Chiêu thức của Thạch Minh Thánh Hàm quả thực khiến Lâm Tiêu và chúng đệ tử lâm vào tình thế khó khăn, bây giờ họ vẫn đang duy trì chú pháp của chú ngũ lôi, căn bản không dám tự mình dỡ trận.
Nếu cố gắng dỡ trận thì phản phệ sẽ càng thêm thê thảm. Khi tôi nhìn về phía họ, ai nấy đều biến sắc, cắn chặt khớp răng, định dùng cơ thể của mình để ngăn ngũ lôi.
"Anh Cửu!" A Cẩu nhìn thấy cảnh tượng này mà cũng sợ hết hồn, gọi tôi bằng giọng nói run rẩy.
Mà năm tia sét đang di chuyển xuống từ trên cầu thang chỉ trong chớp mắt đã sắp tới trước mặt họ rồi. Cây cầu thang cao chừng hai mươi mét đã bị nứt ra vô số khe hở to như bàn tay.
Nghĩ thôi cũng biết uy lực của năm tia sét này đáng sợ đến mức nào.
Đây là thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi buông tay Y Y ra, nhanh chóng di chuyển tới trước mặt Lâm Tiêu và những người khác, hai tay vội vàng kết ấn, chân khí huyền chân trong cơ thể bộc phát ra ngoài, không giữ lại thứ gì.
Khi hai tay tôi kết thành ấn thái cực, trong thoáng chốc, trước mắt tôi cũng xuất hiện một màn chắn thái cực bát quái màu vàng kim. Thái cực bát quái nhanh chóng xoay tròn, không ngừng hấp thu lấy linh khí xung quanh để duy trì.
Bây giờ tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể bất chấp nhận lấy năm tia sét này. Chỉ trong một vài giây, năm tia sét này đã giáng ngay xuống màn chắn thái cực bát quái của tôi.
Uỳnh! Uỳnh!
Âm thanh nổ tung của năm tia sét vang lên ngay trước mắt tôi, trong thoáng chốc, tôi cảm thấy hai tai mình ù ù, màng nhĩ đau nhức, hốc tai nóng lên, máu tươi men theo vành tai chảy xuống mặt, không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Cơ thể của tôi cũng không còn bất kỳ tri giác nào, dòng điện cuốn phăng toàn thân, nhanh chóng khiến cơ thể tôi tê dại. Hai cánh tay run lên bần bật, hai bàn tay nứt ra vô số vết máu, máu tươi bê bết.
Mà màn chắn thái cực bát quái do tôi gọi ra cũng phát ra âm thanh "răng rắc", bắt đầu xuất hiện rất nhiều vết nứt, ánh sáng màu vàng trên màn chắn cũng dần trở nên ảm đạm.
Nhưng nhờ khả năng chống chịu của tôi, uy lực của năm tia sét dần dần biến mất, miễn cưỡng đỡ được thứ đáng sợ này.
"Á!" Tôi đau đớn gầm lên một tiếng, hai tay đột ngột lật xuống dưới, màn chắn của trận đồ bát quái lập tức nằm ngang giữa không trung. Sau khi tôi đè tay xuống, lớp màn chắn này cũng đột ngột bị đè xuống dưới đất, đè thẳng năm tia sét này xuống tầng băng.
Đùng!
Lại một tiếng nổ đinh tai nhức óc nữa vang lên, năm tia sét bị tôi ép xuống lớp băng cuối cùng cũng tiêu tan hoàn toàn, nhưng nền đất của hốc Côn Lôn lại lắc lư kịch liệt, giống như vừa hứng chịu một cơn động đất.
Đợi khi động tĩnh này biến mất hẳn, tôi mới vội vàng há miệng, không ngừng hít thở. Màng nhĩ đau đến mức khó chịu, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ thấy ong ong không ngừng.
Hai bàn tay cứng đờ giữa không trung của tôi vẫn đang run lẩu bẩy, vết nứt như bị xé toạc lớp da trên mu bàn tay vẫn đang chảy máu ròng ròng, cũng không có bất kỳ tri giác nào, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
"Anh Cửu... anh Cửu..." Y Y là người đầu tiên chạy tới trước mặt tôi, không ngừng gọi tên tôi. Về cơ bản, tôi chẳng nghe thấy tiếng nói của cô ấy, chỉ đọc được khẩu hình miệng là cô ấy đang gọi tôi.
Tôi sợ Y Y lo lắng nên cố gắng nhếch môi thành một nụ cười, liên tục nói mình không sao. Nước mắt của Y Y đảo quanh hốc mắt, cô ấy cắn chặt răng, không dám khóc vì sợ tôi lo lắng.
Sau đó cô ấy mới dùng khăn tay lau vết máu chảy ra từ tai tôi, lại dùng khăn tay băng bó cho hai bàn tay của tôi, rồi mới lấy ra một viên đan dược từ trong túi ép tôi phải ăn.
Tôi không hề bị nội thương, nhưng ban nãy gắng gượng đỡ lấy năm tia sét nên cơ thể tê liệt không còn cảm giác. Y Y không ngừng giúp tôi lau mồ hôi trên trán, cố gắng mỉm cười an ủi: "Anh Cửu, anh rất tốt, anh nhất định sẽ không sao đâu!"
Viên đan dược vừa vào miệng đã tan, theo cổ họng chảy xuống dạ dày của tôi. Ngay sau đó, công hiệu của đan dược bắt đầu chảy khắp toàn thân, nhất là màng nhĩ, cơn đau lập tức biến mất, tôi vội vàng hít thở thêm vài lần mới nghe được tiếng hô đầy lo lắng của họ.
Cơ thể cũng dần dần khôi phục tri giác, ngoại trừ chỗ bị xé rách trên mu bàn tay vẫn còn hơi đau thì không có gì đáng ngại. Tôi hoàn hồn, vội vàng mỉm cười: "Y Y, anh không sao đâu!"
Tôi nói như vậy nên Y Y cắn môi gật đầu như bổ củi, nhưng nước mắt lại chảy ròng ròng. Cô ấy rất hiểu chuyện, cố gắng không bật khóc thành tiếng vì sợ tôi lo lắng.
Mạnh Doanh và A Cẩu thấy tôi tỉnh táo lại cũng thở phào một hơi, chỉ vì sợ rằng tôi không trụ được.
"Thạch Minh Thánh Hàm, cô nhìn đi! Đây chính là tín ngưỡng tin thần của Đạo giáo Hoa Hạ, dùng cơ thể của người phàm ngăn cản năm tia sét! Thử hỏi, còn ai làm được điều này? Đây chính là linh hồn của Đạo giáo Hoa Hạ, không chết không diệt, chính trực trường tồn!" Mà đúng vào lúc này, Lâm Tiêu đột nhiên hét lớn với đầu cầu thang.
Lúc này Lâm Tiêu đã hoàn toàn bị chọc giận rồi, cổ của ông ấy nổi đầy gân xanh, hai mắt trợn trừng như sắp lồi ra, bàn tay cầm thất tinh kiếm thỉnh thoảng còn run lên.
Mà khi ông ấy vừa dứt lời, tôi thấy Thạch Minh Thánh Hàm và người của cô ta lại xuất hiện ở đầu cầu thang. Người của cô ta không một ai bị thương, nhưng ánh mắt chúng nhìn tôi đã khác hẳn, giống như nhìn một tử thần vậy.
Im lặng trong thoáng chốc, Thạch Minh Thánh Hàm mới nở nụ cười mỉa mai: "Nói thật lòng, bây giờ tôi bỗng thấy hơi hối hận, hối hận vì lúc trước không giết luôn Lý Sơ Cửu. Nếu cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ giết chết anh ta!"
"Bớt nói nhảm đi!" Lâm Tiêu hừ một tiếng, giận dữ quát: "Thuật âm dương của Nhật Bản cũng chỉ đến thế thôi. Nếu không phải vì ảo thuật của cô thì đám Âm Dương sư này đã bị năm tia sét đánh thành tro rồi. Có chiêu thức gì thì cứ giở ra đi. Đạo sĩ của Hoa Hạ tuyệt đối không lùi về sau nửa bước! Tất cả nghe lệnh, thỉnh thần binh, giết giặc cỏ!"
Lâm Tiêu vừa dứt lời, tôi đã thấy ông ấy nhìn về phía mình, giọng điệu rất tôn kính: "Lý chưởng môn, cậu nghỉ ngơi trước đi, chuyện phía sau cứ giao cho chúng đệ tử."
Câu nói "chúng đệ tử" khiến tôi nghe xong mà nhiệt huyết dâng trào. Tôi mỉm cười gật đầu, chậm rãi lui ra khỏi trận pháp của họ. Sau đó, các đệ tử khác mới rút kiếm phép trên lưng ra, đồng thời tay cầm theo một lá bùa, ném hết vào không trung, kiếm phép vừa vặn đâm xuyên qua lá bùa.
Sau đó một tay họ dựng kiếm phép, một bàn tay khác chập thành đạo chỉ, lại lần nữa niệm chú ngữ thỉnh thần: "Thiên lôi tôn tôn, long hổ giao binh, nhật nguyệt chiếu minh, chiếu ngã phân minh; viễn khứ bằng hữu, tiếp ta hào lệnh, điều đáo thiên binh thiên tướng, địa binh địa tướng, thần binh thần tướng, quan binh quan tướng, ngũ lôi thần tướng, phù chí tắc hành! Ngô đẳng giai phụng Tam Thanh tổ sư gia thần dụ, thành thỉnh thiên binh thiên tướng! Cấp cấp như luật lệnh, thỉnh!"
Chú ngữ thỉnh thần được họ cùng nhau đọc lên, thanh thế hào hùng vang vọng khắp đỉnh Côn Lôn khiến tất cả mọi người nghe xong mà nhiệt huyết trào dâng. Vừa đọc xong chú ngữ, Lâm Tiêu và những người khác lập tức phun một búng máu từ đầu lưỡi lên kiếm phép.
Búng máu kia phun lên kiếm phép, cũng phun lên lá bùa, cổ tay của họ dựng thẳng lên, lá bùa bị kiếm phép đâm xuyên qua lập tức bay lên giữa tầng không. Lá bùa vừa mới rời khỏi kiếm phép của họ đã lập tức bốc cháy, trong thoáng chốc hóa thành vô số tro bụi.
Tro bụi kia tưởng như sắp rơi xuống bỗng bị thổi ra giữa không trung vì từng luồng gió mát mát đột ngột xuất hiện. Đợi khi kiếm phép của đám người Lâm Tiêu chỉ ra, đống tro tàn chợt tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt.
Khi ánh sáng đó xuất hiện, thiên binh thiên tướng cũng đúng lúc xuất hiện trước mặt họ. Đợi khi ánh sáng màu vàng kim tiêu tán, trước mặt mọi người xuất hiện một nhánh thiên binh thiên tướng mặc áo giáp màu vàng, tay cầm trường mâu màu vàng, trợn mắt với đám Âm Dương sư ở đầu cầu thang, trông có vẻ hung thần ác sát.
Mà lúc này đây, Thạch Minh Thánh Hàm cũng từ bỏ ý định mở cửa cung Ngọc Hư, chuyên tâm duy trì trận pháp của Âm Dương sư. Âm dương sư ở phía đối diện cũng không hề lơ là, tất cả kết ấn sử dụng thuật âm dương.
Thuật âm dương mà chúng sử dụng rất kỳ lạ, ban đầu tôi cũng không hề nhìn ra. Đợi khi trận pháp của chúng thành hình, tôi mới nhìn thấy trên đầu chúng gọi ra vô số quái vật xấu xí.
Đám quái vật được gọi ra mang thân thể con người nhưng to hơn vóc dáng của con người khá nhiều, chí ít cũng phải cao tới hai mét, toàn thân trần trụi, làn da đỏ sọng, cơ bắp cực kỳ cường tráng.
Nhưng cái đầu gắn trên cổ của chúng to đến kỳ quặc, ít nhất phải to gấp đôi đầu người bình thường, tròn ung ủng, giống như một quả bí ngô vậy, đương nhiên cũng có màu đỏ sẫm.
Ngoài miệng và mũi vẫn còn bình thường ra thì hai bên má của chúng mọc chi chít chằng chịt những con mắt, trên đỉnh đầu cũng không có tóc mà gồ lên vô số cục thịt thừa to to nho nhỏ, trông hết sức xấu xí.
Chúng cầm trong tay một cây kích ba xiên, tay khác cầm sợi xích sắt, đang đối đầu với thiên binh thiên tướng mà Lâm Tiêu gọi ra.
"Ha ha!" Nhìn thấy cảnh này, Lâm Tiêu bật cười ha hả: "Xem ra thì đám quái vật xấu xí này chắc hẳn là pháp thuật thần thức đáng sợ nhất trong thuật âm dương của các người nhỉ? Thật đáng tiếc, thức thần lại là vật quỷ tà! Trước mặt thiên binh thiên tướng, đâu dám ngang ngược chứ?"
Nghe Lâm Tiêu nói như vậy, tôi mới hiểu ra, trông có vẻ như Âm Dương đạo định sử dụng thuật âm dương đáng sợ nhất của chúng rồi. Điều này cũng có nghĩa là trận đấu phép của đôi bên sắp quyết định phần thắng cuối cùng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận