Cái bóng đen đó quá nhanh, tôi còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã tóm được cái đầu của Quỷ Vương đang bay qua sông!
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi lại trở nên sôi sục. Có người ra tay rồi, Quỷ Vương chạy không thoát rồi, có thể giải quyết dứt điểm hậu hoạ Vu giáo!
Vì quá kích động, cơ thể tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi loạng choạng vài cái, thiếu chút nữa đã ngã đập mặt xuống đất. Nhưng tôi vẫn cố gắng ngẩng cao đầu nhìn về phía trước. Chưa nhìn thấy Quỷ Vương bị giết chết, tôi tuyệt đối không được ngã xuống!
Mắt tôi gần như nhắm lại, chỉ mơ hồ thấy được cái bóng đen đó lấy ra một lá bùa, dán vào đống nội tạng treo dưới cái đầu của Quỷ Vương. Người đó đọc chú ngữ, lá bùa lập tức bốc cháy, đốt luôn cả phần nội tạng của Quỷ Vương.
Ngay tức thì, tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Quỷ Vương, cho đến khi tiếng kêu càng lúc càng nhỏ, bóng đen mớt vứt đầu của lão ta xuống dòng sông Long Ngâm!
Quỷ Vương đã chết, tôi cũng thỏa mãn rồi! Tôi nở một nụ cười nhẹ nhõm, trước mắt tối sầm, cuối cùng ngã xuống!
...
Cũng không biết tôi hôn mê bao lâu, nhưng cả người tôi cực kỳ đau đớn, đau đến nỗi tôi mở bừng mắt ra. Đập vào mắt tôi chính là cái bóng đen lúc nãy đang đứng ngay trước mặt tôi!
Ông ta mặc đạo bào màu đen, đi giày Thiên sư, hai tay chắp sau lưng, cho người ta một cảm giác cao thẳng như cây tùng.
Thấy tôi tỉnh dậy, người đó quay lại, cười nói: "Ta đã cho cậu uống Cửu chuyển hoàn hồn đan để bảo vệ tim mạch, cậu sẽ không chết được! Nhưng phải nghỉ ngơi một thời gian dài cơ thể mới có thể hồi phục! Những việc các cậu làm cho Đạo giáo, ta đều ghi nhớ trong lòng, ta thay mặt Đạo giáo cảm ơn các cậu! Đồng thời ta cũng cảm thấy tự hào vì cậu!"
Khi người đàn ông này nói chuyện, tôi vẫn luôn quan sát ông ta. Ông ta trông rất đẹp, cho dù ông ta đã khoảng bốn mươi, vẫn cho người ta một cảm giác phong độ bất phàm, lịch thiệp khiêm tốn.
Đặc biệt là cặp lông mày lưỡi mác càng làm tôn thêm sự uy nghi cho vẻ ngoài ôn hòa của ông ta. Nhưng nhìn ông ta lâu rồi, tôi không khỏi ngẩn người.
Không phải vì vẻ ngoài đẹp trai của ông ta, mà là vì tôi phát hiện ra, đường nét của tôi và ông ta có phần giống nhau! Ngoại hình của mình tôi quen thuộc nhất, tuyệt đối không thể sai được!
Không phải hơi giống mà là giống hệt!
Tôi ngây người ra một lúc, rồi mới đắn đo hỏi lại: "Rốt cuộc ông là ai?"
Người đàn ông trung niên mỉm cười, trả lời tôi: "Ta biết cậu sẽ hỏi ta vấn đề này, nhưng ta không biết nên trả lời cậu như thế nào! Những gì ta nợ cậu, e là cả đời này không cách nào bù đắp được! Nhưng bắt đầu từ giờ phút này trở đi, chỉ cần ta còn sống, sẽ không có ai dám làm tổn thương cậu! Cậu hãy nhớ, đây là lời hứa của ta với cậu, trừ khi nó vượt quá khả năng của ta!"
Câu nói của ông ta hoàn toàn khiến tôi sững sờ, tôi nhìn chằm chằm vào ông ta một lúc mới sực nhớ ra một chuyện: "Người đã bí mật giúp chúng tôi lúc nãy chính là ông đúng không? Lời nói của ông đã khiến tôi và Tử Long thay đổi quan điểm ban đầu đối với Đạo thuật truyền thống. Cũng chính nhờ ông chỉ điểm mới giúp cho tôi và Tử Long tỉnh ngộ. Tôi có thể cảm nhận được ông không phải là người xấu, nhưng ít nhất ông phải nói cho tôi biết, rốt cuộc ông là ai?"
Từ khí chất và cách ăn mặc của ông ta, tôi có thể chắc chắn được rằng, ông ta xuất thân từ gia tộc Đạo môn lớn hoặc giáo phái lớn. Người tu đạo bình thường đều giản dị mộc mạc, sẽ không có khí chất vương giả như vậy.
Ông ta thấy tôi hỏi thì lại cười, nói: "Có nhiều việc không biết thì tốt hơn! Cuộc đời này ta chỉ nợ hai người, một người là cậu, người còn lại là người ta yêu! Cố gắng sống cho tốt, quên đi quá khứ!"
Tôi nghe ông ta nói vậy thì càng nghi ngờ hơn, sau một hồi do dự, rốt cuộc thì tôi vẫn hỏi ra miệng: "Tôi cảm thấy tôi và ông trông rất giống nhau, hơn nữa tôi còn có cảm giác quen thuộc như thể ông là người thân của tôi vậy. Ông... ông có phải là cha ruột của tôi không?"
Lúc trước Chu Bát Tự nói với tôi, cha ruột của tôi là Tôn chủ Linh tộc. Nhưng mẹ nói với tôi, bảo tôi đừng tìm kiếm tung tích của cha ruột tôi, nếu không sẽ làm hại ông ấy.
Vấn đề này đã luôn bị giấu kín trong đáy lòng tôi, từ lúc ông nội nói với tôi, khi bà nội nhặt được mẹ tôi thì đã có thai, tôi đã luôn muốn biết cha ruột của tôi là ai.
Tôi không muốn đến tận lúc tôi quay trở về thôn Ma Câu cứu người rồi, vẫn có người trong thôn gọi tôi là thằng con hoang! Vì đây chính là vấn đề mẫn cảm nhất sâu trong trái tim tôi.
Nghe tôi hỏi, người đó chỉ cười, đồng thời ném một cái bình nhỏ về phía tôi, nói: "Cho Triệu Tử Long uống viên Cửu chuyển hoàn hồn đan này, có thể cứu mạng cậu ta. Hai người các cậu, còn cả cao nhân đã điều khiển hung khí Hắc Long, ba người các cậu đã định trước không phải là những người tầm thường! Có lẽ chỉ có ba người các cậu mới có thể kết thúc kiếp nạn của Đạo gia, thống nhất lại Đạo gia, đưa Đạo gia đi trên con đường đúng đắn! Đừng dò la thân phận của ta, cái ngày cậu biết thân phận của ta cũng là ngày chúng ta sinh ly tử biệt! Cậu không làm ta thất vọng, ta tin tương ở cậu!"
Người đó nói xong câu cuối cùng thì thân hình đột nhiên dao động, ngay sau đó tan biến trong bóng đêm tựa như một cơn gió.
Ông ta vừa đi khỏi thì trời bắt đầu sáng lên. Lần này cuộc đấu pháp với Vu giáo đã diễn ra suốt cả một đêm! Nhờ sự giúp đỡ của người mặc áo đạo bào màu đen, sự hy sinh của Cà Lăm, còn cả sự xuất hiện của hung khí Hắc Long, chúng tôi mới có thể chuyển bại thành thắng.
Nếu không toàn bộ chúng tôi đã chết trong cuộc đấu pháp đêm qua rồi, chứ đừng nói đến việc thấy được ánh mặt trời ấm áp này!
Tôi ngồi bên bờ sông, cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời, nhớ lại tất cả những việc xảy ra ở làng chài mà ngỡ như là một giấc mơ.
Tôi đã tỉnh lại, nhưng bên cạnh lại có rất nhiều người đã ra đi. Trong lòng có muôn vàn cảm khái, nhưng rồi lại không thể sắp xếp thành một mạch suy nghĩ hoàn chỉnh, có lẽ đây chính là đạo mà chúng tôi theo đuổi!
Đường dài đằng đẵng biết còn bao xa? Cả đời này của tôi, e rằng sẽ luôn bước trên con đường vấn đạo, cầu đạo, chính đạo, không có nửa bước đường rút lui.
Hung khí Hắc Long đã mang theo chín ngọn núi nơi khúc sông dữ chìm xuống đáy sông Long Ngâm, dòng sông lại yên ả trở lại. Ánh nắng rọi xuống dòng sông sóng gợn lăn tăn.
Nhưng nước sông Long Ngâm đã biến thành màu đen, những đàn quạ đen lượn vòng giữa không trung, mang đến sự hoang liêu vô tận cho dòng sông Long Ngâm.
Tôi biết đây là quạ đen báo tang. Hàng ngàn hồn ma dưới đáy sông Long Ngâm vẫn cần được người siêu độ. Nhưng tôi không còn sức lực nữa rồi. Tôi nhặt thanh kiếm tiền đồng lên, lảo đảo đi vào trong làng.
Lúc này làng chài đã đổ nát tan hoang, trải qua trận đấu pháp khốc liệt, cả làng chài đã trở thành một đống hoang tàn, khắp nơi chỉ toàn một cảnh tượng nhà cửa đổ sụp, cây cối gãy đổ.
Trong làng chài la liệt xác chết. Máu đã khô, mùi tanh của máu còn sót lại vẫn đủ khiến người ta khó chịu.
Nhưng điều khiến tôi hoảng hốt là tôi không tìm thấy Tử Long. Tôi đã tìm tất cả mọi nơi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh ấy đâu cả.
"Tử Long tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ rời đi, chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi!" Tôi bắt đầu hoảng sợ, cố giữ cho mình bình tĩnh, tiếp tục gọi to, "Tử Long, anh đang ở đâu?"
Tôi gọi liên tiếp mấy lần vẫn không nghe thấy Tử Long trả lời. Cả cái làng chài đổ nát chỉ có tiếng vọng của tôi, tôi càng lúc càng sốt ruột, không ngừng đi tìm anh ấy.
Nhưng tôi gần như đã lật tung cả cái làng mà vẫn không tìm thấy tung tích của Tử Long. Đi ra đằng sau ngôi làng, tôi phát hiện xác chết của các đệ tử Vu giáo, ít nhất có mấy chục người, chất thành một ngọn đồi.
Chắc là người đàn ông kia đã ra tay, cũng vì thế Diệp Chu Tinh và Mạnh Doanh mới đưa được lũ trẻ con trong làng sống sót rời khỏi.
"Anh Cửu..." Lúc này tôi nghe thấy tiếng Y Y gọi tôi ở sau lưng. Tôi quay đầu thì thấy bọn Lâm Y Y đã quay lại.
Cô ấy, bác Diệp, Diệp Chu Tinh, còn có rất nhiều đệ tử nhà họ Diệp, toàn bộ đều đến rồi!
Sau khi Lâm Y Y thấy tôi thì bật khóc chạy tới, nhào thẳng vào lòng tôi, vừa khóc vừa nói: "Anh Cửu, em sẽ không rời xa anh nữa, anh làm em lo muốn chết. Em còn nghĩ nếu anh đi rồi, em sẽ chết cùng với anh, em sẽ cùng anh đi xuống Địa phủ, như vậy anh sẽ không cô đơn nữa!"
Lâm Y Y không ngừng cọ mặt vào lòng tôi, tôi nhẹ nhàng vỗ về cô ấy, cười nói: "Y Y, anh là con mèo, có chín cái mạng lận! Em yên tâm đi, anh sẽ không chết dễ dàng thế đâu!"
Nghe tôi nói vậy, Lâm Y Y mới mỉm cười, lau nước mắt, gật đầu.
"Sơ Cửu, Tử Long đâu?" Diệp Chu Tinh đi đến, không thấy Tử Long thì vội hỏi tôi.
Tôi giật mình, hỏi ngược lại: "Không phải do các người đã cứu Tử Long đi sao? Lúc nãy các người xuất hiện tôi còn tưởng là các người cứu anh ấy rồi!"
"Không có!" Sắc mặt của Diệp Chu Tinh lập tức thay đổi, nghiến răng nghiến lợi thốt ra mấy chữ: "Tử Long xảy ra chuyện rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận