Nghe được câu trả lời của Thạch Minh Thánh Hàm, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cô ta đồng ý, vậy thì tôi và Vương Lỗi không cần phải lo lắng gì nữa, có thể liều mạng một trận sống còn với Sư Tư Triết.
Ngày mai đại quân Ma Vương sẽ đánh đến, nên chúng tôi còn lại một chút thời gian. Sau khi Thạch Minh Thánh Hàm rời khỏi phòng để đi tìm Vương Lỗi, tôi còn chưa kịp đưa Y Y ra ngoài thì Lý Tiêu Vũ đã tỉnh lại, hình như ban nãy cô ta có nghe được đoạn hội thoại của chúng tôi nên mỉm cười nói: "Y Y, cô nhớ chăm sóc cho Thạch Minh Thánh Hàm cẩn thận, nhất định phải chăm cho đến khi đứa nhỏ được sinh ra. Cô là một cô gái hiểu chuyện, chỉ đáng tiếc là đang trong thời loạn."
Tôi phát giác Lý Tiêu Vũ có điều gì đó không ổn, bèn vội vàng hỏi lại: "Tiêu Vũ, cô không định đi ư?"
"Ừ." Lý Tiêu Vũ gật đầu cười: "Tử Long đã chết, lòng tôi cũng đã chết theo. Tử Long chết ở trên tay Sư Tư Triết, tôi muốn ở lại làm chút chuyện giúp anh ấy. Không cần khuyên tôi đâu, cậu biết tính tôi mà."
"Chị Tiêu Vũ, chúng ta cùng đi đi, em tin tưởng anh Cửu và mọi người nhất định có thể đánh bại được Ma Vương!" Tâm địa Y Y đơn thuần, không nhìn ra lòng Lý Tiêu Vũ lúc này đã nguội như tro tàn.
Lý Tiêu Vũ cười lắc đầu, "Y Y, lòng chị đã quyết, cô không cần khuyên chị. Mọi người cứ trò chuyện đi, không cần để ý đến chị đâu."
"Hầy!" Tôi thở dài một tiếng, bất đắc dĩ đành phải dẫn Y Y ra khỏi phòng. Về tới phòng chúng tôi, Y Y lập tức sà vào lồng ngực tôi, khẽ nức nở: "Anh Cửu, Y Y không muốn đi, Y Y không muốn rời xa anh!"
Nghe vậy, lòng tôi vô cùng khó chịu, nhưng tôi cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể ôm chặt cô ấy, khẽ lấy cằm cọ lên đầu Y Y, dịu dàng nói: "Y Y, anh Cửu cũng không nỡ rời xa em. Anh Cửu còn muốn sống cùng em nốt quãng đời còn lại, nhưng em biết sứ mệnh của anh Cửu rồi đấy, anh Cửu không thể rời đi, nếu như anh Cửu đi rồi, cả đời anh Cửu sẽ hổ thẹn với những huynh đệ đi theo anh mất. Y Y, anh Cửu biết trước giờ em đều rất hiểu chuyện, anh Cửu bảo đảm với em, nhất định sẽ cố gắng sống sót, nhất định sẽ sống sót để đi tìm em, được không?"
Nào ngờ, nghe tôi vừa nói thế, Y Y lại càng khóc dữ hơn. Tôi có thể cảm nhận được nước mắt của cô ấy đã tuôn ướt cả một mảng áo nơi lồng ngực mình, nhưng tôi không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, chỉ có thể ôm lấy cô ấy thật chặt.
Khóc một hồi lâu xong, Y Y mới đẩy tôi ra, giơ ngón út về phía tôi: "Anh Cửu, đồng ý với em đi, nhất định phải sống sót đi tìm em! Nếu không, em cũng sẽ không sống một mình đâu!"
"Ừm!" Tôi cố gắng khống chế cảm xúc của mình, gật đầu một cái thật mạnh, đồng thời duỗi ngón út ra móc ngoéo với ngón út của Y Y. "Móc ngoéo tay, một trăm năm không được phép thay đổi! Sát bên nhau, anh và em lập hẹn ước trăm năm!"
Khi tôi khẽ khàng nhẩm lại bài vè này, Y Y càng ôm chặt lấy tôi khóc dữ hơn. Lời an ủi của tôi lúc này rõ ràng chẳng có tác dụng gì, nên chỉ đành ôm cô ấy thật chặt, thật chặt.
Giây phút đó, tôi hi vọng thời gian có thể ngừng trôi, hi vọng mình có thể vĩnh viễn ở bên cạnh cô ấy, không rời không bỏ, bạc đầu đến già.
Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hoặc là Y Y đã khóc mệt rồi, hoặc cũng có thể là do cô ấy đã chấp nhận hiện thực, cô ấy lại đẩy tôi ra lần nữa, dụi nước mắt rồi ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi: "Anh Cửu, nhớ kỹ chuyện anh đã đồng ý với em, anh nhất định phải sống sót trở về tìm em đấy!"
Dứt lời, Y Y bèn quay người đi ra khỏi phòng. Tôi không đuổi theo cô ấy vì biết cô ấy đã đi tìm Thạch Minh Thánh Hàm. Còn tôi vẫn không rời khỏi phòng, cứ ngồi một mình ở đó cho đến khi trời sáng.
Đợi đến khi tia nắng đầu tiên chiếu lên núi Miêu Vương, tôi mới đi ra khỏi phòng, lúc này đệ tử trên đạo tràng đã bắt đầu ăn sáng. Trải qua một buổi tối bày binh bố trận, vẻ mặt họ vẫn không hề có một nét uể oải nào.
Vương Lỗi đang đứng ở chỗ mỏm núi, nhìn mãi về con đường nhỏ đi xuống núi, cho dù tôi đã đi đến trước mặt anh ta, anh ta vẫn không hề phát hiện. Lúc tôi quay đầu nhìn Vương Lỗi còn phát hiện khóe mắt anh ta vương theo vài giọt nước mắt.
Tôi cười bảo: "Lỗi gia, không ngờ anh cũng biết khóc cơ đấy!"
Lúc này Vương Lỗi mới hồi hồn lại, vội vã gạt nước mắt đi rồi giải thích: "Anh Cửu, cậu nhìn nhầm rồi, Lỗi gia đây không hề khóc, là tại gió trên núi Miêu Vương này to quá, thổi cả cát bay vào mắt Lỗi gia tôi thôi."
Tôi bất lực bật cười, đoạn hỏi: "Họ đi rồi phải không?"
"Ừm." Vương Lỗi bần thần gật đầu. Có thể thấy được anh ta đang vô cùng lưu luyến không nỡ, nhưng là một đấng nam nhi, tình cảm đều nén lại trong lòng, không hề thể hiện ra.
Thạch Minh Thánh Hàm và Y Y hẳn là đã xuống dưới núi từ con đường nhỏ phía trước mặt, chỉ tiếc là không còn trông thấy bóng dáng của họ nữa. Tôi vỗ vai Vương Lỗi an ủi: "Lỗi gia, chúng ta nhất định sẽ có thể sống sót, chúng ta đều phải sống sót để đi tìm họ!"
Vương Lỗi nghe xong chỉ khẽ cười chứ không nói gì. Sau một thoáng trầm mặc, lúc này anh ta mới nhìn về phía tôi rồi nói: "Anh Cửu, cậu có biết không, cô nàng kia đặt tên cho bé con bằng một cái tên kỳ cục lắm."
"Ồ?" Tôi khó hiểu hỏi: "Tên gì cơ?"
Vương Lỗi có vẻ không thích cái tên này lắm, bèn lèo nhèo: "Cô nàng đó nói, nếu như là con trai thì đặt tên là Vô Tâm, nếu là con gái thì đặt tên là Mai Du! Theo ý kiến ban đầu của Lỗi gia tôi thì tôi cảm thấy con trai đặt tên là Cẩu Đản, con gái đặt tên là Tiểu Hoa là dễ nghe rồi, cậu thấy hai cái tên Lỗi gia đặt này như thế nào?"
Nhìn vẻ tự tin trên mặt Vương Lỗi mà tôi đổ mồ hôi hột. Tôi á khẩu một chốc rồi mới lấy lại được bình tĩnh để hỏi anh ta: "Lỗi gia, không phải anh bảo anh đọc thông viết thạo đủ thứ thi thư sao? Sao lại đặt cái tên còn khó nghe hơn cả tên anh thế?"
"Mẹ! Cậu nói cái quần què gì thế!" Vương Lỗi lườm tôi một cái: "Đám vô văn hóa các cậu làm sao hiểu được sự thông tuệ của Lỗi gia tôi. Sau này nếu như Y Y sinh con cho cậu, Lỗi gia tôi sẽ để cô ấy đặt tên cho con bằng hai cái tên này!"
"Anh tự giữ lấy mà dùng đi, con của tôi, tôi tự đặt!" Tôi thẳng thừng từ chối, cũng không dám dây dưa với anh ta về cái chủ đề này nữa, bèn vội vã chuyển đề tài: "Đúng rồi, Lỗi gia, trận pháp bày bố sao rồi?"
Thấy tôi hỏi vậy, Vương Lỗi mới nghiêm túc lại, "Thứ Lỗi gia tôi bày bố chính là đại trận Thái Cực của ba ngàn đệ tử tu đạo, hiển nhiên uy lực không thể khinh thường! Cho dù Sư Tư Triết có hơn vạn đại quân thì chúng ta cũng đủ để chống lại một trận! Yên tâm đi, có Lỗi gia ở đây, không thành vấn đề đâu!"
Thật ra tôi và anh ta đều hiểu rõ, đây chỉ là biện pháp tạm thời để ngăn cản họ. Chúng tôi đều không còn cách nào khác, đoạn hội thoại này cũng chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi.
Hàn huyên một lúc xong, Vương Lỗi tiếp tục dẫn theo chúng đệ tử đi bày binh bố trận, tất cả pháp khí và linh phù đều được bày ra ở đạo tràng. Chỉ cần là thứ có thể sử dụng, hầu như đều được lấy ra hết.
Cả một ngày trời, núi Miêu Vương đều cực kỳ náo nhiệt. Trong suốt thời gian này, có không ít người tu đạo lục tục xin đến trợ giúp. Vất vả mãi mới đến khi trời tối, đệ tử phòng bếp đã chuẩn bị tiệc tối xong từ lâu. Bữa cơm này rất thịnh soạn, bởi vì tôi hiểu rõ, đây có thể là bữa cơm cuối cùng của chúng tôi.
Tôi bảo nhà bếp chuẩn bị cho mỗi người một bát rượu, lúc ăn cơm, tôi bèn giơ bát rượu lên, lớn tiếng hô: "Các vị huynh đệ, kẻ địch lớn trước mắt, tôi vốn dĩ không muốn mọi người phân tâm, nhưng có lẽ đây là trận chiến cuối cùng của chúng ta, tôi hi vọng mọi người ôm lòng quyết tâm tử chiến đến cùng! Bất kể thế nào đều phải thề sống chết chống lại sự tiến công của đại quân Ma Vương! Bát rượu này tôi xin mời mọi người! Tôi xin hứa với các vị huynh đệ, nếu chúng ta đánh thắng, chúng ta sẽ uống cho bằng say mới thôi!"
"Thấy chết không sờn, tuyệt không nhượng bộ!" Tôi vừa dứt lời, hơn ba ngàn đệ tử bên dưới đều đồng thanh hô to, thanh thế ngập trời, vang vọng mãi trên đỉnh núi Miêu Vương. Đây là thế lực cuối cùng của tam giới, cũng là lá chắn cuối cùng của tam giới.
Sau khi uống xong bát rượu này, tất cả mọi người đều chỉ ăn qua loa vài món rồi trở về cương vị của mình. Bốn hướng Đông Nam Tây Bắc đều có trọng binh canh gác.
Còn những người thủ lĩnh như chúng tôi thì đứng ở vị trí cửa núi, chờ sắc trời ngày một tối dần. Tôi và Vương Lỗi đứng phía trước tiên, không ai nói câu gì, tất cả đều chú ý đến con đường thông đến cửa núi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chuyện chờ đợi này đối với tất cả mọi người quả là một sự giày vò đau đớn vô hình. Cuối cùng, bầu trời cũng xuất hiện đầy sao, chỉ là không thấy mặt trăng hé lộ.
Gió đêm vốn còn đang mát mẻ bỗng dần lạnh buốt hẳn lại. Vương Lỗi cảm nhận được sự biến hóa xung quanh, bèn vươn vai nói một câu: "Đến rồi, tôi có thể cảm nhận được họ đang đến rồi đấy!"
Vương Lỗi vừa dứt lời thì bầu không khí trên sân bỗng trở nên im lặng và bí bách vô cùng. Không một ai mở miệng nói chuyện, tất cả đều nín thở ngưng thần nhìn về hướng cửa núi.
Chưa được vài phút, bỗng có đệ tử chạy đến bẩm báo: "Bẩm chưởng môn, phía Đông xuất hiện sương mù dày đang lan đến với tốc độ rất nhanh!"
"Bẩm chưởng môn, phía Tây cũng xuất hiện sương mù dày khắp nơi!"
"Chưởng môn, phía Nam cũng xuất hiện sương quỷ, âm khí ngất trời!"
.........
.........
Đến rồi, quả nhiên đến rồi!
Vương Lỗi phất tay, hô lớn: "Đừng cuống, đợi lát nữa nghe hiệu lệnh của Lỗi gia tôi là được! Mọi người cũng đừng sợ, lát nữa bất kể nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì cũng tuyệt đối không được để rối loạn lòng quân!"
Mấy đệ tử nghe xong lập tức lui xuống để truyền mệnh lệnh lại. Lúc này tôi cũng căng thẳng dần lên, bởi vì dãy núi ngay phía trước mặt chúng tôi cũng đã bắt đầu chầm chậm xuất hiện làn sương dày đặc.
Tốc độ lan tràn của nó rất nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt đã bao phủ hoàn toàn dãy núi trước mặt, tầm nhìn cũng vì thế mà giảm đi.
Gần như cùng lúc đó, trong làn sương mù dày đặc vừa xuất hiện kia bỗng vang lên một giọng nói vừa quen thuộc vừa cợt nhả: "Lý Sơ Cửu, Vương Lỗi, mau giao bánh xe vận mệnh ra đây, nếu không ta sẽ huyết tẩy núi Miêu Vương!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận