Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 803: Trời không triệt đường sống của ông

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
Nơi nào con thuyền lướt qua, oan hồn xung quanh tháo chạy tán loạn. Đối với tôi mà nói, những oan hồn này giống như quỷ nước. Nhưng với đạo hạnh của tôi hiện tại, muốn đối phó với họ dễ như trở bàn tay.
Khi con thuyền bắt đầu tiến vào thung lũng kia của vịnh Trầm Thủy, tầm mắt cũng dần trở nên u ám. Lúc này tôi mới nhìn rõ tình hình đại khái bên trong nơi này, ở điểm tận cùng còn có một cửa hang tối như hũ nút.
Nơi cửa hang còn có thể nhìn thấy sóng biển phản quang lấp lánh, mà hai bên cửa động có không ít đá dăm, khi sóng biển thỉnh thoảng vỗ vào bờ đá, có thể nghe thấy những âm thanh sàn sạt.
Trên vách đá trên cửa động cũng mọc ra không ít thực vật treo ngược, giống một cửa động nguyên thủy vậy. Vật chất trôi nổi xung quanh càng lúc càng nhiều, may mà kích cỡ không quá lớn, thế nên không gây ra ảnh hưởng nhiều tới chiếc thuyền của chúng tôi.
Tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tình hình trên mặt biển, khi sắp tiến tới cửa động ở điểm tận cùng, tôi đột nhiên nhìn thấy một bầy cá màu đen nhanh chóng bơi ngang qua con thuyền của tôi.
Loài cá màu đen này có thân mình mập mạp, nhưng tốc độ bơi trong nước cực kỳ linh hoạt. Bị ánh sáng vàng từ ấn Thái Cực của tôi chiếu tới, chúng bèn chui tọt vào bên trong hang động, giống như ma quỷ màu đen trên biển vậy, nhanh đến đáng sợ!
Mà khi nhìn thấy bầy cá màu đen này, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm. Loài cá đen với kịch độc này chính là cá vảy đen đã hại lão quỷ. Vu độc được hạ lên thân mình cá, mà ở vịnh Trầm Thủy này không có nơi nào sống được, nơi duy nhất có thể cư ngụ chính là hang động tối thui kia.
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn trước kia ông lão đánh cá và bé gái sống ở bên trong. Lần này, cuối cùng lão quỷ cũng được cứu rồi.
Tôi dần đẩy nhanh tốc độ, chiếc thuyền con tiến thẳng vào cửa động đen ngòm. Cửa động này rất cao, đủ cho chiếc thuyền ra vào. Vừa vào bên trong, xung quanh lập tức bị bóng tối bao trùm.
Ánh trăng không thể chiếu được vào bên trong, chỉ có ánh sáng vàng từ ấn Thái Cực trước mũi thuyền. Nhờ ánh sáng lờ mờ mà chiếc thuyền tiếp tục lướt vào trong. Vừa đi được khoảng chừng mười mét gì đó, bên trong lại có ánh trăng chiếu xuống.
Bấy giờ tôi mới nhìn rõ tình hình bên trong, bên trong là một hang ẩn rất kín đáo. Diện tích nơi này không hề nhỏ, một nửa bị nước biển chiếm cứ, nửa còn lại là đất liền.
Trên bộ phận đất liền, vẫn có thể nhìn ra được dấu vết sinh tồn của con người. Không chỉ có giường đá mà còn có không ít dụng cụ sinh hoạt thường ngày, đúng là một nơi ở rất ẩn dật. Tuy nơi này hơi nhỏ, nhưng cần gì có đó.
Tôi đậu chiếc thuyền màu đen vào đất liền, sau đó mới cởi dây trói trên người lão quỷ, hai chúng tôi lần lượt nhảy xuống khoảng đất đặc biệt có giếng trời này. Nơi này rất ẩm ướt, đã vậy còn lạnh lẽo, thậm chí còn thoảng thấy mùi xác chết thối rữa. Ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh hang động có một phần rỗng, vừa vặn có thể giúp ánh trăng chiếu vào trong. Nhưng phần rỗng đó đối diện với hải vực.
Thế nên, cho dù bên ngoài trời quang hay mưa xối cũng không ảnh hưởng tới nửa còn lại của đất liền. Hoàn cảnh như thế này quả thực không phải người bình thường nào cũng sống được.
Tôi không thể tưởng tượng nổi ông lão đánh cá và cô bé kia đã sống như thế này, nhưng họ không hẳn là người sống, có lẽ sẽ không để tâm tới môi trường vừa ẩm vừa lạnh này. Hơn nữa, nơi này quả thật là một nơi ẩn náu tốt, nếu không ai xông vào chắc cũng không phát hiện ra được nơi này có người sinh sống.
Thảm kịch mà làng Trường Thọ gặp phải dẫn đến họa diệt vong năm đó, e rằng cũng vì có người trong thôn phát hiện ra bí mật của vịnh Trầm Thủy.
Tôi không dám làm lỡ thời gian, nhanh chóng lục lọi một hồi, nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều gì. Ngoài đồ dùng của họ ra, đến cả một pháp khí cũng không thấy.
Lão quỷ cũng đang tìm giúp tôi, nhưng vẫn không phát hiện ra thứ gì, ông ta lắc đầu, "Sơ Cửu, cậu có cầm đèn pin không?"
Lúc này trạng thái của lão quỷ đã hồi phục khá nhiều, có lẽ vì nhìn thấy hi vọng, trong lòng bùng lên khát khao sống mới đè nén được cơn đau của thể xác.
Mà khi lão quỷ hỏi đến vấn đề này, tôi mới thầm thấy không ổn. Khi đến đây, chúng tôi quá nóng lòng, căn bản không nghĩ tới việc cầm theo đèn pin. Không có đèn pin thì chúng tôi không thể quan sát tình hình dưới nước.
Diệp Chu Tinh từng nói rằng, muốn cứu lão quỷ, phải tìm thấy xương người mà cá vảy đen còn chừa lại, sau đó dùng bột xương hòa với nước mới có thể giải trừ vu độc trên người lão quỷ.
Nhưng chúng tôi không phát hiện ra xương người ở nơi ông lão đánh cá sống, đến cả gầm giường đá cũng tìm rồi, mà không phát hiện điều gì. Kế sách hiện giờ chỉ có thể xuống nước tìm xương cốt đã chìm xuống bên dưới.
Tôi liếc mắt đánh giá nước biển thêm lần nữa, ánh trăng không thể nào chiếu được xuống đáy, cũng không biết rốt cuộc nước biển này sâu tới cỡ nào.
Lão quỷ biết dự định trong lòng tôi nên hỏi: "Sơ Cửu, cậu định lặn xuống à?"
"Ừ!" Tôi gật gật đầu và nói: "Bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể xuống đó xem xem có tìm được xương người không. Ông cứ ở bên trên đợi tôi, tôi xuống đó là được."
"Sơ Cửu, đợi đã!" Thấy tôi định nhảy xuống, lão quỷ vội vàng gọi lại và dặn dò, "Nước biển ở khu vực này chắc chắn rất sâu, nếu không thể lặn được xuống dưới đáy thì nhanh chóng quay về. Tôi không quan trọng, quan trọng là Tử Long. Bây giờ đã có chiếc thuyền màu đen này, có thể đưa Tử Long đi tìm sông Minh Hà. Cậu không thể gặp chuyện gì được, nếu cậu xảy ra chuyện thì Tử Long cũng xong đời."
Tôi hiểu được suy nghĩ của lão quỷ nên mỉm cười: "Lão quỷ, ông cứ yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ làm hết sức. Nhưng ông thì... tôi nhất định phải cứu!"
Vừa dứt lời, không đợi lão quỷ nhắc nhở, tôi đã nhảy "ùm" xuống dưới biển. Nước biển lạnh như băng, sau khi nhảy xuống, tôi lập tức lặn ngụp. Ban đầu còn có ánh trăng, nhưng khi tiếp tục lặn xuống, ánh trăng sáng đến mấy cũng không thể chiếu tới được, xung quanh tối đen như mực, cũng không thể xem xem đáy biển sâu đến đâu.
Sau khi lặn tới mức cực hạn, tôi không thể nào lặn tiếp được nữa. Lực nổi và áp lực cùng nhau ập tới, bất đắc dĩ, tôi đành phải bơi trở lại mặt nước. Đầu vừa trồi ra khỏi mặt nước, tôi đã hít thở một hơi dài.
Lão quỷ dường như cũng đoán được việc tôi sẽ quay về tay không, cười cười và nói: "Sơ Cửu, từ mực nước bám trên thân thuyền, tôi đã biết nước biển ở chỗ này rất sâu. Không có dụng cụ lặn, cậu không lặn được xuống đáy đâu. Cứ lên trước đi đã, chúng ta từ từ nghĩ cách."
Điều lão quỷ nói là sự thật, không có dụng cụ lặn, tôi không thể nào lặn xuống đáy được. Vả lại, đáy biển quá tối, tôi không nhìn rõ thứ gì, làm sao có thể dễ dàng tìm thấy xương người.
Tôi liếc mắt nhìn tình hình của lão quỷ, dường như lúc này ông ta không có hiện tượng đau đớn, ngược lại rất nhẹ nhõm, giống như đã coi nhẹ sống chết. Nhưng chỉ cần vu độc trên người ông ta chưa phát tác thì tôi vẫn còn cơ hội.
Lão quỷ cũng là người luyện võ, đương nhiên cơ thể khác với người thường, chắc chắn có thể kiên trì lâu hơn ngư dân bình thường.
Ý thức được điều này, tôi từ dưới nước trèo lên bờ, hỏi ông ta: "Lão quỷ, ông còn kiên trì được chứ?"
"Ừm!" Lão quỷ mỉm cười gật gật đầu, vỗ vỗ lồng ngực đầy tự tin và nói: "Sơ Cửu, cậu đừng lo lắng, bộ xương già này vẫn còn trụ được thêm vài tiếng đồng hồ nữa nhé!"
"Được!" Tôi cắn răng và nói: "Chỉ cần ông gắng gượng được đến khi trời sáng, tôi có thể lặn xuống dưới đáy. Thế nên, nhất định ông phải kiên trì, cho dù không vì bản thân ông thì cũng phải vì Tử Long!"
Lão quỷ mỉm cười điềm nhiên, "Sơ Cửu, yên tâm đi, tôi có thể gắng được đến khi trời sáng."
Sau khi nói xong, lão quỷ lôi thuốc lá ra từ trong túi, lập cập châm lửa rồi rít mạnh một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt biển sóng vỗ dập dềnh, không nói nửa lời.
Tôi ngồi bên cạnh ông ta cũng không biết nên nói gì, mùi thuốc lá quá nồng, làm tôi sặc sụa, nước mắt trào ra.
Lão quỷ hút được một nửa rồi mới lên tiếng: "Sơ Cửu, cuộc đời này, tôi thật sự biết ơn cậu. Nếu không gặp được cậu và Tử Long, có lẽ cả đời này tôi không có cơ hội làm người tốt. Nửa đời trước của tôi gây nghiệp quá nặng, sau khi chết đi chắc sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Cũng không biết tại sao, tôi chẳng hề sợ hãi tí nào, ngược lại còn thấy như được giải thoát. Nếu có kiếp sau, tôi thực sự muốn làm người tốt cho đàng hoàng, giống như các cậu vậy, hành hiệp trượng nghĩa, công lý cho mọi người, một lòng hướng đạo. Tuyệt đối không... tuyệt đối không làm... làm chuyện thương... thương thiên hại lý."
Ban đầu tôi không phát hiện ra sự bất thường của lão quỷ, phải khi nghe tới câu sau cùng mới thấy không ổn lắm. Bởi vì giọng nói của ông ta đang run rẩy, tôi ngoảnh đầu nhìn lại, vừa đúng lúc thấy cơ thể của ông ta cũng run lên.
Quan trọng hơn là chỗ hai cánh tay lại bắt đầu rỉ ra chất mủ màu vàng vừa hôi vừa tanh. Gương mặt trắng bệch và khô khốc kia cũng đang đổ mồ hôi ròng ròng.
Tôi vừa nhìn thấy triệu chứng này lập tức cảm thấy không ổn, vu độc của lão quỷ lại sắp phát tác rồi. Lần phát tác này, e rằng sẽ là ngày tận của ông ta.
"Sơ Cửu, không sao đâu, tôi có thể gắng gượng được. Tôi chỉ muốn nói chuyện thêm một lúc, cơ thể tôi càng ngày càng lạnh, tôi sợ không nói thì không còn cơ hội nữa." Lão quỷ mỉm cười với tôi.
"Lão quỷ, gắng lên nhé!" Tôi thấy tình hình không ổn nên vội vàng đứng dậy, chuẩn bị ôm tảng đá để lặn xuống. Nhưng tôi vừa mới đứng dậy đã bị lão quỷ túm lấy cổ tay, ông ta mỉm cười và lắc đầu: "Sơ Cửu, vô dụng thôi. Nước biển quá sâu, cậu không thể nào lặn xuống được. Ngồi xuống đây nói chuyện với tôi một lát đi, coi như bầu bạn với lão già cô độc này, để tôi đi mà không cô đơn."
Nghe thấy lời nói của ông ta, tôi bất giác thấy xót xa, cảm giác khó chịu bỗng chốc ập đến. Nhưng ngay khi tôi vừa bỏ cuộc và ngồi xuống thì ánh trăng đột nhiên rọi nghiêng, chiếu vào phần tối thui bên trong hang động.
Luồng sáng này giúp tôi nhìn thấy không ít thùng gỗ lớn đang trôi lềnh bềnh bên trong, mà xung quanh thùng gỗ còn có không ít cá vảy đen đang vây lại.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, tôi lập tức vỗ đùi, kích động nói: "Lão quỷ, trời không triệt đường sống của ông, ông được cứu rồi!"

Bình Luận

0 Thảo luận