Diệp Thiếu Khanh cầm bó đuốc rút dao găm đi về phía tôi. Trong lúc hoảng loạn, tôi mới nhìn ra trên mặt đất có vết máu tôi để lại.
Mặc dù trong rừng tối đen như mực, mặt đất có vô số cỏ khô, nhưng vẫn bị cái tên tỉ mỉ Diệp Thiếu Khanh này phát hiện.
Tôi không ngờ hắn lại phát hiện ra tôi. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, tay siết chặt Thước Trấn Hồn. Tuy bây giờ tôi bị thương nhưng nếu dốc sức giết Diệp Thiếu Khanh chắc không phải vấn đề gì to tát!
Dù Diệp Thiếu Khanh bản lĩnh cũng không tệ, có thể sánh ngang với Tử Long, song bây giờ tôi có thể sử dụng Huyền Chân chân khí, nên vẫn tin rằng mình có thể giải quyết được hắn ta trước khi hắn kịp làm tôi bị thương.
Hắn từ từ đi đến trước mặt tôi, vừa khéo đứng trước tôi. Trên người tôi có cỏ dại che chắn, nín thở hoàn toàn, thầm tính toán xong xuôi. Chờ hắn hất cỏ dại lên, tôi sẽ ra tay trước!
Nhất thời, bầu không khí căng thẳng nặng nề. Tôi ngưng thở, Diệp Thiếu Khanh đứng trước mặt tôi lại không có động tác gì.
Chắc mười giây đã trôi qua, hắn vẫn đứng im không nhúc nhích. Kiểu này lại đưa tôi vào thế bị động. Cứ kéo dài thế này thì chắc chắn không được, lát nữa mà đồng bọn của hắn tới thì tôi sẽ chẳng có cơ hội trốn thoát nữa.
"Không được, phải chủ động ra tay thôi!" Tôi cân nhắc xong xuôi, chuẩn bị ra tay.
Ai ngờ, khi tôi chuẩn bị ra tay, đột nhiên một lọ sứ nhỏ rơi xuống đất. Lọ sứ này không phải quỷ ông, thứ bên trong cũng không phải ác quỷ.
Tôi bình tĩnh xem kĩ, mới nhận ra lọ sứ nhỏ là thuốc trị thương. Tôi ngơ ngác trước hành động của hắn. Đang lúc tôi nghi ngờ, Diệp Thiếu Khanh cười rồi khẽ nói: "Bác Diệp là cha tôi, mặc dù đáng hận nhưng cậu không thể giết ông ấy. Cậu nợ tôi một mạng, sau này nhớ trả lại cho tôi!"
Diệp Thiếu Khanh vừa nói vừa cất dao găm vào, xoay người định đi. Tôi thấy xung quanh không có ai, mới cất tiếng hỏi nhỏ: "Tại sao lại giúp tôi?"
Giọng tôi rất nhỏ, Diệp Thiếu Khanh nghe được thì ngừng bước, nhưng không xoay người lại, chỉ cười khẽ: "Đạo môn cần cậu! Còn nữa, tôi đã báo thù của mình, chỉ muốn dẫn mẹ tôi đến một nơi khác ẩn cư sinh sống qua ngày! Bây giờ tôi không thể, hôm nay tha cho cậu một mạng, hi vọng sau này cậu có thể cho tôi cơ hội này!"
Diệp Thiếu Khanh nói rất nhanh, giọng cũng rất nhỏ, nói xong thì bước đi. Hắn ta vừa đi thì đệ tử Thần Tiêu môn liền hỏi: "Môn chủ, anh sao thế?"
"Không có gì!" Diệp Thiếu Khanh lắc đầu, nói to: "Đi thôi, tôi đã lục soát chỗ này rồi, không thấy Lý Sơ Cửu. Chúng ta tới chỗ khác tìm!"
Thấy bọn họ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Quan hệ giữa tôi và Diệp Thiếu Khanh rất kỳ quái. Mặc dù lập trường khác nhau, nhưng chưa từng nghĩ sẽ đưa đối phương vào chỗ chết.
Không phải chỉ lần một lần hai. Hắn là người thông minh, cũng có thể nói để đạt được mục đích hắn sẽ táng tận lương tâm, không từ thủ đoạn. Nhưng nhược điểm duy nhất của hắn chính là mẹ hắn!
Tôi rất may mắn khi còn ở Diệp gia, tự mình đưa mẹ hắn đến chỗ hắn. Khi đó, nếu tôi không làm như vậy thì hôm nay có thể Diệp Thiếu Khanh tuyệt đối sẽ không tha cho tôi.
Chờ bọn họ đi xa, tôi mới cầm lọ sứ lên, rồi tháo mảnh vải trên tay, bắt đầu tự xử lý vết thương trên tay. Vết thương lòng bàn tay trái rất sâu, thịt đều đã tím đen lại, xung quanh miệng vết thương sưng vù.
Trước đó Hà thiên sư đã lấy rượu mạnh xử lý qua giúp tôi, để ngăn vết thương bị nhiễm trùng, nên miệng vết thương mới không sưng mủ. Tôi vặn nắp lọ sứ, chầm chậm rắc bột thuốc lên. Đây là thuốc trị thương thượng hạng, hiệu quá gấp mấy lần thứ mà Hà thiên sư dùng.
Bất kể là gia tộc Đạo môn hay Đạo giáo, đều có thuốc trị thương của riêng mình. Loại thuốc này rất hiệu quả với vết thương ngoài. Bột thuốc vừa được rắc lên, tôi đã cảm nhận được cái lành lạnh mát mát nhưng không ngứa ở chỗ miệng vết thương.
Tôi xử lý xong tay trái, bắt đầu chuyển sang xử lý vết thương ở tay phải. Vết thương bên tay phải nhẹ hơn nhiều, rắc bột thuốc xong xuôi, tôi dựa vào vách đá nghỉ ngơi một lát.
Bây giờ tôi không dám đi ra ngoài, người ở khắp núi khắp đồng đang tìm kiếm tôi. Chờ bọn họ đi rồi, tôi mới có cơ hội đi ra. Còn đêm nay, tôi gần như không chợp mắt, ban đầu còn nghe thoang thoáng tiếng Hà thiên sư kêu thảm thiết ở bên trên truyền xuống, nhưng sau đó, gần như không nghe thấy tiếng của Hà thiên sư nữa!
Trong lòng tôi rất rõ, lần này Hà thiên sư lành ít dữ nhiều. Tôi nhớ kĩ mối thù này trong lòng, âm thầm thề nhất định sẽ giúp Hà thiên sư đòi lại gấp đôi!
Đợi đến nửa đêm, đám người đi tìm tôi dần dần quay lại! Đám về trước tiên là Diệp gia, sau cùng mới là Diệp Thiếu Khanh. Hắn cố ý đi ở đằng sau, chắc là muốn bảo vệ tôi an toàn.
Cả đêm tôi không dám chợp mắt. Mãi đến sáng hôm sau, sương sớm hoàn toàn thấm ướt quần áo trên người. Nhưng trong rừng vẫn còn người của bọn chúng, tôi đành phải tiếp tục trốn.
Đã hai ngày một đêm chưa ăn gì, tôi đói lả người, lồng ngực như thể dán sát vào lưng, hơn nữa trước đó đã ói một trận, bao tử đói cồn cào kêu rột rột.
Để đảm bảo không bị đói chết, tôi đành phải nhai cỏ dại. Miệng nhai cỏ dại thô ráp, khó chịu như thể nuốt vụn gỗ. Tôi cố gắng nuốt xuống bụng, hốc mắt ướt nhẹp, tôi cắn răng nói với mình: "Những nhục nhã mà hôm nay Lý Sơ Cửu tôi gánh chịu, nhất định sẽ tìm các người đòi lại từng cái một!"
Tôi không muốn giết người, là bọn chúng ép tôi. Giống như câu mà Hà thiên sư nói lúc bị lôi đi: Tương lai sẽ có một ngày tao giết sạch cái lũ chó má đã ức hiếp tao!
Hai đại hộ pháp của Linh tộc vẫn chưa đi, ban ngày cho người lục soát xung quanh một lượt. Mãi đến chiều tối, tôi mới thấy bọn chúng rời khỏi Bồ Tát Man, đi thẳng về phía bến đò Thái Bình.
Tôi sợ bị bọn chúng gài bẫy, nên không đi ra ngay, tiếp tục trốn, quả nhiên lúc trời tối, tôi thấy người của Linh tộc ở trong rừng chui ra, sau đó mới rời khỏi Bồ Tát Man.
Đây là đám người mà bọn chúng để lại canh chừng tôi, nếu tôi mạo hiểm xông ra thì chắc chắn đã trúng kế của chúng rồi. Cũng may, tôi thường đánh đấm với chúng, nên rất rành đường đi nước bước của chúng.
Sau khi người của chúng hoàn toàn rời khỏi Bồ Tát Man, tôi mới hất cỏ dại ra. Tôi rất lo cho Hà thiên sư, nên chạy thẳng đến Bồ Tát Man.
Còn chưa đến Bồ Tát Man, một trận gió đêm từ trên thổi tới. Trận gió này đậm mùi máu tanh nồng nặc, tôi vừa ngửi vào, suýt nữa thì ói một trận.
Trong bụng trống rỗng không có thứ gì có thể ói ra. Tôi gắng gượng nhẫn nhịn cảm giác dạ dày trào ngược, dốc sức chạy tiếp. Khi tôi chạy đến miếu Bồ Tát, cảnh tượng trước mắt làm tôi hoảng sợ. Hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, không dám tin tưởng cảnh đang hiện ra trước mắt. Tôi há hốc mồm, không nói ra được tiếng nào, lắc đầu nguầy nguậy, nhắm mắt, bất giác nước mắt trượt xuống khóe mắt!
Trên xà ngang cửa của miếu Bồ Tát, treo đầy thi thể, hai thi thể ở chính giữa chính là Hà thiên sư và Huyền Khổ đại sư. Còn ở hai bên là thi thể các cụ già của Bồ Tát Man.
Tổng cộng mười sáu thi thể, được treo ngay ngắn trước cửa miếu Bồ Tát. Gió đêm càng thổi càng to, thi thể của họ khẽ đong đưa trong không trung. Đầu ngón chân chúi xuống, không có thi thể nào được nhắm mắt. Họ đều chết không nhắm mắt!
Mỗi thi thể đều mở to mắt, như muốn nhớ kĩ người đã hại chết họ. Còn trước cửa miếu Bồ Tát, mặt đất bị máu tươi nhuộm đỏ, vết máu đã đông lại, biến thành màu đen sẫm.
Tôi không thể nào tưởng tượng được, trong lúc tôi trốn đi để được sống, họ đã phải gánh chịu giày vò cỡ nào! Nhưng tôi hiểu rất rõ, họ không hề bán đứng tôi. Nếu khai ra tôi, ít nhất họ sẽ không bị bọn chúng hại chết kiểu này.
Nhưng họ không làm thế, một Hà thiên sư tham sống sợ chết không làm thế, dân làng hèn nhát yếu ớt cũng không, họ lựa chọn chết để tôi được sống tiếp!!!
Cả Bồ Tát Man đã biến thành thôn quỷ, may mắn là những người trẻ đã chạy trốn được.
"Tại sao? Tại sao?!" Tôi tỉnh táo lại, gào thét tê tâm liệt phế. Cảm giác khó chịu này, như thể lồng ngực bị xé rách, đau đến nỗi tôi không thở nổi.
"Bọn mày là đồ khốn, đám vô lại! Là bọn mày ép tao. Bọn mày nhớ đấy. Chỉ cần Lý Sơ Cửu tao không chết, tao sẽ là ác mộng của chúng mày. Tao thề, cả đời này, không chết không thôi tìm chúng mày trả thù!" Tôi nện mạnh từng đấm xuống đất, vết thương lại bị rách ra, nhưng tôi không cảm nhận được chút đau đớn nào!
"Huyền Khổ đại sư, Hà thiên sư, còn có các cụ già! Lý Sơ Cửu tôi thề với các vị, nếu tôi không giết được bọn chúng để trả thù cho các vị, tôi sẽ bị Diêm Vương đày vào Mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn chịu cái khổ của luân hồi, vạn kiếp không được siêu sinh!" Tôi lau nước mắt, cắn răng thề.
"Sơ Cửu, họ đã chết rồi, nén bớt bi thương! Cậu phải học được kiên cường, tất cả những chuyện này sẽ khiến cậu trở nên mạnh mẽ hơn!" Khi tôi vừa nói dứt lời, đột nhiên có giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận