Khi chúng tôi tiến vào thung lũng thì trời vừa sáng! Những đệ tử tiến hành chiêu hồn suốt cả đêm chỉ kịp ăn tạm thứ gì đó lót dạ rồi ngả vào nhau mà ngủ thiếp đi trong xe.
Thời tiết rất đẹp, không có mưa tuyết, ánh mặt trời rạng rỡ trên đầu. Nhưng thời tiết của nơi này biến hóa thất thường, có thể xuất hiện bão tuyết bất cứ lúc nào. Nhân lúc thời tiết đang thuận lợi, chúng tôi nhanh chóng tăng tốc trên đường.
Nhưng càng đi sâu vào trong, độ cao so với mực nước biển càng tăng. Đợi đến chiều, đội xe cũng không thể nào lái tiếp về phía trước được nữa. Thứ xuất hiện trước mắt chúng tôi chính là từng dãy núi tuyết trùng trùng điệp điệp.
Ngẩng đầu nhìn lên, chúng tôi không sao thấy được đỉnh núi, có một nửa đã chìm hẳn vào tầng mây, hoàn toàn không biết những ngọn núi tuyết này cao đến mức nào! Hai phía bên cạnh chúng tôi cũng toàn là những ngọn núi cao vút. Phần đỉnh núi cũng bị tuyết trắng che phủ.
Những nơi mà tầm nhìn của chúng tôi chạm tới được toàn là một màu trắng xóa của tuyết. May mà tầng mây ở nơi này rất dày, nếu không ánh mặt trời chiếu xạ xuống quá mạnh cũng đủ khiến hai mắt của chúng tôi mù lòa!
Lâm Tiêu lấy bản đồ ra quan sát hồi lâu rồi mới cất tiếng: "Bây giờ chắc hẳn chúng ta đã tiến vào khu vực trung tâm của núi Côn Lôn, khu vực núi tuyết trước mặt chính là dãy núi chính của núi Côn Lôn! Nơi này cũng là nơi có độ cao cao nhất so với mực nước biển trong dãy núi, quanh năm tuyết trắng bao phủ. Cũng có nghĩa là, con đường tiếp theo, chúng ta chỉ có thể chọn cách đi bộ! Tôi phải nhắc nhở mọi người một điều, thứ đáng sợ nhất ở khu vực này không phải là sơn tinh thủy quái mà là thời tiết bất lợi! Cố gắng đừng gây ra động tĩnh gì, nếu gây ra tuyết lở, tất cả chúng ta sẽ bị chôn sống ở đây!"
Sau khi Lâm Tiêu dặn dò một hồi, mọi người bắt đầu chuẩn bị đi bộ về phía trước. Đoàn xe dừng lại ở chân núi cũng không an toàn, đành phải bảo họ lùi về rồi tìm chỗ nào đó an toàn để giấu xe.
Sau đó, đội ngũ của chúng tôi, với khoảng năm mươi người, bắt đầu vác theo túi lớn túi nhỏ xuất phát về phía núi tuyết. A Cẩu và Lâm Tiêu phụ trách đi trước dẫn đường, người của Trình Tùng đi giữa, tôi và Mạnh Doanh bọc hậu ở phía sau!
May mà ai cũng là con nhà luyện võ, không hề xuất hiện tình trạng thiếu dưỡng khí. Trên núi tuyết toàn là cây cao chọc trời, nhưng trên ngọn cây đọng những đụn tuyết dày, chúng tôi chỉ có thể đi xuyên qua rừng cây, dường như vẫn luôn đi lên trên.
Từ dấu tích trên nền đất thì có vẻ như tất cả đã bị vùi lấp hết rồi, chắc hẳn tối qua mới có tuyết lớn ở nơi này. Nơi mà hiện giờ chúng tôi đang đi qua chắc chắn là khu vực nguy hiểm nhất dọc theo dãy Côn Lôn, chắc hẳn rất ít người đặt chân tới.
Có thể nói rằng, đây cũng là đỉnh núi cao nhất trong lãnh thổ Hoa Hạ rồi! Khi chúng tôi trèo đến lưng chừng núi, cả đội hoàn toàn tiến vào trong tầng mây, ngẩng đầu nhìn lên còn có cảm giác bầu trời bị tầng mây chia làm hai nửa.
Đợi khi chúng tôi leo tới đỉnh núi, tầm nhìn đã bắt đầu tối đi, nghiễm nhiên vì đêm đã gần xuống. Đưa mắt nhìn ra xa, phía trước vẫn là những ngọn núi tuyết cao đến tận tầng mây.
Nhưng những nơi mà tầm mắt có thể chạm tới luôn bị một tầng mây xám xịt che lấp, chỉ có thể lờ mờ thấy được một ngọn núi trọc* thẳng tắp vươn thẳng lên cao, dường như nối liền với bầu trời.
(*) Núi trọc: Ý chỉ ngọn núi trơ trọi, không có cây cối, sinh vật hay đất cát.
Mà xung quanh ngọn núi trọc đó, vẫn có thể loáng thoáng thấy được không ít dãy núi. Nhưng độ cao so với mực nước biển của những dãy núi kia chỉ bằng một nửa của ngọn núi trọc, mà những đụn mây giống như bay lơ lửng bên trên dãy núi, vừa vặn dung hòa cùng phần đỉnh của núi trọc.
Nếu đưa mắt nhìn ra sẽ tưởng rằng cảnh tượng trước mặt là bồng lai tiên cảnh. Nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện ra ngọn núi trọc đó giống như tận cùng của thế giới! Qua được ngọn núi kia sẽ chẳng thấy được phong cảnh nào nữa.
Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào khung cảnh thần kỳ này thì trên những dãy núi đan vào nhau ngang ngang dọc dọc kia bỗng tóe từng luồng sáng trong vắt.
Không chỉ mình tôi nhìn thấy cảnh tượng này mà tất cả mọi người đều thấy được cảnh tượng thần kỳ ấy. Nhất là Trình Tùng, khi nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta tỏ ra cực kỳ kích động: "Nghe đồn rằng, núi Côn Lôn thực sự là thế giới của băng tuyết, không có bất kỳ loài thực vật nào, cũng không có người sinh sống. Mà núi Côn Lôn thực sự cũng được gọi là Côn Lôn Hư*. Chẳng lẽ, ngọn núi trọc kia chính là Côn Lôn Hư? Trên đỉnh Côn Lôn Hư chính là Ngọc Hư cung, bên dưới là long mạch trấn áp Hoa Hạ!"
(*) Côn Lôn Hư: Hay còn gọi là hốc Côn Lôn
Lời nói của Trình Tùng rất phấn khích, mà ông ta vừa lên tiếng, trên gương mặt của các đệ tử khác cũng lộ ra vẻ bất ngờ và vui mừng, ai nấy vô cùng kích động.
Theo lời đồn của thế giới bên ngoài và lời miêu tả của Trình Tùng thì nơi được gọi là Côn Lôn Hư chỉ có ngọn núi trọc cao nhất kia thôi. Nhưng lòng tôi không hề cảm thấy kiên định, nếu thực sự có thể tìm thấy dễ dàng như thế, chỉ e rằng bí mật về núi Côn Lôn đã lưu truyền ra ngoài từ lâu rồi!
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, ngọn núi trọc trước mặt dường như là điểm tận cùng của núi Côn Lôn rồi, không thể thấy được ngọn núi nào đồ sộ hơn, thần bí hơn.
Núi Côn Lôn chính là núi thần hàng đầu, cũng là nơi bắt nguồn cho những câu chuyện thần thoại, đương nhiên sẽ khác với những đỉnh núi khác, mà ngọn núi trơ trọi ở nơi tận cùng của tầm mắt chính là trung tâm của dãy núi, hoàn toàn thể hiện được khí thế của nó giữa quần thể!
Khỏi nói chứ, đúng là càng nhìn càng giống! Nhìn thêm vài lần, thực sự có thể coi ngọn núi trơ trọi kia như Côn Lôn Hư chân chính. Nhưng nếu bình tĩnh nghĩ kỹ lại, tất cả mọi thứ dường như quá suôn sẻ và tuần tự!
Chúng tôi có thể tìm thấy núi Côn Lôn chân chính một cách đơn giản như thế, tại sao đám người Âm Dương đạo năm đó và cả người của tổ chức 093 lại không tìm thấy? Lý trí nói với tôi rằng, ngọn núi trơ trọi ở tận cùng của tầm mắt chắc chắn không phải là Côn Lôn Hư thực sự!
Nghĩ đến đây, tôi mới đưa mắt đánh giá những người khác. Rất nhiều người đã coi ngọn núi trơ trọi kia chính là núi Côn Lôn, bao gồm cả Vương Kỳ Bằng hay Dương lão tam, không phải vì tầm nhìn của họ không tốt, mà là khí thế nguy nga của ngọn núi kia thực sự khiến người ta dễ dàng coi nó là núi Côn Lôn thực thụ.
Khi tôi đang quan sát người khác thì Lâm Tiêu cũng đang quan sát thái độ của tôi, lông mày thoáng nhíu lại, ông ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi, không hề lên tiếng, chỉ khẽ lắc đầu. Động tác của ông ta rất rõ ràng, cho thấy Lâm Tiêu cũng không tin ngọn núi trơ trọi kia thực sự là núi Côn Lôn!
Tôi đang định tìm cơ hội hỏi suy nghĩ của Lâm Tiêu thì đồng tử của Lâm Tiêu đột nhiên đảo về phía bên trái, dường như đang định nhắc nhở tôi điều gì đó? Ban đầu tôi khựng lại, sau đó mới chậm chạp đảo mắt về bên trái.
Mới đảo mắt một cái mà tôi đột nhiên phát hiện ra rất nhiều điều thú vị. Ví dụ như lúc này đây Trình Tùng đang cúi đầu, góc nghiêng của ông ta trông rất nham hiểm, không biết đang nghĩ gì trong lòng?
Khi tôi hoàn hồn lại, Lâm Tiêu khẽ khàng gật đầu, dường như đang nói rằng ông ta nghi ngờ Trình Tùng! Nói ngọn núi trơ trọi kia là Côn Lôn Hư là ý kiến của Trình Tùng, nhưng bây giờ ông ta bình tĩnh đến kỳ lạ, giống như có dự tính nào đó khác.
Tôi vẫn luôn nghi ngờ mục đích thực sự của Trình Tùng, nhưng từ đầu chí cuối không tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào, chỉ có thể nhẫn nhịn. Nếu muốn biết đáp án thực sự, e rằng chỉ có thể đợi Trình Tùng tự nói ra thôi.
Lúc này Lâm Tiêu đứng ra chủ trì cục diện, ông ta nói: "Bây giờ chúng ta đã tiến vào khu vực trung tâm núi Côn Lôn, ban nãy đạo trưởng Trình Tùng đã phân tích rằng ngọn núi trơ trọi kia có thể là núi Côn Lôn. Tôi muốn nghe ý kiến của mọi người, tiếp tục tiến vào khu vực trung tâm? Hay nên ở lại thăm dò tình hình?"
"Tôi cho rằng, chúng ta nên tiếp tục tiến sâu vào khu vực trung tâm núi Côn Lôn. Dù sao thì chúng ta đã chậm trễ khá nhiều thời gian, nếu tiếp tục chậm trễ, tôi sợ Âm Dương đạo thực sự sẽ hủy hoại long mạch của Hoa Hạ ta!" Trình Tùng là người đầu tiên tỏ thái độ.
Ông ta vừa lên tiếng, người mà ông ta dẫn theo đương nhiên cũng tán thành. Lâm Tiêu nhất thời không có chủ ý gì, bèn nhìn về phía tôi và cười khổ: "Sơ Cửu, cậu dự tính thế nào?"
Tôi lắc đầu bất đắc dĩ và nói: "Lâm đại ca, tôi thấy ngọn núi trơ trọi đó cách chúng ta chí ít cũng phải nửa ngày đường, bây giờ cũng không cần phải vội! Mọi người đều rất mệt mỏi, vả lại đi đêm rất dễ xảy ra chuyện. Dù sao thì nơi này là khu vực chính của núi Côn Lôn, xung quanh toàn là rừng rậm nguyên sinh, tôi sợ có sơn tinh thủy quái đánh lén. Thế nên, ý định của tôi là mọi người dừng chân lại cắm trại, ngày mai tới thẳng ngọn núi kia!"
Đây là pha phối hợp giữa tôi và Lâm Tiêu, ông ta cố tình hỏi tôi như vậy là để tôi ra mặt chèn ép Trình Tùng; nếu không, ý kiến của ông ta rất khó giằng co với Trình Tùng.
Mà nghe thấy tôi nói như vậy, Lâm Tiêu lập tức gật đầu ngay: "Không sai, Sơ Cửu nói rất đúng, mọi người đã mệt lắm rồi, nghỉ ngơi đi thôi! Sáng mai, trời vừa sáng, chúng ta sẽ tiến thẳng tới ngọn núi kia!"
Lâm Tiêu vừa dứt lời cũng không đợi Trình Tùng phát biểu ý kiến nữa, ông ta gọi người của mình tìm chỗ dựng lều! Mà khi họ đang bận rộn công việc, tôi đi tới chỗ cao nhất, định thăm dò rõ tình hình xung quanh.
Nhưng tôi còn chưa kịp bắt đầu quan sát thì Trình Tùng đã xuất hiện từ bao giờ. Thấy tôi nhìn chằm chằm vào ngọn núi trọc phía trước, Trình Tùng mỉm cười lắc đầu: "Sơ Cửu, đó không phải là Côn Lôn Hư!"
Trình Tùng nói vậy khiến tôi khựng lại, ông ta có thể nói năng thẳng thừng như vậy chứng tỏ trong lòng ông ta biết rõ tôi đang nghi ngờ.
Tôi không hề bày tỏ suy nghĩ của mình mà gặng hỏi: "Trình đại ca, tại sao có thể khẳng định như vậy?"
Trình Tùng quay đầu sang, liếc mắt nhìn tôi, nở nụ cười thần bí rồi đáp một câu chẳng ăn nhập gì: "Sơ Cửu, tôi nói rồi, cậu và Triệu Tử Long là hai người khiến tôi khâm phục nhất! Phen này tôi tới đây không phải để đối địch với cậu, chỉ muốn chứng thực một đáp án thôi! Cái gì mà mệnh lệnh 093 chứ? Nói thật lòng, tôi chẳng hề để tâm!"
Đây là lần thứ hai Trình Tùng nhắc đến điều này, lòng tôi rất buồn bực, rốt cuộc ông ta tới núi Côn Lôn để chứng thực thứ gì?
Tôi sững ra một lúc, sau cùng vẫn hỏi thành câu, mà dường như Trình Tùng biết tôi sẽ hỏi ông ta nên không hề cảm thấy đường đột, chỉ mỉm cười thản nhiên: "Sơ Cửu, cậu chỉ cần nhớ lấy một điều. Tôi làm như vậy là vì Đạo môn, cũng vì tam giới! Nếu điều mà tôi cần chứng thực là sự thật, đó mới là kiếp nạn lớn nhất của tam giới!"
Nghe những lời này của Trình Tùng, tôi kinh ngạc buột miệng hỏi: "Trình đại ca, ông đang nói đến địa ngục Cửu U?"
Trình Tùng không hề phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận, chỉ mỉm cười thần bí!
Nhưng nụ cười thần bí và kỳ lạ của ông ta chính là lời thừa nhận chắc chắn nhất. Cứ nhắc đến địa ngục Cửu U, tôi đột nhiên nghĩ tới Tử Long! Chỉ có Tử Long mới dẫn đến kiếp nạn Cửu U, lẽ nào anh ấy gặp chuyện gì rồi?
Thế nhưng, khi tôi vừa nghĩ đến điều này thì từng tiếng chuông đồng đột nhiên vọng lại từ phía ngọn núi trọc kia!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận