Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 522: Dị tượng

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Lão quỷ vừa nhắc ẩn sĩ này có vấn đề, tôi vô thức quay đầu nhìn về phía nhà gỗ nhỏ! Thấy không có ai bước ra, lúc này tôi mới nhỏ giọng hỏi: "Lão quỷ, rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Lão quỷ cũng quay đầu liếc nhìn, nhỏ giọng nói: "Sơ Cửu, ẩn sĩ này hoàn toàn không biết đạo pháp, cũng chẳng biết về phương pháp tu đạo! Lúc nãy tôi cố tình đi thử anh ta, hỏi anh ta rất nhiều chuyện về việc tu đạo! Kết quả anh ta chẳng trả lời được câu nào, cứ ấp úng tránh đi câu hỏi của tôi. Thế nên tôi thấy ẩn sĩ này có vấn đề!"
Tôi cũng đang suy nghĩ. Nếu những gì lão quỷ thăm dò được là thật, chứng tỏ ẩn sĩ này là một người bình thường! Nhưng nơi này địa thế hiểm trở, sao một người bình thường lại ở một chỗ nguy hiểm như vậy được?
Tôi ngơ ngác một lúc, sau đó mới nói: "Lão quỷ, ông cảm thấy có khi nào ẩn sĩ này cố tình ẩn giấu thực lực không?"
"Ừm." Lão quỷ gật gù, nói: "Tôi cũng nghĩ vậy. Nếu anh ta cố ý ẩn giấu thực lực thì nhất định có vấn đề rồi! Tôi rất giỏi xem tướng mạo, tướng do tâm sinh. Giữa hai lông mày của ẩn sĩ này lộ ra vẻ nhẫn tâm! Anh ta không dám nhìn vào mắt của tôi. Tôi có cảm giác rất kỳ lạ, có thể anh ta biết về chuyện Thần mộ!"
Câu sau của lão quỷ khiến tôi tò mò. Thường thì mộ của bậc đế vương bí ẩn đều sẽ có người trông mộ. Cung điện ngầm của quốc gia cổ Dạ Lang cũng thế, mộ quỷ của Quỷ Đế Thổ Bá cũng vậy, đều có hậu duệ của người trông mộ bảo vệ!
Lão quỷ nói vậy, tôi bất giác liên tưởng đến điều này.
Dường như lão quỷ đang chờ tôi quyết định. Tôi cân nhắc trong chốc lát, lúc này mới quyết định xong mà nói: "Lão quỷ, bây giờ Lỗi gia vẫn chưa tới, cứ ở lại chờ anh ta đã, tiện thể tìm hiểu tình hình bên núi Thái Bạch nữa. Nếu có thể lấy được manh mối về Thần mộ từ ẩn sĩ thì chúng ta nhất định sẽ tiết kiệm được khá nhiều thời gian!"
"Được!" Lão quỷ gật đầu, nói: "Tôi cũng định làm vậy. Lát nữa hai chúng ta tùy cơ ứng biến, xem có thể thăm dò được chút gì đó từ ẩn sĩ không!"
"Được!"
Thương lượng xong, chúng tôi quay về nhà gỗ nhỏ. Đông Tử rất mệt, đã nằm ngủ trên giường. A Cẩu ngồi trên ghế, dùng tay chống đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mà ẩn sĩ kia cũng không hỏi chúng tôi rời đi làm gì, chỉ ra ngoài chẻ củi để tăng nhiệt độ của bếp lò. Sau khi nấu một nồi nước, anh ta mới ngồi xuống bên cạnh chúng tôi.
"Nhìn sắc trời thì chắc đêm nay sẽ lại có một trận tuyết lớn. Thời tiết ở đây thay đổi thất thường, đến tháng tư vẫn có tuyết rơi!" Ẩn sĩ bắt đầu câu chuyện trước.
Tôi thuận theo đó mà bắt đầu thăm dò: "Đại ca, anh đã ở đây bao lâu rồi?"
Ẩn sĩ trầm tư một lúc, cười đáp: "Đã được mười hai năm, vừa đúng một giáp! Tôi chán ngán với việc lừa gạt lẫn nhau trong xã hội nên mới đến đây! Núi Chung Nam có rất nhiều ẩn sĩ giống như tôi, nhưng nơi đây là khu du lịch nên có rất nhiều du khách. Tôi không thích nơi quá ồn ào nên đã tìm đến nơi vắng vẻ yên tĩnh này!"
Ẩn sĩ vừa nói xong, lão quỷ bèn hỏi tiếp: "Anh tự đến đây ẩn thế tu hành, còn người nhà của anh thì sao?"
Lão quỷ hỏi như vậy, tôi lập tức chú ý đến ánh mắt của ẩn sĩ, thấy trong mắt anh ta lóe lên vẻ phức tạp. Nhưng vẻ mặt của anh ta vẫn rất bình tĩnh, nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Ẩn sĩ nói: "Tôi vẫn luôn chỉ có một mình, không có người nhà, không có ràng buộc gì!"
Ẩn sĩ không nói nhiều về chuyện này, đương nhiên chúng tôi cũng không tiện hỏi tiếp. Tôi chuyển đề tài, nói: "Đại ca, tôi thấy ở đối diện có một ngọn núi rất vững chắc, có phải nó có lai lịch gì không?"
Nào ngờ tôi vừa hỏi vậy, ẩn sĩ này liền cười. Anh ta cười rất lạ, còn nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi cảm thấy hơi chột dạ.
"Mấy người không giấu tôi được đâu. Mấy người có thể tìm đến đây, chắc cũng là vì Thần mộ trong truyền thuyết nhỉ?" Tôi không ngờ rằng ẩn sĩ lại vạch trần bí mật này!
Anh ta cũng đang quan sát ba người chúng tôi. Tôi thấy không giấu được nữa bèn cười gật đầu, nói: "Đại ca, không giấu gì anh, quả thật chúng tôi đến đây là vì Thần mộ. Hơn nữa không chỉ có chúng tôi, đã có không ít người đến đây rồi. Với tốc độ của bọn họ, chắc chỉ mấy ngày nữa thì bọn họ cũng sẽ tìm được chỗ ở của đại ca!"
"Ôi!" Ẩn sĩ này thở dài một tiếng, cười khổ lắc đầu, nói: "Đó vốn chỉ là một truyền thuyết, làm gì có Thần mộ thật chứ! Lần này mấy người đến đây, chắc là lại phải trở về tay không rồi! Tôi khuyên mấy người sớm bỏ ý định này đi. Nơi này chẳng hề có Thần mộ, hơn nữa còn dễ mất mạng!"
"Cảm ơn lời nhắc nhở của đại ca. Có điều chúng tôi đều là những người khá cố chấp, đã đến đây rồi thì phải lấy được một đáp án. Cho dù Thần mộ này là thật hay giả thì chúng tôi cũng phải tìm ra ngọn ngành!" Tôi chặn lời anh ta, cười nói: "Có điều tôi hy vọng đại ca có thể nói cho tôi biết chuyện về núi Thái Bạch!"
Ẩn sĩ này bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Ngọn núi chính của núi Thái Bạch, chính là ngọn núi vững chắc kia, cũng là ngọn núi cao nhất của dãy Chung Nam! Nhưng không có con đường nào để qua đó cả. Cho dù là ở trên đỉnh núi Chung Nam cũng không thể bước qua đó! Ngọn núi chính của núi Thái Bạch cách núi Chung Nam một con đường, ít nhất phải trăm mét! Mà ngọn núi chính kia lại thẳng đứng, gần như vuông đến chín mươi độ. Muốn leo lên đó là chuyện không thể!"
Những điều ẩn sĩ đang nói cho chúng tôi gần giống với những gì A Cẩu đã nói. Không thể qua được đỉnh ngọn núi Chung Nam.
Tôi hơi dừng lại, sau đó mới hỏi tiếp: "Đại ca, nếu chúng tôi di chuyển dọc theo vách đá này thì có thể qua đó không?"
"Không thể!" Ẩn sĩ này lắc đầu, khẳng định: "Vách núi cheo leo này và ngọn núi chính của núi Thái Bạch phải cách nhau cả trăm mét! Ở giữa chẳng có điểm tiếp giáp nào, không có cầu, chẳng thể qua đó được! Vì vậy tôi muốn khuyên mấy người sớm từ bỏ ý định này đi. Đừng coi mạng sống là trò đùa, sống sót quan trọng hơn bất cứ điều gì khác!"
Ẩn sĩ vừa dứt lời liền đứng dậy bước ra ngoài. Tôi vội vàng đứng lên, vẫn không nói gì, nhưng ẩn sĩ này đã mở miệng trước: "Các vị, sắp có tuyết rơi rồi. Đến lúc tuyết lớn ngập núi, ít nhất phải qua một tuần thì mọi người mới có thể xuống núi. Có điều nếu mọi người không chê thì cũng có thể ở lại đây!"
Sau khi nói xong, ẩn sĩ này bỏ ra ngoài không quay đầu lại nữa. Đợi đến lúc đi tới cửa, tôi nhìn thấy anh ta lại ngồi trên vách đá cheo leo, bắt đầu khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Lão quỷ nhìn tôi, nói: "Sơ Cửu, làm sao bây giờ? Đến lúc tuyết lớn ngập núi, có khả năng sẽ rất lâu chúng ta không xuống núi được."
Tôi biết lão quỷ lo cho Tử Long, nhưng tôi thấy ẩn sĩ này có vấn đề nên không có ý rời đi: "Không cần gấp gáp, ở lại đây xem tình hình thế nào rồi quyết định tiếp. Cả núi Chung Nam gần như đã bị lật hết lên rồi, chỉ còn lại ngọn núi chính của núi Thái Bạch này thôi. Thần mộ của Thái Ất Chân Nhân nhất định ở ngay trong ngọn núi chính này. Lát nữa chúng ta tìm hiểu tình hình nơi đó trước, xem con đường này hung hiểm nhường nào!"
"Được!" Lão quỷ đồng ý đi, nói: "Sơ Cửu, bây giờ chúng ta đi luôn đi, nhân lúc tuyết còn chưa rơi. Nếu tuyết rơi rồi thì đường khó đi lắm!"
"Cũng được!" Tôi gật đầu, quay đầu nhìn A Cẩu: "A Cẩu, anh với Đông Tử ở lại đây, tôi và lão quỷ đi thăm dò tình hình. Có chuyện gì thì lập tức báo cho chúng tôi biết!"
Cẩu Tử "ừm" một tiếng: "Anh Cửu với ông cẩn thận một chút!"
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, tôi và lão quỷ bắt đầu đi tìm đường! Ngọn núi chính của núi Thái Bạch ở phần cuối của bên trái vách đá này. Nhất định phải phải leo đến chỗ rẽ kia mới nhìn thấy rõ được tình hình của ngọn núi chính núi Thái Bạch.
Cũng may vách núi này không trụi lủi. Tuy rằng gần như sắp vuông đến chín mươi độ nhưng nơi này lại có nếp gãy, vừa hay có thể cho một người áp sát vào vách núi mà di chuyển.
Tôi đi trước mở đường, chân vừa bước thì chẳng dám nhìn xuống nữa. Phía dưới là vực sâu vạn trượng, không nhìn thấy đáy! Tôi chỉ có thể bám chặt tay vào nếp gãy của vách đá, chậm rãi di chuyển về phía bên trái.
Chúng tôi gần như chỉ di chuyển từng bước một. Gió trong núi thổi vù vù qua tai chúng tôi, lạnh đến thấu xương. Thời tiết nơi đây thay đổi rất nhanh, sáng sớm còn có ánh mặt trời nhưng bây giờ đã bị tầng mây xám che lại!
Chỉ có bốn mươi năm mươi mét nhưng chúng tôi lại đi hết nửa tiếng. Tôi đi trước, đã đi đến phần cuối của vách núi, qua chỗ rẽ là một vách núi trụi lủi.
Hơn nữa vách núi còn chẳng có chỗ nào để đặt chân, tôi vội vàng gọi lão quỷ: "Lão quỷ, không thể qua đó được, chỉ có thể quan sát ở đây thôi!"
Lão quỷ thở hổn hển, "ừm" một tiếng rồi bắt đầu quan sát ngọn núi đối diện! Ngọn núi này cao vút trong mây, trên đỉnh núi còn có tuyết trắng bao trùm.
Bởi vì khoảng cách quá xa, lại có mây mù quanh quẩn nên chúng tôi chẳng thấy được tình hình bên đó. Tôi chỉ quan tâm làm thế nào để qua được ngọn núi đối diện, thế nhưng nhìn hoàn cảnh xung quanh thì giống như lời ẩn sĩ kia nói vậy, chẳng thể nào qua đó được.
Ở giữa cách một đường, bên dưới lại là vực sâu vạn trượng. Cách duy nhất để qua đó là bay qua!
Lão quỷ nhìn một lúc, hình như đã nhìn ra được vấn đề. Ông ta hơi nhíu mày, nói: "Sơ Cửu, phong thuỷ ở đây khá lạ. Xung quanh đều là núi lớn, chỉ có ngọn núi chính của núi Thái Bạch là tách biệt. Vừa nhìn sẽ cảm giác núi lớn xung quanh đang bảo vệ ngọn núi chính này! Chỉ tiếc là tôi không am hiểu phong thuỷ, nếu Lỗi gia đến đây thì chắc sẽ nhìn ra được điều gì đó! Chúng ta về trước đi. Nói thật là bây giờ chân tôi đang run lắm!"
Không chỉ lão quỷ đang run chân, ngay cả tôi cũng đang run chân! Nhưng lúc chúng tôi muốn quay lại thì mặt trời vốn đang bị tầng mây che lại đột nhiên hiện ra, vừa vặn chiếu lên ngọn núi chính ở đối diện!
Ánh mặt trời chỉ chiếu vào ngọn núi chính, cũng không chiếu lên trên dãy núi khác, tựa như tia nắng chiếu ra từ trong tầng mây này vừa vặn bao phủ lại ngọn núi chính!
Mà sau đó, tôi và lão quỷ liền nhìn thấy dị tượng từ trên trời mà cả đời này chúng tôi chưa từng được thấy...

Bình Luận

0 Thảo luận