Hiển nhiên Lâm sư huynh muốn dùng thực lực để khiến mấy đệ tử Thiên Tự môn này bị bẽ mặt! Đừng nói là ông ta, trong lòng tôi cũng cảm thấy sảng khoái. Mấy đệ tử Thiên Tự môn này nhờ vào quan hệ với những lão đạo sĩ kia mới có thể tiến vào Thiên Tự môn!
Tôi dừng lại, cũng muốn xem thử rốt cuộc những người này sẽ bị bẽ mặt thế nào?
Nhưng những người này vẫn quá trẻ nên nóng tính. Đối diện với lời nhắc của Lâm sư huynh, bọn họ chẳng hề để ý, còn hừ lạnh một tiếng rồi khinh thường cười nói: "Đệ tử Thiên Tự môn chúng ta đều học đạo thuật cao thâm. Chỉ có chút chuyện quỷ quái thế này chẳng là gì với chúng ta!"
"Được!" Lâm sư huynh cười cười, nói: "Hy vọng lát nữa các người đến nơi còn có thể cười vui như vậy! Tất cả xuống xe, tập hợp!"
Xem ra Lâm sư huynh rất thất vọng với những người này, giọng điệu đã đổi từ nói sang quát lên. Nhưng mấy đệ tử Thiên Tự môn này không ai nghe theo lệnh của ông ta, biếng nhác xuống xe, giống y như ông chủ!
Đến lúc tất cả xuống xe, tôi mới đi theo người cuối cùng xuống dưới. Nhân lúc Lâm sư huynh tiến lên kêu gọi, tôi lặng lẽ lẫn vào đội ngũ Thiên Tự môn!
Lúc này, tôi cũng bắt đầu quan sát tình hình xung quanh. Địa hình nơi này rất lạ, hai bên là núi lớn đâm thẳng vào mây, vị trí ở giữa chúng tôi thì có một con đường!
Địa thế hai bên núi cũng rất dốc, giống như chỉ có một con đường. Có thể nói đây là một nơi dễ thủ khó công. Mà ở một trăm mét phía trước lại xuất hiện một trấn cổ kỳ quái.
Trấn cổ này không lớn, vừa hay nằm ở giữa con đường, như thể nơi này chính là điểm cuối. Nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trấn cổ này rất thú vị.
Xung quanh đều là cây dương liễu, tường được xây từ gạch xanh vây kín trấn cổ. Phía trước trấn cổ lại có một dòng sông được đào quanh để bảo vệ.
Con sông này chảy quanh trấn cổ, không rộng lắm, đại khái chỉ rộng chừng năm mét. Phía trên còn có vòm cầu đá, vừa vặn nối với cổng trấn cổ.
Điều kỳ quái nhất chính là ngay cổng trấn còn treo một cặp đèn lồng màu đỏ. Cặp đèn lồng màu đỏ kia rất sáng, trông khá chói mắt. Ánh đèn phản chiếu xuống giữa sông, hiện ra màu đỏ âm u khiến người ta sợ hãi.
Nhìn chằm chằm một lúc lâu sẽ phát hiện càng nhìn càng thấy bất thường. Trấn cổ này thoạt nhìn rất mới, rõ nét giống như núi vắng sau cơn mưa vậy! So với núi lớn ở hai bên thì hoàn toàn ăn nhập gì với nhau.
Tôi nhìn mà trong lòng cảm thấy mờ mịt, cũng không nhìn ra nguyên do! Thứ càng cổ xưa càng quỷ quái thế này cũng chỉ có thể dựa vào đạo thuật truyền thống và kinh nghiệm để phán đoán.
Mà vào lúc tất cả mọi người đều quan sát, bà ba Hoàng bèn tới nói chuyện với Lâm sư huynh. Trong cuộc trò chuyện của bọn họ, cuối cùng tôi đã biết tên của Lâm sư huynh, Lâm Tiêu!
Nghe ngóng suốt đường đi, tôi cũng chỉ biết ông ta được gọi là Lâm sư huynh, lần này mới thật sự nghe ra được tên của ông ta.
Lúc bọn họ nói chuyện, chúng tôi cũng nghe được một chút tình hình. Thế lực đến vây công phái Luyện Đan lần này chủ yếu là bà ba Hoàng dẫn đầu Đại Thần môn.
Bà ba Hoàng vẫn luôn muốn thống lĩnh Đạo môn phương Bắc, mà đội ngũ đi theo bà ta ít nhất cũng có khoảng hai ba trăm người. Hơn nữa hiện tại chúng tôi có khoảng một trăm người, tổng cộng lại thì có chừng năm trăm người!
Đội ngũ khổng lồ như thế, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện để lại một con đường sống cho phái Luyện Đan.
Lâm Tiêu và bà ba Hoàng nói chuyện với nhau xong, lúc này Lâm Tiêu mới lại kêu gọi chúng tôi, nói: "Theo tình báo của bà ba Hoàng, căn cứ của phái Luyện Đan nằm phía sau trấn cổ này! Trấn cổ này chính là nơi ẩn náu của bọn họ, cũng thật kỳ quái. Đội ngũ vào trong tìm hiểu tình hình trước đó đến bây giờ vẫn chưa trở về, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Hiện tại bà ba Hoàng yêu cầu chúng ta, cần chúng ta xung phong! Nhưng chúng ta không thể đều tiến vào trấn cổ, phải có một nửa ở lại bên ngoài để phối hợp tác chiến. Một nửa còn lại theo tôi vào trong, ai muốn vào thì bước lên phía trước một bước!"
Lâm Tiêu vừa kêu lên như thế, hơn trăm đệ tử Thiên Tự môn này lại không có ai dám bước lên phía trước. Tất cả đều chen nhau rồi bắt đầu lùi về phía sau.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Tiêu thất vọng cười nói: "Đây là đệ tử Thiên Tự môn? Tham sống sợ chết? Chỉ biết khoác lác mạnh miệng?"
Cái bạt tay này rất mạnh, đánh cho những đệ tử Thiên Tự môn kiêu ngạo kia không nói được gì. Nhưng vẫn có một đệ tử nhiệt huyết đứng dậy đầu tiên: "Đi, sợ con khỉ. Tôi không tin chúng ta có nhiều người như thế mà không đối phó được trấn cổ quỷ quái này!"
Có người dẫn đầu, sau đó liền có nhiều người đứng ra hơn. Nhân lúc hỗn loạn, tôi cũng bước ra ngoài. Đợi đến khi có khoảng năm mươi người bước ra, Lâm Tiêu bèn cho chúng tôi tập hợp lại.
Bên phía bà ba Hoàng cũng phái ra hai mươi thầy đồng, cho bọn họ đi trước dẫn đường cho chúng tôi. Vừa khéo có tổng cộng hơn bảy mươi người.
Sau khi chuẩn bị xong, thầy đồng ở phía trước bắt đầu dẫn đường. Một hàng của chúng tôi có năm người, vẫn duy trì khoảng cách hai mươi phân với nhau, vừa vặn tiến thì có thể tấn công, lui thì có thể phòng thủ!
Nhưng sau khi chúng tôi từ từ đến gần cầu đá, tất cả mọi người đều có cảm giác âm u và lạnh lẽo hẳn. Nhất là cơn gió lạnh giống như thổi lên từ phía dưới cầu đá, không ngừng ập vào mặt chúng tôi!
"Mẹ nó, lạnh quá đi!" Một đệ tử Thiên Tự môn trong đó ồn ào mắng chửi!
"Đừng nói chuyện, lấy pháp khí ra, dưới cầu có cái gì đó! Nhớ kỹ, lát nữa khi qua cầu thì tuyệt đối không được nhìn xuống dưới! Nếu xảy ra chuyện thì tôi không cứu được nhiều người như thế đâu!" Lâm Tiêu nghiêm khắc nhắc nhở, những người này lập tức lấy pháp khí ra.
Pháp khí của bọn họ không tồi, đều là kiếm đồng tiền khá tinh xảo và một số pháp khí làm bằng gỗ đào, gỗ táo bị sét đánh. Dùng những pháp khí này để đối phó với thứ dơ bẩn thì rất có hiệu quả!
Mà thứ tôi đang cầm trong tay lúc này chỉ là một cây kiếm gỗ đào bình thường mà thôi, dường như đều là pháp khí được phát sẵn của Hoàng Tự môn. Mấy chục thanh pháp khí đồng thời được lấy ra, cảm giác âm u và lạnh lẽo ở xung quanh lập tức biến mất không ít.
Những thầy đồng kia dẫn đầu bước lên cầu đá. Ánh trăng sáng nhưng có chú t vẩn đục. Nhưng ánh sáng rất rõ, cho dù không bật đèn pin thì chúng tôi cũng có thể nhìn rõ!
Tất cả đều đi rất cẩn thận, không ai dám mở miệng nói chuyện. Mà lúc chúng tôi vừa đi đến giữa cầu đá, xung quanh bỗng nhiên truyền đến từng tiếng hí "oang oác".
Tôi vô cùng quen thuộc với âm thanh này, đúng thật là tiếng kêu quạ đen. Hơn nữa tiếng kêu này rất gấp gáp, kêu giống như khóc vậy, lại giống như đòi mạng, khiến người nghe hốt hoảng trong lòng!
Sau khi kêu được một lát, tôi thấy có hai con quạ đen bay ra từ cây liễu hai bên, vừa vặn dừng lại ở trên trụ cầu đá! Cặp mắt nhỏ màu đỏ tươi kia cứ nhìn chòng chọc vào chúng tôi.
Tôi thấy có một số đệ tử Thiên Tự môn đã bị dọa đến mặt mày tái nhợt, chẳng dám thở mạnh. Bọn họ chưa từng va chạm xã hội, đương nhiên cũng chưa thấy những chuyện kỳ dị quỷ quái kia!
Nhưng ít nhất thì bọn họ vẫn không làm mất mặt Đạo môn, không bị dọa đến mức khóc lớn kêu to!
"Quạ đen khóc, đây là đang hát cho người chết mà!" Lâm Tiêu ở phía trước cau mày nói thầm. Tôi không ngờ rằng ông ta cũng biết những điều kiêng kỵ này!
"Mẹ nó, ngươi điên rồi hả, ngươi ôm cổ ta làm gì?" Lâm Tiêu vừa dứt lời, có đệ tử tức giận mắng lên!
Mà đệ tử này mới mắng xong, lại có người theo đó ồn ào: "Sao ngươi giống mấy bà mấy cô thế, còn giật tóc bố mày nữa!"
Vừa nghe thấy tiếng mắng của hai người này, ta lập tức nhíu mày. Tôi nhanh chóng đưa mắt nhìn đến hai người nói chuyện kia, chỉ thấy một người trong đó đang vuốt tóc sau gáy, mà một người còn lại thì đang xoa cổ mình!
Những đệ tử khác cho rằng bọn họ đang đùa giỡn, không hề nhận ra được điều bất thường. Tôi nhân cơ hội này lấy la bàn bát quái ra. Tôi mới vừa mở ra thì kim gỗ đào liền nhanh chóng chuyển động.
Sau khi xoay vài cái, nó lại bị cắt phực thành hai đoạn!
"Âm khí mạnh thật!" Nhìn thấy la bàn bát quái bị bẻ gãy, tim tôi chợt hẫng một nhịp. Nhưng điều tệ hại là tôi lại không cảm nhận được vị trí của âm khí.
Nơi duy nhất mà tôi có thể liên tưởng đến là bên dưới cầu đá!
"Giẫm cái bóng, giẫm cái bóng, giẫm đến cái bóng của ai, người đó không thể đi được nữa... Hì hì..." Mà vào lúc xung quanh đang yên tĩnh đến dọa, đột nhiên tiếng của một đứa trẻ vang lên giữa đám người chúng tôi.
Âm thanh này mang theo sự non nớt của trẻ con, nhưng lại kèm theo tiếng cười âm u, còn đột nhiên vang lên ở giữa đội ngũ chúng tôi. Âm thanh đột nhiên xuất hiện này khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.
"Giẫm đến cái bóng của ngươi, ngươi phải ở lại với ta... Hì hì..." Âm thanh kỳ lạ này còn không biến mất, lại có vài tiếng trẻ con khác vang lên!
Tôi còn chưa phản ứng lại, đã thấy hai ba đệ tử Thiên Tự môn cười ngốc nghếch, sau đó nhảy bùm xuống sông...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận