Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 799: Ảo ảnh

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
Lão Trần cũng là một người biết hưởng thụ cuộc sống, nấu hai con cá biển vừa câu lên được, cầm một bình rượu xái rồi bắt đầu ăn khuya! Tôi không quen ăn những món này, chỉ có thể uống chút rượu với ông ta.
Qua ba tuần rượu, tôi thấy cũng gần được rồi, lúc này mới bắt đầu hỏi dò: "Trần đại ca, anh thường lang bạc trên biển, có từng gặp chuyện kỳ lạ gì ở vùng này không?"
"Tôi đã thấy quá nhiều chuyện như thế này rồi!" Lão Trần vỗ đùi nói: "Tiểu huynh đệ tôi nói cho cậu biết, muốn kiếm sống trên biển chẳng phải là chuyện đơn giản gì, cũng sẽ gặp phải một số thứ dơ bẩn, thậm chí là nơi kỳ quái. Chỉ nói đảo Trường Thọ này thôi, trước kia ở dưới còn có một làng chài hẻo lánh, thế nhưng sau đó không hiểu tại sao người của cả làng chài này đều đã biến mất. Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Có người nói người của làng này đều bị mang đi, nhưng tôi không tin. Ngư dân chắc chắn sẽ không rời khỏi biển rộng. Nếu như tôi đoán không sai, tất cả người trong làng chài này đều đã... chết rồi!"
Lúc nói hai chữ cuối cùng, lão Trần đột nhiên nhấn mạnh, dường như là đang cố ý hù dọa tôi vậy. Nhưng ông ta không biết, thật ra tôi mới là người biết rõ rốt cuộc ở thôn Trường Thọ đã xảy ra chuyện gì.
Tôi giả vờ không biết gì cả, nhìn ông ta một cách tò mò. Lão Trần nhấp một ngụm rượu xái, chép miệng rồi nói tiếp: "Mỗi năm biển rộng mang đi rất nhiều người, dưới đáy biển không biết đã chứa bao nhiêu oan hồn. Trước khi ra biển, chúng tôi đều phải chém đầu gà, thiêu giấy vàng để cầu bình an. Sợ rằng cư dân của đảo Trường Thọ đã đắc tội với những thứ dơ bẩn, lúc này mới khiến cho người của cả làng đều biến mất! Tôi dám kết luận như thế là vì ở gần đảo Trường Thọ có một nơi rất kỳ quái!"
Cách nói chuyện của lão Trần hoàn toàn giống như một người kể chuyện, mỗi khi nói đến điểm quan trọng thì ông ta còn nâng giọng lên. Nhưng tôi rất thích cách kể chuyện thế này, ít nhất thì sẽ không cảm thấy tẻ nhạt.
Để phối hợp với lão Trần, tôi cũng cất tiếng hỏi một câu: "Trần đại ca, là nơi kỳ quái gì thế?"
Lão Trần cười ha ha, trầm giọng nói ra chữ: "Khúc Trầm Thủy!"
Khúc Trầm Thủy? Dường như tôi đã nghe được địa danh này ở đâu đó rồi. Nghĩ kỹ lại lần nữa, lúc này tôi mới nhớ ra ông lão ngư dân kia đã từng nhắc đến nơi này. Lão nói mình và bé gái vốn ở khúc Trầm Thủy, bởi vì người của thôn Trường Thọ phát hiện ra bí mật của bọn họ, thế nên lão mới hại chết ngư dân thôn Trường Thọ, giở trò tu hú chiếm tổ để khống chế cả thôn.
Lão còn lợi dụng địa hình của thôn Trường Thọ để vẽ ra hình của trận pháp phản lão hoàn đồng.
Tôi còn đang nhớ lại chuyện này, lão Trần đã tiếp tục nói: "Khúc Trầm Thủy này đúng lúc ở ngay bên trái đảo Trường Thọ, nói là khúc thì cũng không đúng, chẳng bằng nói nó là cái khe lớn bị nước biển xô ra! Cái khe lớn của khúc Trầm Thủy này lại được gọi là nhất tuyến thiên, địa hình rất hiểm trở và dốc đứng, gần như có rất ít người đặt chân đến đây! Nơi đây vốn là biển rộng, xung quanh có rất nhiều cảnh quan có hình dáng kỳ lạ. Thế nhưng khúc Trầm Thủy này rất quái dị. Nhất là vào buổi tối, chỉ cần đi ngang qua khúc Trầm Thủy thì có thể nghe được... tiếng khóc!"
Lão Trần lại thay đổi giọng điệu, kèm theo âm hiệu khủng bố. Ông ta nhìn tôi bằng khuôn mặt đỏ hồng vì say, muốn xem thử của tôi có bị hù dọa không!
Thấy tôi không có phản ứng, lão Trần tự cười ha ha rồi nói: "Lúc còn trẻ tôi cũng là người tham mạo hiểm, không sợ chết. Tôi cũng từng đi thăm dò trong khúc Trầm Thủy. Tôi còn chưa đi vào cái khe hở ở đó thì đã nghe tiếng khóc âm u. Lúc đó tôi không cảm thấy sợ, còn dùng đèn pin chiếu vào đó. Nhưng vừa chiếu thì tôi lập tức giật mình. Chỉ thấy trên mặt biển lại có rất nhiều cái xác đang trôi nổi. Từ đó về sau, tôi không còn đi ngang qua nơi đó nữa!"
Lúc nói chuyện này, giọng điệu của lão trần lại trở nên rất bình tĩnh. Tôi có thể cảm nhận được lúc đó ông ta đã bị hù dọa. Nhưng trên biển có xác trôi thì chắc là cũng là chuyện rất bình thường mà.
Theo lời lão Trần nói, khúc Trầm Thủy là do sóng biển xô ra, rất có thể là một vùng nước đọng. Chỉ cần là đồ vật ở gần đó thì đều sẽ bị xô đến khúc Trầm Thủy. Còn tiếng khóc âm u thì chắc là do những oan hồn bị xô đến khúc Trầm Thủy phát ra.
"Lâu dần, khúc Trầm Thủy này biến thành cấm địa của chúng tôi. Người có kinh nghiệm ở trên biển cũng tuyệt đối không đến khúc Trầm Thủy, đều tránh thật xa."
Lão Trần vừa nói như vậy thì tôi càng tò mò với nơi này hơn, cũng muốn đến đó để tìm hiểu thật giả ra sao. Thế nhưng nghĩ lại thì hiện giờ tôi không có nhiều thời gian. Lão quỷ chỉ còn hai ngày, tôi nhất định phải tìm được địa bàn của Linh tộc trong vòng hai ngày. Cân nhắc đến điều này nên tôi chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này.
Tiếp đó tôi lại chủ động cụng ly với lão Trần, sau đó hỏi tiếp: "Trần đại ca, ngoại trừ khúc Trầm Thủy này thì anh có còn gặp phải những nơi xảy ra chuyện khủng khiếp nào nữa không? Tôi là người rất tò mò, ha ha..."
Lão Trần cũng cười cười, sau đó híp mắt lại, giọng điệu trở nên rất nghiêm túc mà nói: "Tiểu huynh đệ, không giấu gì cậu, nơi tôi gặp phải chuyện kinh khủng nhất không phải là khúc Trầm Thủy, mà là... ảo ảnh!"
Lúc nói đến hai chữ ảo ảnh, lão Trần lại nhấn mạnh. Nhưng ảo ảnh này lại gợi lên sự tò mò của tôi.
Tôi tò mò nhìn lão Trần, lúc này ông ta mới đốt một điếu thuốc, rít một hơi lớn rồi nói: "Nhắc đến chuyện này thì cũng trùng hợp lắm. Nơi tôi gặp phải ảo ảnh cũng chính là hướng chính đông của đảo Trường Thọ. Tọa độ chính xác thì tôi đã quên rồi, cũng không thể xác định được vị trí chính xác. Tôi chỉ nhớ rõ đêm đó là đêm trăng tròn, mặt biển vốn đang gió êm sóng lặng đột nhiên sấm vang chớp giật, cuồng phong gào thét! Chúng tôi mới ra biển bắt cá chưa đến một ngày, còn chưa đến được nơi cần đánh bắt. Nhưng tôi sợ có chuyện nên chỉ có thể đi ngược về. Nếu như lúc đó tôi không nỡ bỏ số tiền ra biển, có lẽ lúc đó tôi và đoàn thủy thủ của mình đã sớm biến thành cô hồn dã quỷ trong biển rộng!"
Sắc mặt của lão Trần có vẻ nghĩ mà sợ và may mắn. Không khó nhìn ra được lúc đó thứ mà ông ta gặp phải chắc chắn là cực kỳ khủng bố. Tôi nhịn không hỏi tiếp, chờ ông ta rít xong điếu thuốc cuối cùng, đè tắt cuống thuốc thì lão Trần mới nói tiếp: "Ngay vào lúc tôi vừa đi ngược về không lâu, vị trí lúc đầu chúng tôi đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ. Vòng xoáy đó lớn thế nào, nói ra thì chắc cậu chẳng tin. Nó còn lớn hơn cả diện tích của một sân bóng đá. Dường như có một con quái vật to lớn đang ở dưới đáy biển há miệng hút nước. Đừng nói là cái thuyền đánh cá nho nhỏ này của tôi, cho dù là hạm đội thì cũng sẽ bị đẩy xuống dưới biển. Mà vòng xoáy khổng lồ kia xuất hiện không bao lâu, ở trung tâm vòng xoáy lại xuất hiện ảo ảnh thần kỳ!"
Lão Trần đã hoàn toàn khơi dậy sự tò mò của tôi. Bởi vì lúc ông ta nhắc đến vòng xoáy chợt khiến tôi nghĩ đến một chuyện, đó là lực lượng thủy triều của Linh tộc. Mà vòng xoáy kia rất có thể chính là cánh cửa không gian đi đến địa bàn của Linh Tộc.
Tiếp đó lão Trần còn nói: "Tiểu huynh đệ, ảo ảnh xuất hiện ở trung tâm vòng xoáy kia không giống như những căn nhà ở thành phố hiện đại như chúng ta, cấu tạo của nó là kiểu tôi chưa từng gặp qua. Tôi nhớ rất rõ ràng, trong ảo ảnh đó xuất hiện từng cây trụ đá to lớn vụt lên từ đáy biển. Mà ở đỉnh của trụ đá đúng lúc xây nên một căn nhà đá vô cùng khéo léo. Ở trong căn nhà đá đó còn có ngọn đèn đang sáng, giống như là một thế giới quái dị nhô ra từ dưới đáy biển vậy."
Nghe xong lời nói này, trong lòng tôi vô cùng kích động, máu huyết như muốn sôi trào. Tôi vui mừng vì mình đã tìm đến người có kinh nghiệm phong phú nhất của cảng biển Lang Gia. Nếu không tìm ông ta, có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ biết được bí mật này.
Có lẽ là do vận mệnh an bài, đây là ông trời đang giúp tôi. Nơi đó không phải là ảo ảnh, tám chín phần mười chính là địa bàn của Linh tộc. Vòng xoáy khổng lồ kia chính là cánh cửa không gian để đi vào địa bàn của Linh tộc.
Trong vòng xoáy khổng lồ đó, những con thuyền bình thường chắc chắn sẽ bị kéo xuống. Nhưng thuyền con thì hoàn toàn có thể tiến vào vòng xoáy. Điều tôi càng không ngờ đến là một sông Minh Hà nối tiếp trời đất lại ở sâu trong đáy biển.
"Tiểu huynh đệ, cậu không bị hù dọa đấy chứ?" Thấy tôi không lên tiếng, lão Trần cười hỏi một câu.
Tôi hoàn hồn lại thì cười xấu hổ, nói: "Trần đại ca, tôi không bị hù dọa, chẳng qua chỉ là cảm thấy khó tin thôi. Trên đời vẫn còn có một ảo ảnh như vậy sao!"
"Ha ha!" Nghe được lời nói của tôi lúc này, lão Trần bắt đầu cười lớn nói: "Đừng nói là cậu không tin, ngay cả tôi bây giờ nhớ lại cũng giống như là đang nằm mơ vậy, không hề trần thuật chút nào. Nhưng chuyện này quả thật đã từng xảy ra, không chỉ có tôi thấy, ngay cả thuyền viên lâu năm theo tôi cũng nhìn thấy!"
Nói đến đây, lão Trần lập tức xoay người vẫy tay với một thuyền viên. Thuyền viên này không còn trẻ nữa, chắc hẳn đã đi theo lão Trần không ít năm. Lão Trần vỗ vai ông ta nói: "Anh nói cho tiểu huynh đệ biết đi, có phải lúc đó anh cũng đã thấy ảo ảnh thần kỳ kia không?"
"Nhìn thấy, nhìn thấy chứ!" Thuyền viên lâu năm cảm thán gật đầu, nói: "Không sợ tiểu huynh đệ chê cười, lúc đó tôi còn cho rằng là nơi ở của thần tiên, dập đầu cầu phúc ngay trên boong thuyền!"
"Anh càng già thì da mặt càng dày nhỉ. Bố mày nhớ rõ lúc đó anh đã sợ đến mức tè ra quần. Xùy, thật là không biết xấu hổ!"
"Thuyền trưởng, ông đừng vạch trần tôi được không!"
"Cút đi, mau làm chuyện của mình!"
Có thể thấy được tình cảm của bọn họ rất sâu đậm. Có thể cùng chạy trốn trên biển rộng thì đều là tình cảm đã cùng qua sống chết. Đợi thuyền viên lâu năm này trở lại vị trí của mình, tôi mới vội vàng hỏi lão Trần: "Trần đại ca, nơi này cách chúng ta bao xa?"
Lão Trần hơi nhíu mày, suy tư trong chốc lát rồi nói: "Dựa theo tốc độ di chuyển của chúng ta, chỉ cần duy trì hướng này thì nửa ngày là đến nơi. Sao hả, cậu cũng muốn đến đó xem sao?"
Tôi gật đầu cười, đáp: "Trần đại ca, không giấu gì anh, tôi quả thật có ý này!"

Bình Luận

0 Thảo luận