Những bông tuyết từ trên trời rơi xuống quả thật rất sắc, dường như có thể đâm xuyên bất kỳ cơ thể máu thịt nào! Đông Tử mở tay đón lấy bông tuyết đang rơi xuống, ai ngờ bông tuyết không tan ra mà trực tiếp cắm xuyên qua lòng bàn tay cậu ta!
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không chỉ chúng tôi, mà ngay cả Đông Tử cũng không phản ứng kịp. Phải hai ba giây sau, Đông Tử mới cảm thấy đau, giật mình nắm chặt lấy tay, đồng thời trầm giọng kêu lên thảm thiết. Cơn đau khiến ngũ quan dúm dó, trông có vẻ vô cùng dữ tợn.
Vết thương nơi lòng bàn tay cậu ta rất sâu, máu tươi tuôn ra nhỏ xuống đất. Tôi nhìn thấy rõ kinh mạch trong lòng bàn tay cậu ta đã bị cắt đứt, cánh tay phải của Đông Tử coi như phế rồi!
"Đông Tử!" A Cẩu hồi hồn, vội vã hét lên, đồng thời xông đến nắm chặt lấy tay Đông Tử. Nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì nữa, máu tươi vẫn tứa ra theo kẽ ngón tay. Miệng vết thương rất lớn, còn nghiêm trọng hơn cả vết thương do kiếm, trừ phi lập tức đưa đi cấp cứu thì có thể còn có một chút hy vọng!
Sau khi hét lên, A Cẩu luống cuống quay lại nhìn tôi hỏi: "Anh Cửu, làm thế nào bây giờ? Sợ là không giữ được cánh tay này của Đông Tử nữa!"
Tôi cắn răng đáp: "A Cẩu, cậu mau đưa Đông Tử đi đi, cố gắng giữ lấy cánh tay của cậu ấy trước!"
"Anh Cửu, không cần, tôi vẫn cố được!" Đông Tử không đồng ý rời đi, ánh mắt kiên định nhìn tôi giống như chẳng có chuyện gì, cậu ta cố nặn ra nụ cười: "A Cẩu, ở lại bảo vệ anh Cửu. Tay phải mất rồi, còn có tay trái nữa mà."
"Ừm." A Cẩu nặng nề ừ một tiếng, xé miếng vải từ áo mình ra rồi giúp Đông Tử băng bó qua vết thương. Nhưng vết thương quá sâu, không có tác dụng gì mấy, chớp mắt máu đã lại thấm đẫm miếng vải.
"Tuyết yêu xuất hiện rồi! Mọi người đi theo tiểu tăng đi, để tiểu tăng dẫn đường cho!" Đúng lúc này, Tuệ Hải đột nhiên nhắc nhở. Tôi ngẩng đầu lên vừa hay trông thấy bông tuyết đang bay đầy trời, ùn ùn kéo đến phía chúng tôi.
Tôi đang định kết ấn, Tuệ Hải đã hô to "A di đà phật", sau đó tôi thấy trên người cậu ta xuất hiện Phật quang. Khi cậu ta kết xong ấn Như Lai, một chữ Vạn màu vàng kim đột nhiên bay lên giữa không trung, vừa hay dừng lại ngay trên đầu Tuệ Hải.
Chữ Vạn màu vàng kim tỏa ra Phật quang vừa vặn chắn được những bông tuyết đang rơi xối xả. Hễ chạm vào Phật quang là chúng lập tức hóa thành giọt nước, khi rơi xuống người chúng tôi đã không còn gây ra tổn thương nữa.
Phật quang xuất hiện cũng chiếu sáng con đường phía trước cho chúng tôi, nhưng cũng không được rõ ràng lắm. Giống như một người cầm nến đi trong sương mù dày đặc vậy, phạm vi tầm nhìn rất nhỏ, chỉ có thể miễn cưỡng thấy được tình hình trong tầm một mét đổ lại!
Mà màn sương trắng này là do yêu khí hình thành nên, có thể thấy yêu khí ở nơi này khủng bố đến mức nào?!
Tôi bảo A Cẩu và Đông Tử đi vào giữa, đám tuyết yêu kia còn chưa xuất hiện. Hơn nữa, lúc này tôi cũng đã phát hiện ra điều không ổn, hình như chúng tôi vẫn luôn men theo một con đường thẳng tiến, không có đường vòng, cũng không có ngã rẽ nào cả.
Điều này khiến tôi cảm thấy hình như chúng tôi đang gặp phải quỷ đả tường. Nhưng đây không phải quỷ đả tường, chắc chắn là một loại yêu thuật gần giống như vậy. Tôi nhớ rõ, hiện giờ chúng tôi cách thôn Tuyết Cốc rất gần. Với tốc độ của chúng tôi đáng lẽ phải tới thôn lâu rồi mới phải.
Dường như Tuệ Hải cũng đã ý thức được điều này, cậu ta lập tức dừng lại, không quay lại nhìn chúng tôi mà nghiêm giọng hô to: "Phật quang phổ chiếu, tà yêu mau hiện thân!"
Tuệ Hải dứt lời, tràng hạt trong tay cũng giơ lên. Ngay lúc tràng hạt được giơ lên, một luồng Phật quang lóe lên ngay tức khắc. Trong thoáng chốc khi Phật quang lóe lên, tôi mới nhìn rõ tình hình xung quanh. Chúng tôi hoàn toàn chưa đi tới thôn Tuyết Cốc, mà vẫn đang quanh quẩn trên một con đường nhỏ phía ngoài thôn.
Pháp lực của tràng hạt nhanh chóng biến mất, chớp mắt chúng tôi lại bị màn sương dày đặc nuốt lấy, tầm nhìn xung quanh lần nữa giảm đi, ngay cả chữ Vạn lơ lửng trên đầu Tuệ Hải cũng bắt đầu mờ dần, có lẽ là dần bị yêu khí thổi tắt.
Ngay khi tôi cảm nhận được điều không ổn, xung quanh đột nhiên truyền đến một tiếng hát kỳ ảo. Âm thanh rất hay, tựa như thanh âm của tự nhiên, không ngừng vang vọng bên tai trong màn sương dày đặc. Điều kỳ lạ là chúng tôi không thể phán đoán chính xác được âm thanh đó phát ra từ đâu, dường như bốn phương tám hướng đều có âm thanh của tự nhiên đó!
"Đây là tiếng ca của tuyết yêu, bọn chúng đến rồi!" Tuệ Hải nghe được tiếng hát đó lập tức nhắc nhở, sau đó bắt đầu dịch lại nội dung trong lời ca: "Bông tuyết bay, hoa anh đào cười, tuyết rơi khắp rừng anh đào! Người đang khóc, cô ấy đang cười, ánh mặt trời lên cao, về nhà rồi!"
Tuệ Hải đang giúp chúng tôi dịch lại lời ca, nhưng rõ ràng nội dung dài hơn lời dịch của Tuệ Hải nhiều, nhất là tiếng cười khanh khách đó, không giống tiếng cười u ám của quỷ hồn, cảm giác khi nghe tiếng cười của người đang hát đó rất vui vẻ thoải mái.
Sau đó, âm thanh đó càng lúc càng khiến cho người nghe cảm thấy sợ hãi, giống như một đám phụ nữ điên khùng đang cười với nhau. Nhưng chưa tới mười giây sau, tiếng ngâm nga đột nhiên trở nên gấp gáp vô cùng, giống như đang khóc. Chỉ trong chớp mắt, chữ Vạn màu vàng kim trên đầu Tuệ Hải bỗng tắt lụi, từng chiếc bóng trong suốt đột ngột chui từ trong màn sương ra, xông thẳng tới chỗ Tuệ Hải.
"Tuệ Hải, cẩn thận đó!" Tôi không nhìn rõ kẻ đang nhắm về phía cậu ta, chỉ trông thấy từng cái bóng trong suốt, nhanh như tia chớp. Tôi vừa cất tiếng nhắc nhở, Tuệ Hải lập tức giật đứt tràng hạt trong tay, cố gắng vứt ra phía trước mặt mình.
Chỉ nghe thấy tiếng lốp bốp vang lên, nơi tràng hạt đập trúng bốc lên từng đốm lửa. Nhờ tia sáng từ đốm lửa tôi mới nhìn thấy mười người phụ nữ trong suốt đang đứng ngay trước mặt chúng tôi.
Không sai, bọn chúng thật sự trong suốt, không phải trong suốt kiểu như linh hồn mà cơ thể bọn chúng như được điêu khắc bằng băng. Cơ thể cũng có màu xanh sẫm, đặc biệt là gương mặt, rất xinh đẹp, tựa như tiên nữ hạ phàm, vô cùng tinh xảo. Mắt của chúng cũng có màu xanh thẫm, chỉ có hai chiếc răng nanh dài ở khóe miệng là trông có vẻ đáng sợ mà thôi.
Tràng hạt của Tuệ Hải va trúng người bọn chúng, nơi bị đập trúng đã bị tan ra một mảng lớn, nhưng hình như điều này không có tác dụng gì lớn. Bọn chúng vẫn cứ nửa cười nửa không nhìn chúng tôi, ánh nhìn khiến cho đối phương rất không thoải mái.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cơ thể thực của bọn chúng, xem ra có lẽ bọn chúng chính là tuyết yêu trong truyền thuyết rồi!
"Lý thí chủ, có lẽ phải nhờ thí chủ giúp tiểu tăng một tay rồi!" Tuệ Hải thấy bọn chúng xuất hiện thì quay lại nhìn tôi cười khổ nói.
Tôi cũng không nhịn được nữa, đã muốn ra tay từ lâu nên không hề do dự lập tức đồng ý, nhanh chóng xông về phía bọn chúng. Tôi lựa chọn đám tuyết yêu bên trái, chỉ trông thấy chúng mỉm cười khinh khỉnh, vươn tay phẩy một cái, vô số bông tuyết lập tức nhắm vào tôi bay tới.
Tôi biết uy lực của đám bông tuyết này nên không dám lơ là, lập tức đánh ra một chưởng, một luồng chân khí thuần dương nháy mắt bắn từ lòng bàn tay tôi ra, đánh tan số bông tuyết đang bay tới.
Tiếp đó, một nửa số tuyết yêu cùng lúc xông tới tấn công tôi, chớp mắt đã bao vây tôi lại, đòn tấn công vô cùng mạnh mẽ, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng. Tôi sợ ảnh hưởng tới Tuệ Hải thi pháp nên vừa đánh vừa lui, dẫn dụ bọn chúng tới phía bên kia màn sương mù dày đặc.
Sau khi giao đấu mấy chục hiệp, cuối cùng tôi đã biết được phương thức tấn công của bọn chúng. Tốc độ rất nhanh, nhanh đến kinh người, đây có lẽ là đặc điểm của tuyết yêu! Hơn nữa, bọn chúng phối hợp theo nhóm, tấn công phòng ngự vẹn toàn, nếu chỉ dựa vào kỹ năng võ công, muốn đánh bại bọn chúng e là còn khó hơn lên trời.
Chỉ có duy nhất một cách, đó là sử dụng đạo thuật!
Sau khi ý thức được điều này, tôi mới giả vờ tấn công, ép lui bọn chúng, nhân cơ hội đó mình cũng lùi lại sau vài bước. Đồng thời hai tay nhanh chóng kết ấn Phiên Thiên, miệng lẩm nhẩm chú ngữ cực nhanh.
Dường như cùng lúc, tôi vừa kết xong ấn Phiên Thiên, bọn chúng đã xông tới trước mặt. Tôi lập tức áp hai tay xuống, một ấn tay khổng lồ mang theo sức mạnh sấm sét đè từ trên đỉnh đầu của bọn chúng xuống, thoáng cái đã đè chặt bọn chúng xuống phía dưới ấn tay lớn.
Cơ thể được ngưng tụ từ băng của bọn chúng bỗng chốc vỡ tan ra thành vô số khối băng. Ấn Phiên Thiên có uy lực vô cùng mạnh mẽ, đừng nói là bọn chúng, ngay cả Thiên Quân của Âm Dương đạo cũng chưa chắc đã tiếp được ấn Phiên Thiên của tôi!
Những khối băng vụn vỡ dưới ấn Phiên Thiên không còn cơ hội giãy giụa để hợp lại, chớp mắt hóa thành nước băng lạnh lẽo. Sau khi giải quyết xong một nửa đám tuyết yêu, tôi mới tới xem tình hình chiến đấu chỗ Tuệ Hải.
Cậu ta đang thi triển ấn Như Lai, hai tay đánh ra như gió, từng chữ Vạn màu vàng kim đập bang bang lên người đám tuyết yêu rồi nổ vang. Uy lực của ấn Như Lai cũng không nhỏ, lập tức khiến cho đám tuyết yêu nổ tung chia năm xẻ bảy, thần xác đều tiêu biến.
Tôi xem lại thời gian, chúng tôi mất tầm mười lăm phút để giải quyết xong đám tuyết yêu này. Tuệ Hải như trút được gánh nặng nhìn tôi mỉm cười, đang định nói gì đó sắc mặt lại đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Không chỉ cậu ta, ngay cả tôi cũng phải chau mày, bởi vì lúc này, từ trong màn sương dày đặc bỗng nhiên truyền tới một tiếng kêu " u u" đầy thê lương...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận