Phía trước mặt tôi lúc này là một địa cung rất bằng phẳng. Địa cung này không được xây dựng hùng vĩ như địa cung Dạ Lang trước đây, ngược lại còn rất thô ráp, trên vách đá vẫn còn rất nhiều dấu vết của việc con người đục khắc, có lẽ là do địa cung này được đào ra trong thời gian ngắn, chứ không phải địa cung cổ đại với quy mô khổng lồ kia.
Chống trụ địa cung là chín cây cột đá lớn, mỗi một cột đá đều to bằng eo một người đàn ông trưởng thành. Trên mỗi cây cột đá đều được khảm một chiếc đèn dầu, nhờ đó mà chiếu sáng cả địa cung này.
Ngẩng đầu lên nhìn còn có thể trông thấy lỗ thông gió. Nhìn kiểu cách của nó là biết đó là đồ của hiện đại, chắc chắn không phải di tích thời xa xưa để lại.
Ở giữa chín cây cột đá có một bệ đá rất to, xung quanh bệ đều có lớp vải mỏng buông rủ xuống, che chắn cho bệ đá kia rất kín kẽ.
Lớp vải mỏng kia màu trắng, ánh sáng trắng của ngọn đèn dầu không thể chiếu qua được, chỉ có thể mơ hồ thấy được bên trong có mấy bóng người đang ngồi khoanh chân.
Cầu thang đá cách cột đá khoảng chừng bốn năm mét, tôi ngó nghiêng xung quanh cẩn thận, sau khi xác định không có các lính canh khác mới rón rén đi xuống cầu thang.
Bước chân của tôi rất nhẹ, lại còn bước khẽ như mèo. Chỉ cần tôi không gây ra động tĩnh gì quá lớn, hầu như họ sẽ không phát hiện ra tôi đã lén vào đây.
Chỉ là tôi không ngờ rằng phía bên dưới tiệm cầm đồ Âm Dương lại cất giấu một bí mật lớn như thế này.
Nếu không tự mình đi vào và trông thấy cảnh này, có lẽ có đánh chết tôi cũng không nghĩ tới chỗ này. Có điều, điều này cũng đã chứng minh suy đoán lúc trước của tôi, rằng địa cung này cực kỳ có khả năng chính là nơi ẩn náu của Diệp Đường.
Tôi thấy bên trong không có động tĩnh, bèn rón rén đi về trước một đoạn, rồi nấp ở sau lưng một tảng đá lớn, cách cây cột đá kia chỉ khoảng chừng một hai mét.
Vị trí này của tôi rất có ưu thế, nằm ở ngay vị trí góc chết, có thể cân nhắc tình hình cả phía trước và phía sau. Người bên trong rèm không phát hiện ra được tôi, và cho dù có người đi xuống cầu thang đá cũng không phát hiện ra được.
Tôi vừa trốn đi, bên trong rèm vang lên một giọng tiếng Trung bập bẹ: "Tiểu thư Diệp Đường, chúng tôi phụng mệnh đến đây để giúp cô tái tạo thân thể máu thịt. Không biết tiểu thư Diệp Đường đã chuẩn bị xong chưa?"
Vừa nghe khẩu âm đã biết kẻ đó là sứ giả Ngũ hành của Âm Dương đạo, âm thanh vang lên tiếp đó là của Diệp Đường: "Vất vả cho các vị quá, tôi đã chuẩn bị ổn thỏa xong từ lâu, lần này tôi có thể mượn xác hoàn hồn lại không, phải dựa vào thần thuật của các vị rồi!"
"Tiểu thư Diệp Đường không cần khách khí, tiểu thư là khách quý của Âm Dương đạo chúng tôi. Nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì, Âm Dương đạo chúng tôi tất nhiên sẽ dốc hết sức lực để ứng phó!" Không thể không phủ nhận rằng người Nhật Bản nói chuyện rất lịch sự.
Diệp Đường bật cười: "Các vị xin cứ yên tâm, hiện nay Đạo môn phía Nam đang nằm trong bàn tay tôi. Thế lực Đạo môn phía Bắc thì suy yếu, chẳng tạo được chút uy hiếp nào. Đợi đến khi tôi có một cơ thể mới của con người, chúng ta có thể cùng nhau mưu đồ cả đại nghiệp Trung Hoa!"
"Chúng tôi tin tưởng vào năng lực của tiểu thư Diệp Đường, nhưng Thiên quân vẫn luôn lo lắng về ba người Lý Sơ Cửu, Triệu Tử Long và Vương Lỗi. Chúng ta thua keo này bày keo khác, đã chuẩn bị nhiều năm như vậy rồi, lần bày keo này, Thiên quân không hi vọng đến lúc đó lại bị ba người bọn họ phá hoại kế hoạch!"
"Ha ha ha! Các vị không cần lo lắng, tôi có cách đối phó với họ. Vợ của Lý Sơ Cửu đang ở trong tay tôi, mà ba người họ đều là người trọng tình trọng nghĩa. Đến lúc đó các vị cứ yên tâm đi, họ chắc chắn sẽ không phá hoại đại nghiệp của các vị đâu! Thế nhưng còn việc của bộ phận Đặc Biệt, e là còn cần các vị ra tay giúp đỡ!"
"Tiểu thư Diệp Đường không cần lo lắng, Âm Dương đạo chúng tôi trước giờ luôn giữ vững chữ tín. Nếu đã đồng ý với tiểu thư rồi, nhất định sẽ trợ giúp tiểu thư Diệp Đường tiêu diệt bộ phận Đặc Biệt. Huống hồ, bộ phận Đặc Biệt cũng là kẻ địch của Âm Dương đạo chúng tôi. Đến lúc đó, Đạo môn Trung Hoa sẽ do tiểu thư Diệp Đường đứng đầu! Có điều, tiểu thư Diệp Đường này, giờ chúng tôi đã thực hiện lời hứa, có phải cô cũng nên nói cho chúng tôi tin tức về long mạch rồi chăng?"
"Được, tôi tin các vị nên sẽ nói cho các vị biết. Từ lâu lão tổ Diệp gia đã điều tra ra được bí mật của long mạch Trung Hoa. Muốn tìm được long mạch chính của Trung Hoa, cần tìm được tín vật chưởng giáo của tam đại giáo phái trong Đạo giáo. Một là kiếm Long Uyên trên người Lý Sơ Cửu, hai là bút Thiên Sư trong tay Triệu Tử Long, và thứ còn lại chính là lò luyện đan đang được Lý Tiêu Vũ nắm giữ. Chỉ cần tìm được ba món đồ này là có thể tìm được vị trí long mạch chính của Trung Hoa!"
Lúc này, tôi chợt nghe thấy có một sứ giả Ngũ hành thốt lên một câu tiếng Nhật đầy kích động: "Yoshi! Soudesune!" (Chà, đúng thế!)
Còn tôi, khi nghe thấy Diệp Đường tiết lộ bí mật của Đạo giáo Hoa Hạ cho người Nhật Bản, phút chốc cơn thịnh nộ bốc thẳng lên đến đỉnh đầu. Nếu như không phải do tình huống bây giờ đặc biệt, tôi nhất định sẽ đâm cái tên giặc bán nước này chết ngay tại chỗ.
Đây không chỉ riêng là bí mật lớn nhất của Đạo giáo Hoa Hạ mà còn liên quan mật thiết đến khí số sau này của Trung Hoa. Nhưng Diệp Đường, vì muốn lên ngôi chí tôn của Đạo môn, vì muốn tiêu diệt bộ phận Đặc Biệt mà cô ta có thể bán bí mật quốc gia không một chút do dự như thế.
Người như vậy, cho dù phải chết trăm lần cũng không đủ!
Thế nhưng bất giác, trong thâm tâm tôi cảm thấy Diệp Đường có chút đáng thương. Vì muốn trở thành bậc chí tôn của Đạo môn, để khôi phục Diệp gia, cô ta đã hoàn toàn đánh mất chính mình.
Tôi không biết đây là nguyện vọng cha cô ta để lại hay là do bản chất lòng lang dạ thú của cô ta. Nhưng nói thật, tôi xót thương cô ta nhưng chẳng hề tán đồng nổi. Một người sống đến mức như vậy rốt cuộc là vì điều gì chứ?
Mà suy đoán trước đây của tôi cũng đã đúng, mục đích của việc quật khởi trở lại của Âm Dương đạo Nhật Bản đó là chặt đứt long mạch Trung Hoa, mà chặt đứt long mạch chính là chặt đứt khí số của Trung Hoa.
Năm đó họ đã từng dòm ngó, nhưng cuối cùng đã bị thất bại. Thế nhưng họ vẫn chưa nguội lòng, vẫn muốn xâm chiếm đất nước Trung Hoa này. Năm đó vô số các bậc tiền bối Đạo môn đã tự tổ chức đi chém giết Âm Dương sư của Âm Dương đạo Nhật Bản, đưa toàn bộ chúng xuống cửa địa ngục.
Tuy những bậc tiền bối kia đã phải hi sinh cả mạng sống của mình, nhưng họ đã giữ được bí mật của Trung Hoa. Nếu như lịch sử lặp lại, Lý Sơ Cửu này sẽ là người đầu tiên đi chém chết lũ giặc đó!
Giờ ngẫm lại tôi mới nghĩ ra, e là Lỗi gia đã biết mục đích của Thạch Minh Thánh Hàm từ lâu, cho nên anh ta mới có lần vô tình nói, bất luận anh ta có thích Thạch Minh Thánh Hàm đến mức nào thì khi đứng trước mặt tình yêu lớn, anh ta sẽ từ bỏ tình yêu nhỏ.
Nói theo cách của Lỗi gia thì chính là bất cứ ai cũng tuyệt đối không được động vào căn cơ của Hoa Hạ, cho dù phải tự tay giết chết người mình yêu.
Nghĩ đến đây tôi lại càng khâm phục Lỗi gia. Bề ngoài anh ta cứ lông bông cà bất cà bơ, dáng vẻ chẳng đứng đắn chút nào, nhưng cái tâm của anh ta lại như gương sáng, thấu hiểu nhiều chuyện hơn nhiều người khác.
Điều quan trọng nhất là anh ta biết bản thân mình nên làm cái gì, hơn nữa cũng tuyệt không lùi bước.
Giờ tôi đang nung nấu trong đầu một suy nghĩ lớn mật, đó là giết chết sứ giả Ngũ hành, để họ vĩnh viễn cũng không biết được bí mật của Trung Hoa.
Trong khi tâm trạng tôi đang phức tạp cực kỳ, tôi lại nghe thấy giọng của Diệp Đường vang lên: "Diệp Thiếu Khanh, anh có thể tỉnh lại rồi!"
Vài giây sau, tôi cuối cùng mới nghe thấy tiếng Diệp Thiếu Khanh vang lên: "Diệp Đường, cô có bản lĩnh thì giết tôi đi! Nếu không rồi sẽ có một ngày cô phải hối hận! Rơi vào trong tay Diệp Thiếu Khanh này, tôi cũng sẽ không cho cô được dễ chịu đâu!"
"Ha ha ha!" Diệp Đường ngửa đầu cười lạnh: "Diệp Thiếu Khanh, anh đừng có mà đắc ý, anh không nói thì tôi cũng sẽ giết anh thôi. Anh muốn ngăn cản tôi ở chợ quỷ, nhưng lại không biết tất cả chợ quỷ đều là người của tôi. Ngay từ lần đầu tiên anh đến chợ quỷ, người của tôi đã phát hiện ra anh rồi. Thế nhưng không thể không thừa nhận rằng anh thật sự rất thông minh, tuy nhiên thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Anh biết tôi cần những lệ quỷ kia, cũng biết tôi cần mượn thần thuật của Âm Dương đạo để mượn xác hoàn hồn. Nhưng anh không hề biết rằng buổi đấu giá của chợ quỷ là do tôi điều khiển. Tôi cố tình nâng giá chính là vì muốn anh trả lại số tiền ngày trước anh nuốt được! Anh không phải người của Diệp gia, không có tư cách động vào của cải của Diệp gia!
"Ha ha ha!" Diệp Thiếu Khanh bật cười sằng sặc: "Diệp Đường, không ngờ cô còn tính toán chi li hơn cả cha mình như thế! E là dã tâm của cha cô còn chẳng lớn bằng cô luôn ấy chứ! Giờ cô hợp tác với Âm Dương đạo Nhật Bản, cô sẽ trở thành kẻ phản bội Đạo giáo Hoa Hạ, đời đời kiếp kiếp bị người ta thóa mạ! Nhìn thấy cô như thế còn sung sướng hơn là giết cô báo thù!"
"Hừ!" Diệp Đường không khỏi hừ lạnh một tiếng, không những không tức giận mà còn mỉm cười: "Diệp Thiếu Khanh, tôi không có thời gian đôi co với anh, anh cứ giữ lại để mà đi hàn huyên với Diêm Vương Gia với Âm tào Địa phủ đi. Anh biết tôi mượn xác hoàn hồn cần năm lệ quỷ, cũng cần tim của năm đứa trẻ. Thế nhưng anh có biết tại sao tôi lại chỉ cho anh đấu giá bốn lệ quỷ thôi không?"
Diệp Thiếu Khanh trầm mặc, qua mấy giây sau, hắn ta mới cười nhạt một tiếng: "Diệp Đường, tôi biết dụng ý của cô! Lệ quỷ thứ năm mà cô cần, ngoài tôi ra còn ai vào đây nữa?"
"Ôi người đã từng là anh hai của tôi, quả nhiên, anh thông minh lắm! Anh nói không sai, lệ quỷ thứ năm mà tôi cần chính là anh! Ha ha ha..." Diệp Đường cười phá lên. Tiếng cười đắc ý và sung sướng vang vọng khắp mật đạo.
Tôi có một cảm giác rất kỳ lạ, có vẻ như Diệp Đường còn độc ác hơn cả trước đây, khiến cho tôi có cảm giác hình như bây giờ cô ta đã bị thù hận và dã tâm khống chế.
Tên đại tư tế trước kia cũng vậy, lão chưởng quầy của tiệm quan tài Tam Thập Lý cũng như thế, ngay cả Tử Long hiện giờ cũng đã xuất hiện dấu hiệu như thế này. Lẽ nào, sau khi họ làm giao dịch trái tim đều sẽ dần mất đi lý trí, cuối cùng biến thành một ác ma không thể nào dung thứ?
Đúng lúc này, Diệp Đường bỗng bật cười: "Chờ qua đêm nay, Diệp Đường này sẽ được hồi sinh, sẽ không còn là con quái vật phải ăn tim người mới có thể tiếp tục sống kia nữa! Mà tôi cũng sẽ có sự biến hóa long trời lở đất, dung mạo thay đổi, dáng người thay đổi, sẽ biến thành một nhân vật mà không một ai nghĩ đến! Năm vị sứ giả, hãy bắt đầu đi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận