc biệt đã từng kể qua, chỉ là lúc nãy quá lo lắng nên chúng tôi đều quên mất vụ này.
Tử Long nghiến răng, hỏi: "Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Nếu không lên được trên đó, anh Mạnh sẽ không thể xỏ giày âm dương vào chân của tiền bối, cũng không thể đưa bọn họ đi!"
"Lỗi gia ta cảm thấy, chúng ta vẫn nên đi thì hơn! Cảm giác trong lòng ta càng ngày càng tệ rồi, chúng ta sẽ gặp rắc rối to đấy. Với lại..."
Ai ngờ Vương Lỗi còn chưa nói xong, chúng tôi đã nghe thấy tiếng rít từ khắp bốn phía. Tôi lập tức dùng đèn pin chiếu lên thì thấy trên vách đá của hang động đều là rắn mào gà. Thậm chí lối ra cũng đầy rẫy những con rắn mào gà!
Tôi thấy cảnh này, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, tiêu rồi, chúng tôi bị bao vây rồi...

Bình Luận

0 Thảo luận